Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

”Tiểu thư, Tiểu Chủ nhân đã trở lại ạ?” Quản gia Lâm tươi cười đầy mặt đứng ở cửa nghênh đón hai người đi suốt đêm không về, thân thiết hỏi rồi sai người cầm đồ mà bọn họ mang về vào nhà.

Lý Quả ôm bé, vẻ mặt vui sướng, từ tối hôm qua, sau khi mấy người phụ nữ dốc bầu tâm sự, tất cả mây mù trong lòng cô đều tan biến, một lần nữa đạt được tình bằng hữu khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất may mắn. Chung quy mỗi người đều phải trải qua chuyện gì đó, mới có thể trưởng thành, mới có thể thành thục, mới có thể hiểu chuyện, các cô cũng như vậy.

“Đúng vậy, quản gia Lâm, chúng tôi đã trở về rồi, tối hôm qua cả đêm không trở về đã làm ông lo lắng rồi.” Cô cười dịu dàng nói rồi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Quản gia Lâm mỉm cười, cung kính nói: “Tiểu thư, thấy ngài vui vẻ là tốt rồi, tiểu thư không về thì chúng ta cũng không có chuyện gì. Tối hôm qua tiểu thư có nghỉ ngơi tốt không? Có muốn ăn chút gì đó rồi lên phòng ngủ một chút không ạ?”

Tối hôm qua cũng không được nghỉ ngơi tốt, mãi đến sáng sớm còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ, bởi vì bé và Mộc Tử Tuấn vui đùa ầm ỹ đánh thức các cô, mọi người lại hùng dũng đi ra ngoài ăn cơm, cuối cùng mới bịn rịn chia tay.

“Không ăn đâu, tôi đi ngủ trước đã, cục cưng phiền mọi người trông nom nhé.” Cô đứng lên, vừa ngáp vừa nói với ông ta, bé con còn ngồi trên ghế sofa, nghe xong liền gật đầu.

Hoàng Nhi vội vàng đỡ cô lên lầu, Tri Vũ và quản gia Lâm thì ở dưới lầu chăm sóc bé.

Lý Quả và Hoàng Nhi cùng nhau về tới phòng, Hoàng Nhi vội vàng vào phòng tắm mở nước tắm cho cô, lấy quần áo, còn cô thì cởi hết quần áo ra, gần như là trống trơn bước vào bên trong.

“Hoàng Nhi, em bận thì cứ đi đi, chị tự mình làm được mà.” Ngâm mình ở trong nước, Lý Quả lộ đầu ra cười tít mắt nói với Hoàng Nhi, vẫn không có thói quen để người khác hầu hạ mình tắm rửa như trước.

Hoàng Nhi cũng biết thói quen của cô, cười hì hì đáp: “Đã biết ạ, tiểu thư, bây giờ Hoàng Nhi đi ạ, -lelewquywd-on-on- ngài phải cẩn thận đừng để cảm lạnh, tắm xong thì đi ngủ đi ạ.”

Lý Quả cười mà không đáp, chỉ xua xua tay với nàng rồi gật gật đầu. Hoàng Nhi cũng cười hì hì đi ra khỏi phòng tắm, đi xuống dưới lầu.

Chỉ chốc lát sau, cô từ trong nước đi ra, lau khô nước trên người xong, khoác áo ngủ, lập tức đi về phía giường, chui vào trong chăn, chuẩn bị ngủ bù thật tốt. Thế nhưng, cô vừa nằm xuống, tay liền đụng phải một thứ gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm, trơn bóng lành lạnh, cô giật mình một cái liền hoảng sợ, vội vàng lật chăn trên người ra, vừa nhìn thấy, nhất thời nửa mừng nửa lo, đôi mắt ửng đỏ.

“Tiểu Hắc.” Cô nửa mừng nửa lo nhìn Tiểu Hắc xà trên tay, kêu lên.

Tiểu Hắc xà đắc ý hả hê lắc lắc cái đuôi, cười tít mắt nhìn cô, đầu nhỏ gật gật, dáng vẻ giống như rất hưng phấn.

“Mày đã đi đâu vậy? Hắn ta đã nói muốn đưa mày cho ta, nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì, không ngờ mày còn ở đây, thật tốt quá.” Cô sờ sờ đầu nó, vô cùng vui vẻ.

Tiểu Hắc xà gật gật đầu, dáng vẻ rung đùi đắc ý vô cùng đáng yêu, sau đó thè lưỡi rắn nhỏ ra liếm liếm tay cô, trông khá nghịch ngợm.

“Mày trở về thì tốt rồi, về sau chúng ta sẽ ở nơi này, lần này sẽ không bỏ mày lại nữa, lần trước thật sự là rất xin lỗi, đều do ta không tốt, không trông coi mày thật tốt, cũng may mày không có việc gì, bằng không ta sẽ áy náy chết mất.” Cô có chút tự trách, thật sự không nên đánh mất nó để nó sống một mình, may mắn là nó còn sống, nếu không cô sẽ hối hận.

Tiểu Hắc xà cười cười, không ngừng gật đầu, giống như nghe hiểu lời của cô, cái đuôi nhỏ tiếp tục lắc lắc, giống như cuộc sống trôi qua khá tốt.

“Tiểu Hắc, ta sinh cục cưng rồi, lát nữa sẽ cho mày làm quen với bé, bé rất đáng yêu, bé nhất định sẽ thích mày, mày nhất định cũng sẽ thích bé.” Cô nhắc đến bé thì vừa kiêu ngạo vừa hứng thú, cảm thấy hai đứa nhỏ này ở cùng một chỗ nhất định sẽ là một tổ hợp vô địch thiên hạ.

Tiểu Hắc xà nghe xong, lưỡi rắn lại liếm liếm lòng bàn tay cô, gật gật đầu.

“Vậy chờ ta nghỉ ngơi trước đã nhé, tối nay cho bọn mày chào hỏi nhau.” Cô vô cùng mệt mỏi, hưng phấn qua đi cơn buồn ngủ liền ập đến, nằm ở trên giường, cô đặt Tiểu Hắc xà ở trên gối đầu, sờ sờ đầu nhỏ của nó, nói.

Tiểu Hắc xà cũng ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm, vẫn im lặng như cũ. truyện chỉ đăng trên diễn đàn lêvquývđôn

Chỉ chốc lát sau, cô liền mang theo vẻ tươi cười vào giấc ngủ, Tiểu Hắc xà vẫn mở to mắt nhìn cô, cứ nhìn suốt như vậy, nhìn rất lâu rất lâu, nó cũng chẳng hề động đậy chút nào.

Lúc cô tỉnh lại, Tiểu Hắc xà đã tựa đầu trên gối, hình như đã ngủ rồi, cô nhìn nó một hồi lâu mới đứng dậy đi thay quần áo, sau đó mới quay về giường nhấc Tiểu Hắc xà ở trên gối đầu lên đặt vào trong lòng bàn tay.

Tiểu Hắc xà bị động tác của cô đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, mê mang nhìn cô, sau đó khôi phục lại sự tỉnh táo trong nháy mắt, ánh mắt trong veo.

“Tiểu Hắc, tỉnh dậy thôi, chúng ta đi tìm cục cưng đi.” Cô vừa thấy bộ dạng đáng yêu đó của nó liền mặt mày hớn hở, cười hì hì nói, mang nó đi xuống lầu, vội vàng tìm bé.

Đi xuống lầu, cô quá hưng phấn, vội vã hô lớn: “Cục cưng, con ở đâu? Hoàng Nhi, quản gia Lâm, Tri Vũ, tôi tìm được Tiểu Hắc rồi, nó vẫn luôn ở đây đấy.”

Lúc này, ở dưới lầu, vẻ mặt của cục cưng, Hoàng Nhi, quản gia Lâm, Tri Vũ tràn đầy khó hiểu, Tiểu Hắc là ai thế? Sao bọn họ chưa từng nghe qua cái tên đo?

Khi thấy Lý Quả hưng phấn từ trên lầu chạy xuống, mọi người đều nhìn cô không chớp mắt, càng muốn xem Tiểu Hắc trong miệng cô là ai, nhưng lại phát hiện ngoại trừ cô ra thì chẳng còn ai khác nữa.

“Tiểu thư, Tiểu Hắc là ai ạ?” Hoàng Nhi lên tiếng hỏi đầu tiên, mờ mịt khó hiểu nhìn cô.

Quản gia Lâm và Tri Vũ cũng chả hiểu gì cả, còn chưa từng nghe qua tên này đâu. Chỉ có hai mắt bé con sáng như đuốc, -le-llee- tựa như có cảm ứng, nhìn chằm chằm vật trong tay cô,-qu4quuyy- đợi đến lúc bé nhận ra, khuôn mặt không khỏi ngạc nhiên, -do-on-on - cực kỳ không thể tin được.

Trời ạ, dĩ nhiên là người đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lập tức đầy vẻ phấn khích, rồi lại cố gắng nhịn cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương đỏ bừng bừng.

“Tiểu Hắc chính là Tiểu Hắc xà đó, chính là Tiểu Hắc xà ở cùng chị lúc trước ấy sau rồi lại không thấy nữa.” Cô kích động nói với Hoàng Nhi, còn bảy ra dáng vẻ như hiến vật quý đưa tới trước mặt nàng.

Hoàng Nhi vừa thấy Tiểu Hắc xà, liền nhớ tới những chuyện trước kia, không khỏi nửa mừng nửa lo kêu lên: “Tiểu thư, là Tiểu Hắc ạ, thật sự là nó ạ, không nghĩ tới nó lại quay lại, chúng ta còn có thể nhìn thấy nó.” Nói xong, vươn tay muốn nắm lấy nó.

Thế nhưng, Tiểu Hắc xà lại không muốn nàng chạm vào mình, lách thân thể một cái, làm cho tay nàng trượt ra.

“Tiểu Hắc không muốn em ôm nó.” Hoàng Nhi nhất thời buồn bực, sự kinh ngạc vui sướng lập tức biến mất, không biết sao nó lại như thế.

“Là Tiểu Hắc.” Lúc quản gia Lâm thấy rõ Tiểu Hắc xà trên tay Lý Quả, lập tưc chấn động, sắc mặt trở nên rất kỳ quái, sau đó vội câm miệng, đôi mắt không dám nhìn Tiểu Hắc xà nữa.

Tri Vũ tò mò nhìn Tiểu Hắc xà, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, hơn nữa dường như khiến bản thân vô cùng kính sợ, nàng không dám hành động giống Hoàng Nhi, chỉ nhìn Tiểu Hắc xà vài lần, liền dời tầm mắt.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi không ngờ nó còn ở nơi đây, hơn nữa đúng lúc tôi muốn đi ngủ mới phát hiện ra sự tồn tại của nó, hôm nay thật sự là một ngày lành, đáng giá để chúc mừng đó.” Lý Quả suýt thiếu chút đã định nhày múa, kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) liên tục kéo tới, vận may của cô đã tới rồi.

“Tiểu thư, vậy thật sự là quá tốt rồi.” Quản gia Lâm lập tức tiếp lời, vẻ mặt kỳ quái đã khôi phục vẻ bình thường, cung kính mỉm cười phụ họa.

“Mẫu hậu, đây là Tiểu Hắc ạ?” Bé con liền chen ngang, đôi mắt to dễ thương chớp chớp, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc xà trong tay cô, giống như một đứa bé đầy tò mò.

Cô thấy con mình cảm thấy hứng thú, lập tức chạy vội đến trước mặt bé, tựa như dâng vật báu đưa tới trước mặt bé, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, cục cưng, nó chính là Tiểu Hắc,-lequydo-ôn-on- nó từng ở cùng mẫu hậu một đoạn thời gian, đối xử với mẫu hậu tốt lắm, mẫu hậu cũng thích nó lắm.”

“Tiểu Hắc, đây là con trai ta, ta thích gọi bé là cục cưng, tên của bé là Mặc Hiên Viên, mới năm tháng tuổi thôi đó.” Sau khi nói xong với bé con, cô lại vui tươi hớn hở vừa đắc ý vừa kiêu ngạo nói với Tiểu Hắc xà ở trong tay.

Bé nhanh như chớp nhìn Tiểu Hắc xà, sau đó mỉm cười: “Xin chảo, cám ơn mi đã chăm sóc cho mẫu hậu của cục cưng.”

Tiểu Hắc xà cũng nhìn bé, ưỡn thẳng thân thể bé nhỏ, thè lưỡi rắn nhỏ ra.

“Mẫu hậu, con muốn chơi với nó.” Bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, chỉ chỉ Tiểu Hắc xà trong lòng bàn tay cô, ngọng nghịu nói.

“Ừ, mẫu hậu cũng có ý nghĩ như vậy, con và Tiểu Hắc xà chơi cùng nhau nhất định sẽ rất vui vẻ.” Không đợi Tiểu Hắc xà phát biểu ý kiến, cô đã đáp ứng rồi, còn đưa Tiểu Hắc xà tới trước mặt bé.

Tiểu Hắc xà nhìn bé, trong lòng hết sức không tình nguyện, thế nhưng nó lại không thể nói chuyện.

Lúc này, bé con vô cùng khoái trá vươn tay về phía nó, bàn tay nhỏ bé đã túm nó lên, đưa tới trước mắt nhìn trái ngó phải, vẻ mặt vẫn tò mò như cũ.

“Mẫu hậu, nó là đực hay cái ạ?” Bé xem xét một lúc, đột nhiên mở miệng nói khiến người khác kinh sợ.

Một câu đó suýt chút nữa dọa cho sắc mặt quản gia Lâm đại biến, Tiểu Hắc xà thì suýt hộc máu, nếu như nó có thể nói, chắc chắn sẽ mắng chửi người rồi.

“Mẫu hậu cũng không biết, có lẽ là đực đi, bởi vì nó rất thích tắm chung với mẫu hậu.” Lần đầu tiên cô nghĩ đến vấn đề này, vì thế tự hỏi một chút liền cảm thấy Tiểu Hắc xà là đực.

Hả?! Bé suýt chút nữa đã quăng Tiểu Hắc xà đi, lại còn cùng mẫu hậu tắm rửa cơ đấy, không đúng, tắm thì cứ tắm, không thì nó cũng đâu cần tắm. Chỉ có điều, rất gian tà, rất xảo trá nhé.

Hộc máu! Nếu không phải Tiểu Hắc xà đã đen sẵn, chỉ sợ hiện tại liền có thể phát hiện ra sắc mặt nó rất khó coi.

Sao nàng ấy có thể nói ra loại chuyện đó chứ, không sợ bẽ mặt ở trước mặt trẻ con hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui