Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

“Quả Quả, nàng không cần lập tức trả lời ta, thế nhưng ta vẫn sẽ luôn thích nàng, yêu thương nàng. Tuy rằng nàng đã biết được ta và hắn là cùng tồn tại, chỉ là hắn đã biến mất rồi, vì thế, hãy để cho ta thay thế hắn đến yêu thương nàng, ta sẽ chân chính yêu thương nàng, hi vọng nàng cho ta một cơ hội thôi.” Hắn nghiêm túc lại vô cùng trịnh trọng nói, nhìn cô không chớp mắt, hết sức khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ kể từ lúc chào đời tới nay, cảm giác đúng là thật tốt, đặc biệt kỳ diệu, thậm chí có cả cảm giác hạnh phúc.

Cô trầm tư, cúi đầu.

“Ta biết trước kia bản thân rất tồi tệ, không biết quý trọng, đối xử tệ bạc với nàng, đó là lỗi của ta. Mặc kệ trước kia như thế nào, tất cả đều đã xảy ra rồi, ta không cầu xin nàng có thể tha thứ, nhưng cầu xin nàng cho ta một cơ hội nữa, ta muốn dùng phần đời còn lại của mình yêu thương nàng, trân trọng nàng, chờ đợi nàng, cho đến vĩnh viễn.” Hắn không hề nổi giận, chỉ cần nàng không tuyệt tình dứt khoát như vậy nữa thì hắn sẽ có cơ hội.

Tất cả mọi người đều nín thở đợi cô trả lời, bao gồm cả bé con cách đó không xa cũng rất nghiêm túc lắng nghe. Khẩn trương nhìn thần sắc của cô, trong lòng mọi người đều âm thầm sốt ruột, nhưng lại không dám nói lung tung, chỉ có thể nhìn cô như thế.

Thật lâu sau, ngay tại lúc mọi người nóng lòng như lửa đốt, định nói giúp Mặc Nhật Tỳ mấy câu thì Lý Quả do dự một chút, rốt cục cũng mở miệng: “Tôi không biết.”

Lời của cô làm cho mọi người sửng sốt. Không biết là có ý gì? Đến cả cài này cũng không biết sao? Thế nhưng, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ đầu tiên là tối sầm lại tiếp đó liền sáng ngời hẳn lên.

“Cảm ơn nàng đã cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ hết sức quý trọng.” Hắn vốn nghĩ đó là một lời từ chối, nhưng lại lập tức nhận ra một chút hương vị của do dự và lo lắng, lập tức vui sướng nói.

Mặt cô bởi vì câu đó mà càng thêm đỏ, ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp dừng lại trên người bé.

“A, thật tốt quá, thật tốt quá.” Hoàng Nhi dẫn đầu thét chói tai, ở bên ngoài hoan hô.

Tri Vũ cũng là mặt đầy hưng phấn, vô cùng kích động.

“Tri Vũ chúc Vương cùng tiểu thư hòa thuận như lúc ban đầu, vĩnh viễn hạnh phúc.” Nàng thật sự là không kiềm chế được tâm tình kích động, vành mắt đỏ ửng, vừa nói vừa hành lễ với bọn họ.

Hoàng Nhi nghe xong, nước mắt cũng ào ào chảy xuống, cũng học bộ dạng của Tri Vũ, hướng về phía bọn họ cung kính nói: “Tiểu thư, ngài nhất định phải hạnh phúc,-le-09quy/./d-o-on-on- Hoàng Nhi biết Vương nhất định sẽ đối xử tốt với tiểu thư. Về sau Vương, tiểu thư và cả tiểu chủ nhân nhất định có thể sống hạnh phúc vĩnh viễn cùng nhau.”

Hận! Một luồng hận ý mãnh liệt không ngừng dâng trào trong lòng Đại phi, khuôn mặt xinh đẹp của ả nhanh chóng vặn vẹo, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng giờ chỉ toàn hận ý lạnh lẽo.

Ở cách đó không xa, Đại phi che giấu hơi thở của mình vô cùng tốt, phẫn nộ nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ đó, dưới ánh mặt trời và sự phụ trợ của hoa tươi, một nhà ba người trông vô cùng hạnh phúc.

Vẻ hạnh phúc đó như kim châm thật sâu vào lòng ả, kể từ lúc không làm được Xà Hậu rồi không thể mang thai, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, ả chưa từng cảm thấy suy sụp đến vậy, càng không ai có thể dẫm lên đầu ả, điều này làm cho tâm lý của ả nổi trận đùng đùng, càng không thể dễ dàng tha thứ.

Ả cố nén hận ý ở trong lòng xuống, nhìn bọn họ một hồi lâu, rốt cuộc không thể không rời đi, bởi vì ả rất sợ Mặc Nhật Tỳ sẽ phát hiện ra mình, nếu như thế thì kế hoạch của ả sẽ vô kế khả thi (không thể thực hiện được) rồi.

Ả vừa đi, bé liền cười tít mắt nhìn thẳng về nơi ả vừa đứng, Mặc Nhật Tỳ không có phát hiện ra ả nhưng bé thì đã phát hiện ra, chỉ là bé sẽ không nói, bởi vì bé còn muốn xem xem nữ nhân kia sẽ xuất ra hoa chiêu gì, vừa vặn có thể cho phụ vương càng thấy rõ bộ mặt thật của ả, thuận tiện hết hy vọng đi.

Từ sau khi Mặc Nhật Tỳ tốn chút tâm tư làm ra khung cảnh ấy ở trong biển hoa, quan hệ giữa hắn và Lý Quả quả nhiên đã được cải thiện không ít.-lelwqyd--o-n-on- Ít nhất bây giờ hắn tặng chút quà, còn đi chơi cùng bọn họ, Lý Quả cũng sẽ không thể phản đối, lại càng không tỏ vẻ lạnh lùng với hắn nữa, điều này làm cho hắn cực kỳ cao hứng, thậm chí là phấn chấn.

“Chị, thầy Mộc hẹn chị và cục cưng đi ra ngoài chơi đó.” Mới ba ngày không gặp Mộc Tử Tuấn, tin tức của anh ta còn chưa có tới thì tin nhắn của Lý Lan đã đến rồi.

“Mẫu hậu, ai nhắn cho người vậy?” Bé con khá là tò mò đối với chiếc di động trong tay cô, không nhịn được ghé lại gần.

Cô đọc tin nhắn xong, thuận miệng đáp lời: “Dì con nhắn tới, nói là thầy Mộc mời chúng ta đi chơi.”

Đợi cô hơi hơi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra Mặc Nhật Tỳ đang mất hứng nhìn mình, sao cô lại quên bẵng người này nhỉ?

“Dạ, dạ, đã lâu rồi con không được gặp dì Lan, còn cả chú nữa.” Bé vừa nghe, lập tức cao hứng lớn tiếng hoan hô, đứng lên, vỗ tay đồng ý.

Mặc Nhật Tỳ thật hết cách đối với cô, chỉ có thể cho cô ánh mắt ai oán, nhưng với bé thì khác, oán hận hung hăng trừng mắt nhìn bé, nói là giúp hắn, nhưng thế sao còn giúp nàng đi gặp tên nam nhân kia?

“Phụ vương, đừng như vậy, chú Mộc tốt lắm, chúng ta đi gặp chú ấy nhé.” Bé lấy lòng cười nói, nhỏ giọng thương lượng với hắn.

Hắn có thể nói 'không' ở trước mặt nàng không? Hiện tại là hai phiếu chống một phiếu, hắn không có quyền lên tiếng, song hắn nhất định phải đi gặp tên nam nhân kia, cho hắn biết đừng mơ tưởng đến nữ nhân và con trai của hắn.

“Chị, hai người đến rồi à?” Lý Lan đã trông thấy bọn họ đi đến từ đằng xa, lập tức hưng phấn chạy về phía bọn họ, miệng còn vui vẻ ồn ào, hoàn toàn không có chú ý tới Mặc Nhật Tỳ, đợi đến khi cô thấy hắn, không nhịn được khiếp sợ lắp bắp: “Anh, anh, anh...”

Cô run rẩy vươn ngón tay, không ngừng chỉ vào hắn, sau đó vẻ mặt căm phẫn nói: “Sao anh lại ở đây? Anh tới làm gì hả?” Người đàn ông này có oán thù rất lớn với các cô, đầu tiên là làm hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa các cô rồi làm cho Lý Quả mang thai, sinh con xong liền vứt bỏ, cô hận chết hắn mà.

Mặc Nhật Tỳ nhíu mày nhìn cô, một hồi lâu sau mới nhớ ra cô là ai, tâm tình vốn có chút mất hứng nhất thời chuyển thành bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi đưa bọn họ đến đây.”

“Cái gì? Anh rõ ràng đã không cần bọn họ nữa, bây giờ còn dám đến hả?” Lý Lan tức giận đến sôi lên, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên đánh người rồi.

“Ai nói tôi không cần bọn họ? Trước kia là do tôi không tốt, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới không cần bọn họ.” Nếu không phải Mặc Nhật Tỳ thấy Lý Lan là em họ của Lý Quả,-lewquywd-o-on- hắn mới khinh thường giải thích với cô, song hắn cũng nhân cơ hội đó mà thổ lộ.

Lý Lan mới không tin tưởng hắn đâu, lạnh lùng hừ một tiếng, không khách khí nói: “Nơi này không chào đón anh, anh mau đi đi.”

Hôm nay là buổi hẹn của thầy Mộc và chị họ, mấy ngày qua thầy Mộc thường xuyên nói với cô là muốn ở cùng Lý Quả, chăm sóc, yêu thương chị ấy cả đời đấy. Hôm nay bọn họ gọi Lý Quả đến, chính là muốn tăng thêm chút lửa, hi vọng xác định chắc chắn chuyện này.

Nhưng là, cố tình Mặc Nhật Tỳ này lại đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn làm cho cô cảm thấy trở tay không kịp, thậm chí có chút kinh ngạc. Tính toán thời gian tốt thật đấy, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến đúng thời điểm này, thật khéo quá đi thôi.

“Chị, mau đuổi gã đi đi.” Mặc Nhật Tỳ còn chưa kịp nói gì, Lý Lan lại vội vã, sốt ruột thúc giục Lý Quả nói, ngàn lần không muốn để cho Mộc Tử Tuấn thấy Mặc Nhật Tỳ đang ở đây, bằng không sẽ hỏng bét.

Lý Quả không biết nên nói gì, càng không biết xử lý ra sao, hắn muốn theo tới, cô cũng không có cách nào, nhưng bảo cô mở miệng đuổi người thì cô không thể làm được, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.

“Dì Lan, chú Mộc đến kìa.” Bé cười tủm tỉm nhìn bọn họ vài lần, sau đó ánh mắt sắc bén liền phát hiện ở cách đó không xa, Mộc Tử Tuấn đang ôm một bó hoa tươi to, đi về phía bọn họ, bé lập tức kêu lên.

Đến rồi à? Lý Lan nhất thời có chút rối loạn, sợ hãi lát nữa hai người đàn ông sẽ sử dụng bạo lực, càng sợ chuyện của Lý Quả sẽ không có đoạn kết. Vất vả lắm mới có một người đàn ông không chê bai Lý Quả đấy!

Mặc Nhật Tỳ nhìn thấy Mộc Tử Tuấn đến đây, liền bỏ qua Lý Lan, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Mộc Tử Tuấn đang càng lúc càng đến gần. Tuy rằng thân phận, địa vị, bộ dạng của tên này còn kém hắn rất nhiều nhưng vẫn có thể coi là một nam nhân xuất sắc.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mộc Tử Tuấn chậm rãi mang theo nụ cười dịu dàng đi về phía Lý Quả, cầm bó hoa tươi bắt mắt lại vô cùng khủng ở trong lòng đưa tới trước mặt cô.

“Tặng cho em.” Anh ta dịu dàng nhìn cô, mỉm cười nói, trong mắt trong lòng chỉ tồn tại hình bóng của cô.-diidi..,..,.e..,,n...,..da,,,,nnnle...,quy,,,,don....nnn..

Lý Quả giật nảy mình, bị hành động của anh ta dọa cho kinh sợ, hoàn toàn không biết nhận lấy bó hoa tươi của anh ta.

“Chị, mau nhận lấy đi.” Ở bên cạnh, Lý Lan gấp đến phát cáu, lập tức dùng sức đẩy cô, vội vàng kêu lên.

Lý Quả phản xạ có điều kiện tiếp nhận bó hoa tươi to trong tay anh ta, bởi vì hoa quá nặng, suýt chút nữa cô đã không cầm chắc rồi.

“Xin em hãy gả cho tôi.” Ngay khi Lý Quả nhận lấy bó hoa tươi, trong tay Mộc Tử Tuấn tựa như có ma pháp biến ra một chiếc nhẫn kim cương, sau đó vô cùng lịch thiệp quỳ một gối xuống, vẻ mặt thâm tình ngẩng lên nhìn cô, mở lời cầu hôn.

“Á...” Một tiếng thét chói tai từ miệng Lý Lan phát ra, cô vô cùng hưng phấn, ở bên cạnh vui sướng như điên phụ giúp Lý Quả.

“Mau trả lời đồng ý đi, đồng ý anh ấy đi.”

Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất khó coi, hắn đang ôm bé, phẫn nộ nhìn cảnh này, hắn còn chưa kịp chuẩn bị, càng thật không ngờ tên này lại hành động nhanh như vậy.

“Tôi không đồng ý.”

Lý Quả còn đang sững sờ, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mắt, tuy rằng bó hoa tươi to ở trong lòng đã chặn mất khá nhiều tầm nhin của cô, nhưng cô vẫn thấy được chiếc nhẫn trong tay anh ta, còn có hành động, lời nói của anh ta đều khiến cô bị kinh hãi.

“Chị, mau đồng ý đi.” Lý Lan khó nhịn nổi sốt ruột, liều mạng thúc giục cô, đồng thời kiêu ngạo nói với Mặc Nhật Tỳ đang giận tái mặt: “Anh không có tư cách phản đối, đây là chuyện của chị họ tôi, đã chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.”

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy sinh con cho tôi, tôi chưa từng buông tha cho cô ấy nên cô ấy vẫn là của tôi.” Mặc Nhật Tỳ tức giận ghê gớm,-l''''/ê..,quy...do-ôn== vừa nói vừa nhét bé con vào trong lòng Lý Quả, sau đó vội vàng kéo Lý Quả qua đây.

Thế nhưng, cánh tay bên kia của Lý Quả cũng nhanh chóng bị Mộc Tử Tuấn đang quỳ trên mặt đất cầu hôn giữ chặt lại, hai người bọn họ ở hai bên, ai cũng không buông tay, chỉ chăm chăm lườm nhau.

“Buông tay ra.” Mặc Nhật Tỳ tức giận quát to, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Anh buông tay mới đúng.” Mộc Tử Tuấn cũng không cam lòng yếu thế, khí thế bức người, lúc này thật giống như thay đổi thành một người khác.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Mặc Nhật Tỳ bình tĩnh, hung hăng trừng anh ta.

“Trước kia thì đúng nhưng hiện tại thì không, cô ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc cho chính mình, tôi yêu cô ấy, sẽ đối xử tốt với cô ấy và cục cưng.” Mộc Tử Tuấn hết sức bình tĩnh, hoàn toàn phớt lờ mọi thứ, ngược lại còn nói ra lời ước hẹn sâu nặng.

Lý Lan và bé nhìn bên này lại ngó bên kia, hiện tại tình thế phát triển cùng biến hóa đều hoàn toàn vượt qua dự kiến của bọn họ, không nghĩ tới hai người thế nhưng tranh nhau cướp một mình Lý Quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui