Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Nếu như lúc này Lý Quả tỉnh táo lại, cô nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì Mặc Nhật Tỳ này trước sau thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta cảm giác hai người tính cách bất đồng đó là cùng một người. Nhưng trên đời này ngoại trừ bào thai song sinh, còn có thể có hai người giống nhau như đúc sao?

Thế nhưng Lý Quả không hề hay biết, cũng không có phát hiện ra.

"Quả Quả, hãy sống thật tốt ở trong này nhé, hắn không dám đối xử tệ với nàng đâu, còn có ta mà." Hắn thì thào tự nói, giống như là nói cho cô nghe lại giống như nói cho 'hắn' nghe.

Hắn dịu dàng vuốt ve mặt cô, thật lâu thật lâu sau, mới thản nhiên mỉm cười, để nguyên y phục nằm ở bên cạnh cô, sau đó tha thiết nắm tay cô, đi vào giấc ngủ.

Mà Lý Quả đang ngủ say sưa, nào biết có người nằm bên cạnh chứ? Cô còn đang làm mộng đẹp đây, trong mộng, tiếng nói non nớt đáng yêu kia lại xuất hiện rõ ràng.

"Mẫu hậu, cục cưng đến rồi." Chỉ thấy tiếng nói mà không thấy người, non nớt kêu, khiến người ta có cảm giác muốn cười tít mắt.

Mẫu hậu? Đứa bé đáng yêu kia lại tới nữa hả? Nhưng sao cô không nhìn thấy bé nhỉ? Rốt cuộc bé ở đâu vậy? Cục cưng nhà ai thế? Gọi cô là mẫu hậu, đó là cục cưng của cô sao? -0-Có phải ban ngày suy nghĩ nhiều nên ban đêm nằm mơ không? Cô mơ thấy cục cưng trong bụng đang cùng mình nói chuyện?

"Mẫu hậu, con là cục cưng của người đó." Bé giống như biết suy nghĩ của cô, cười tủm tỉm, lập tức giải đáp nghi ngờ của cô, đáng yêu cực kỳ.

Hóa ra là sự thật ư? Cô kinh ngạc, vui sướng bội phần, trong lòng nảy sinh thứ tình thương gì đó của người mẹ, làm cho cô vô cùng cảm động, vô cùng ấm áp.

"Con là bảo bối của ta sao?"

"Hì hì, mẫu hậu, đúng vậy, con là bảo bối." Bé rất đắc ý hả hê, vội vàng đáp.

Trong lòng cô càng vui sướng, trời ạ, trời ạ, cô thật không ngờ cục cưng sẽ nói chuyện với mình, bé còn nhỏ như vậy, chắc hẳn vẫn chưa thành hình đâu.

"Con ở đâu thế? Sao ta không nhìn được con?" Lý Quả kỳ quái hỏi, không kiềm được hiếu kỳ và hưng phấn, chỉ có điều không tìm được bóng dáng của bé con, cô thật có chút thất vọng.

dieieieiennnnndaannndannlllllequyydooonnn

Giọng nói đáng yêu của bé lại truyền tới: "Mẫu hậu, cục cưng vẫn chưa thể gặp người đâu, bởi vì cục cưng còn chưa thành hình đầy đủ, qua một khoảng thời gian nữa thì cục cưng có thể nhìn thấy mẫu hậu rồi."

Đó là sự thật chăng? Cô quá khiếp sợ, đây là đứa bé thế nào vậy? Chẳng lẽ đứa bé của hắn và cô liền khác người như vậy ư? Thật làm cho người ta quá kinh ngạc, thậm chí còn không thể tin được.

"Mẫu hậu đừng sợ, cục cưng rất đáng yêu, cục cưng chỉ muốn trò chuyện cùng mẫu hậu thôi, cục cưng nhớ mẫu hậu lắm." Nhóc con kia giống như sợ Lý Quả nghĩ lệch hướng, lập tức bập bẹ nói.

Lý Quả không sợ, vốn là không sợ, vừa rồi cũng chỉ hơi kinh hãi, bởi vì lo lắng sẽ sinh ra một quái thai, nhưng khi nghe được âm thanh đáng yêu, dễ nghe như vậy của bảo bối nhỏ, cô đã hạ quyết tâm, mặc kệ cục cưng thế nào, cô vẫn cực kỳ thích bé.

"Cục cưng, con phải nhanh nhanh trưởng thành đi, rồi mau mau xuất hiện để gặp mẹ, mẹ không có bạn đâu." Lý Quả tươi cười đầy mặt nói, nếu như bảo bối nhỏ ở trước mặt mình, cô nhất định sẽ xoa nắn mặt bé.dieiiennndannlêquyýdônn

Vật nhỏ nghe xong, càng vui vẻ, hưng phấn, liên tục bập bẹ nói: "Mẫu hậu, cục cưng sẽ gặp mặt mẫu hậu nhanh thôi."

Cô cũng hưng phấn gật gật đầu, trong lòng kiên định, đến cả Mặc Nhật Tỳ, Hoàng Nhi, Tri Vũ và nhóm phi tử kia đều dễ nhìn như vậy, chắc chắn cục cưng của cô sẽ không chịu thua kém đâu, nói không chừng còn là một tiểu mỹ nam tuyệt thế ấy chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, lòng cô không khỏi chờ mong.

Dường như bé cũng rất hưng phấn, không ngừng cười khanh khách, nhưng bé chỉ nói với cô một câu: "Mẫu hậu, cục cưng mệt rồi, cục cưng muốn đi ngủ."

Cục cưng muốn đi ngủ? Vậy cô cũng nên ngủ đi thôi, nghĩ như vậy, Lý Quả liền mơ mơ màng màng ngủ, nhưng chỉ chốc lát sau, cô liền giống như bị cái gì đó làm giật mình tỉnh giấc,-lequyd0- mạnh mẽ mở mắt, sau đó cảm giác được hình như có người bên cạnh mình, còn cảm thấy tay mình đang bị ai nắm lấy.

Cô cuống quít quay đầu nhìn sang bên cạnh, lại thấy được gương mặt tuấn tú khiến người thần căm phẫn của Mặc Nhật Tỳ, mà lúc này hắn đang ngủ ngon lành, tay cô chính là bị hắn nắm chặt.

"Á..." Cô sợ hãi kêu lên, vội vàng dùng sức hất tay hắn ra, sau đó ngồi dậy, lùi vào sâu trong góc giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

Mặc Nhật Tỳ đang ngủ ngon giấc, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét, mà tay hắn lại bị một ngoại lực hất ra, hắn liền tỉnh cả người, sau đó thấy được Lý Quả đang hoảng sợ.--

"Ngươi làm gì vậy? Còn không cho bổn vương ngủ sao?" Hắn vô cùng tức giận vì vừa mới ngủ đã bị người đánh thức, bất mãn nói.

"Làm gì ư? Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng chứ? Sao ngươi có thể ngủ ở trong phòng ta?" Thấy hắn tức giận vô cớ, cô càng bực bội, người tức giận phải là cô mới đúng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui