"Vương Gia hiểu lầm rồi." Liễu Hâm Nhã cười vượt lên trước mở miệng, giải trừ bối rối không biết làm sao của Liễu Hâm Dung.
"Ý của ta là sợ Liễu phủ đơn sơ, chiêu đãi Tôn chủ không tốt." Liễu Hâm Nhã cười híp mắt giải thích, không khí ngàn cân treo sợi tóc đè nén trong đại điện nháy mắt liền hóa giải.
Dư Cận Thước nhìn chằm chằm Liễu Hâm Nhã, đối với câu trả lời của nàng hắn từ chối cho ý kiến.
"Nếu là hiểu lầm thì thôi." Ai cũng không nghĩ tới Yêu Chủ sẽ nói một câu như vậy.
Yêu Chủ vừa nói như vậy, thấp thỏm trong lòng Dư Cận Thước rốt cuộc cũng để xuống.
"Là ta vượt khuôn rồi." Liễu Hâm Nhã rốt cuộc vẫn là phu nhân của chiến tướng Ma giới, loại khí chất co được dãn được này tuyệt đối không phải là Liễu Hâm Dung có thể học được.
Biết tình thế trước mắt gây bất lợi cho nàng nên liền lập tức nhịn cơn tức này xuống.
Nhưng đáng tiếc, dù nàng có tính toán tốt hơn nữa cũng không thể dùng, bởi vì nàng đối mặt Yêu Thần căn bản không thể sử dụng suy nghĩ bình thường để đoán được hành động của hắn.
"Liễu phủ là không thể ở, nhưng nếu tỷ muội đã tới chơi thì lúc nào cũng phải chiêu đãi tốt một chút." Yêu Thần lời này vừa nói ra liền làm cho đám người Yêu Chủ không giải thích được nhìn hắn, hắn là có ý tứ gì?
Yêu Thần cũng không quản ánh mắt nghi ngờ của người bên cạnh, quay đầu, cười hỏi Liễu Lan Yên: "Lan Yên, có muốn để bọn họ đền bù cho nàng hay không?"
Lúc này ngay cả Liễu Lan Yên cũng không biết hắn đang có ý định gì, nháy mắt ngây ngốc nhìn Yêu Thần, lần ngu này tuyệt đối không phải là giả bộ, mà nàng là thật sự không biết hắn muốn làm gì.
Yêu Thần khẽ cười quay đầu, hướng về phía Liễu Tấn Lợi nói: "Ba ngày sau, tới Vô Trần cư (nhà ở)."
"Vô Trần cư?" Liễu Tấn Lợi không nhịn được kêu lên một tiếng, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Yêu thần.
Một mảnh rừng trúc nơi Yêu Thần ở kia, một mảnh rừng núi, cảnh sắc như tranh vẽ kia, nếu là ngày thường thì căn bản sẽ không một ai có thể tùy ý đặt chân đến đó. Lần trước hắn đi cũng là bởi vì chuyện của Liễu Lan Yên mà hắn mới có thể bước vào.
Nhưng lần này, lại là Yêu Thần chủ động mời hắn.
"Không sai, nếu là tỷ tỷ của Liễu Lan Yên thì tới tâm sự với nàng một chút cũng là việc nên làm." Yêu Thần nói rồi đứng dậy, hướng về phía Liễu Lan Yên khẽ cười, "Đúng không, Lan Yên, nàng cũng muốn với tâm sự với tỷ tỷ chứ?"
"Ừm." Liễu Lan Yên gật đầu, mặt ngoài làm như là rất vui mừng nhưng thật ra thì trong lòng đang oán thầm không dứt.
Hắn đây là có ý gì?
Tại sao lại cho bọn Liễu Hâm Dung vào Vô Trần cư?
Vô Trần cư tuy nói cũng có một ít nha hoàn và người làm hầu hạ, cùng với nữ đầu bếp nấu ăn, nhưng mà những người kia lại không có cách nào rời khỏi Vô Trần cư.
Dù là Yêu Chủ muốn sắp xếp cho người đi vào, thì nói thí dụ như lần trước đưa mấy vị "Mỹ nhân" kia đi, lúc này cũng đều ở trong Vô Trần cư, căn bản là không có cách nào rời khỏi đó.
Vô Trần cư, tất cả mọi người trong Yêu Giới biết đó là chỗ ở của Yêu Thần, đó là cấm địa của Yêu Giới.
Vô Trần cư trôi lơ lửng phía trên Vô Trần điện, đây tuyệt đối là cấm địa trong cấm địa.
"Sắc trời không còn sớm, trở về thôi, ra ngoài một chuyến như vậy, nàng cũng mệt mỏi." Những lời này của Yêu Thần, thiếu chút nữa làm cho mọi người trong đại điện trực tiếp té sấp xuống.
Sắc trời không còn sớm, bây giờ chỉ vừa qua giờ Thìn (7-9g sáng) thôi đó?
Ngay cả buổi trưa còn chưa đến, cái này gọi là sắc trời không còn sớm sao?
Lại còn mệt mỏi?
Vừa mới ngủ một đêm tỉnh dậy, ngài còn mệt cái quái gì?
Liễu Lan Yên cũng không nhịn được dùng ánh mắt khinh bỉ không để lại dấu vết liếc Yêu Thần một cái, người khác dù có trợn mắt nói láo cũng không trắng trợn như hắn.
"Phải, sắc trời không còn sớm, vẫn là nên sớm trở về đi." Yêu Chủ cũng phụ họa một câu, thiếu chút nữa làm cho Liễu Lan Yên trực tiếp hộc máu. (Ty Vy : mình cũng hộc máu =] )
[Truyện được đăng chính thức tại dienan]
Trong lòng không tiếng động gào thét, có khí phách một chút, các người có thể có khí phách một chút hay không?
Dầu gì cũng là những người đứng đầu Yêu Giới a, có thể đừng a dua nịnh hót như vậy không?
Đáng tiếc, gào thét ở trong lòng thì cũng chỉ có mình Liễu Lan Yên nghe thấy còn Yêu Chủ thì đương nhiên không hay biết gì.
Đám người Yêu Chủ rất khách khí cung tiễn bọn họ rời đi làm cho Liễu Lan Yên buồn bực không thôi.
Ngồi trên xe ngựa, Yêu Thần vẫn nhìn Liễu Lan Yên, từ lúc nàng lên xe ngựa đến giờ đều không hề nói chuyện.
"Đang suy nghĩ gì?" Yêu Thần mở miệng, mỗi khi hắn đi cùng với nàng thì hầu như hắn không có sức kiềm chế gì, luôn thiếu kiên nhẫn.
Liễu Lan Yên ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc Yêu Thần một cái, rồi sau đó lại ngẩn người.
Ách. . . . . .
Yêu Thần nháy mắt một cái, tại sao cái nhìn vừa rồi của Liễu Lan Yên lại giống như đang nhìn không khí thế kia?
Xem như hắn không tồn tại à?
"Lan Yên, bỏ rơi người khác là không đúng." Yêu Thần bày ra một bộ dáng sư phụ, ân cần chỉ dạy Liễu Lan Yên.
Nghe được lời Yêu Thần nói, trong ánh mắt đờ đẫn của Liễu Lan Yên loé lên một chút thần thái, ngẩng đầu, hướng về phía Yêu Thần nhe răng cười một tiếng, khéo léo hỏi ngược lại: "Vậy sư phụ bỏ rơi đồ nhi là đúng sao?"
Rõ ràng là một lời nói rất ngoan ngoãn nhưng Yêu Thần lại nghe được rất rõ ràng bên trong ẩn chứa tức giận, nàng là đang tức giận.
"Tại sao?" Yêu Thần hỏi một vấn đề rất đột ngột, cũng có thể nói là không đầu không đuôi, làm cho người nghe chỉ biết không giải thích được.
Một câu này khiến cho người khác nghi ngờ không hiểu, nhưng Liễu Lan Yên thì hiểu rõ, lầm bầm lầu bầu oán trách: "Cũng không thèm hỏi ý kiến đồ nhi."
Hiếm khi thấy được Liễu Lan Yên tựa như làm nũng lại tựa như oán trách như vậy, tâm tình Yêu Thần thật tốt, ngay cả lòng xấu xa và kích động cũng chợt nổi lên: "Vậy Lan Yên có ý kiến gì? Nói cho sư phụ nghe một chút."
Liễu Lan Yên hơi cúi đầu, ở trong lòng hung hăng khinh bỉ Yêu Thần.
Nói nghe một chút, đó không phải là đặt bẫy cho nàng tự mình thừa nhận nàng là đang giả ngu sao?
Hừ, cho là nàng dễ bị cho vào tròng như vậy à?
"Hâm Dung tỷ tỷ không thích đồ nhi." Liễu Lan Yên ủy ủy khuất khuất lẩm bẩm, nháy mắt một cái, nước mắt đã long lanh lưng tròng, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, thật là vừa thấy đã thương chớ nói chi là cái người siêu cấp để ý Liễu Lan Yên- Yêu Thần này.
Thấy Liễu Lan Yên như vậy, hắn liền đau lòng như có người đang bóp nát trái tim hắn, vội vàng nhỏ giọng an ủi: "Mục đích của Liễu Hâm Nhã không đơn giản, đã như vậy thì càng phải xác định rốt cuộc nàng là đang diễn trò gì."
Từ lần đầu gặp mặt, Liễu Hâm Nhã đã có tâm cơ đùa bỡn bọn họ rồi, nếu nàng có mục đích của nàng, vậy thì hắn cần gì phải ngăn cản nàng biểu diễn cho xong chứ?
Lần này vừa đúng lúc mượn cơ hội này, xem xem nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì.
"A." Liễu Lan Yên đáp một tiếng, cũng không có quá nhiều biểu hiện.
Yêu Thần đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, hơi cau mày hỏi "Lan Yên, vậy lúc đầu nàng là nghĩ cái gì?"
"Ưm, đồ nhi cho là sư phụ cảm thấy Hâm Nhã tỷ tỷ rất xinh đẹp, cũng muốn thu về." Liễu Lan Yên ngây thơ ngửa mặt cười nói.
Nụ cười ngây thơ của Lan Yên thiếu chút nữa làm cho Yêu Thần giận điên lên: "Nàng thấy ta rất giống tên háo sắc sao?"
"Không phải sư phụ cũng mới thu về mười vị mỹ nhân sao?" Liễu Lan Yên nghĩ đến mười vị mỹ nhân tư sắc khác nhau này, trong lòng liền không thoải mái.
"Mỹ nhân. . . . . ." Yêu Thần đang mở miệng muốn giải thích, nhưng khi thấy nét mặt của Liễu Lan Yên thì liền ngậm miệng lại. Sau đó, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, trong mắt có thần thái phấn khởi, khẳng định nói, "Lan Yên, nàng ghen."
Một câu nói, liền khiến cho Liễu Lan Yên phát hoả, giận dữ nhìn chằm chằm Yêu Thần, lớn tiếng bác bỏ : "Người nào ghen? Sư phụ muốn thu nhận người nào thì cứ thu nhận người đó, đồ nhi không xen vào."
Nàng cực kỳ tức giận phản bác, lại là khiến cho tâm tình Yêu Thần tốt vô cùng, thế nào cũng thu lại không được nụ cười hưng phấn của hắn: "Lan Yên, nàng là đang giấu đầu lòi đuôi."
Nhìn vẻ mặt Liễu Lan Yên trong nháy mắt liền sững sờ, Yêu Thần đột nhiên phát hiện, thì ra là tới tham gia hôn lễ của Liễu Hâm Dung, cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.