Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Một tiếng rống to bất ngờ vang lên khiến cho mọi người ngây ra như phỗng, mọi ánh mắt đều dồn vào Lý Quả, có chút hốt hoảng.

Lý Quả bình tĩnh liếc bọn họ một cái, giống như tiếng rống long trời lở đất vừa rồi không phải do cô phát ra, nó chỉ là ảo giác. Nhưng ánh mắt kia lại vô cùng kiên định, không vui không buồn.

"Tôi có nợ các cô cái gì sao?" Lý Quả lạnh lùng nói.

Cô chịu đủ rồi, nghe đủ rồi, cô không nhịn nổi nữa, đau thương cũng được, trái tim băng giá cũng chẳng sao, có lẽ cô đã từng hy vọng xa vời, để rồi phải thất vọng tràn trề.

Hiện giờ cô đã phát hiện ra, chỉ mình cô tình nguyện, chỉ mình cô ngốc nghếch mà thôi.

Nếu là lúc trước thì hai người họ chắc chắn sẽ phản bác lại câu nói này, nhưng hiện tại, nhìn thấy Lý Quả lạnh lùng như biến thành người khác, bọn họ lại chẳng dám lên tiếng. Lo lắng bắt đầu nhen nhóm, lòng tin có chút dao động.

"Tôi sai à? Cái gì hai người cũng để tôi làm, hai người thích anh ta không sai, thế nhưng anh ta không thích hai người thì sai sao? Tôi không ngờ các người vì một người đàn ông mà đối xử với tôi như vậy. Lúc trước là ai nói phải nuôi rắn giúp anh ta? Kết quả thì sao? Toàn bộ đều giao cho tôi. Vì muốn lấy lòng đàn ông, kết quả vừa phí sức lại chẳng được gì, người ta không cảm động thì đổ hết lên đầu tôi, có quá bất công không?

Tôi ở cùng người ta thì có lỗi với các người? Là tôi xúi giục hai người đi mò kim cương à? Là tôi cổ vũ hai người thích anh ta à? Là tôi xúi giục anh ta không thích các người sao? Cái gì cũng là tôi, hai người làm như vậy có thấy quá đáng không? Tìm lại lương tâm của các người đi, nhớ kỹ, người đang làm, trời đang nhìn!"

Cô lạnh lùng nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt hai người, lần này chẳng còn chút ảo tường nào, trong lòng cũng không vướng bận bất cứ trách nhiệm gì, cho nên lời lẽ rất nghiêm khắc.

Lý Quả vừa dứt lời, mọi người đang đứng ngoài cửa hóng chuyện không khỏi sửng sốt, lúc này mới hiểu ra mình toàn nghe tin vỉa hè, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra, hóa ra đây mới là sự thật.

"Hóa ra là như vậy!"

"Vậy mà còn đổ oan cho người."

"Nghe nói bọn họ từng là bạn tốt, không ngờ chỉ vì một người đàn ông, mà bạn tốt lại thành như thế."

"Đổ oan cho người tốt."

"Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ giống như cô ấy vậy."

Những lời này đều rơi vào trong tai Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân không sót một chữ, sắc mặt hai người lúc xanh lúc trắng, có chút bối rối, nhất thời không biết nên nói gì, cứ dùng ánh mắt tức giận cùng căm giận nhìn Lý Quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui