Chọc Nhầm Sếp Lớn

Trong bệnh viện toàn
mùi thuốc sát trùng, không ngừng đánh thẳng vào trong não Lâm Khả Lan,
giường bệnh trên hành lang, hình như vĩnh viễn là sự đặc sắc của một
bệnh viện.

Khả Lan đi lên lầu hai, mở cửa phòng bệnh 207, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giường bệnh, mẹ đổi phòng rồi sao?

Khả Lan sững sờ khi không thấy mẹ đâu, có chút gấp gáp, người nhà họ Lương lại làm cái gì sao?

Không, người nhà họ Lương sẽ không ngốc đến trình độ này, bắt nạt hai mẹ con cô không có bất kỳ năng lực phản kích.

Như vậy?

Khả Lan nghiêng đầu, đi ra bên ngoài phòng bẹnh, quét mắt nhìn giường
bệnh trên hành lang, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên chiếc
giường không xa ở trên hành lang.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Khả Lan nói xong, khuôn mặt lạnh lẽo, nghiêng đầu muốn đi tìm y tá hỏi cho rõ ràng.

Tại sao, cô đã đóng tiền viện phí, mẹ vẫn phải ở trên hành lang.

Tố Phương thấy vẻ mặt của con gái, biết con gái đang nghĩ cái gì, vội
vàng kéo tay Khả Lan, vội vàng nói: “Là mẹ tự ra đây, đối phương cho mẹ
1000 tệ.” Tố Phương nói xong, đưa tay từ trong ngực móc ra 1000 tệ, đặt
vào tay Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười, có một ngàn tệ này, bà muốn Khả
Lan có một bữa ăn ngon.

Khả Lan thấy 1000 tệ này hai mắt khẽ ướt, hốc mắt tràn ra nước mắt.

“Mẹ.” Giọng nói Khả Lan hơi rung, là tức giận, là phẫn nộ, không cam lòng.


Nếu như, từ nhỏ cô có ba, thì mẹ không cần phải vừa làm ba vừa làm mẹ.

Càng sẽ không phải không ngừng làm việc, cơm ăn không đủ bữa, mà bệnh
đau dạ dày, sau khi bị bệnh lại không đi khám, dẫn đến ung thư dạ dày,
hiện tại, chỉ có thể nằm viện, dùng thuốc kéo dài tính mạng.

Nếu như, nếu như, không có nếu như.

Tố Phương nghe thấy giọng Khả Lan, vốn khuôn mặt đang thư giãn, lập tức nhăn lại, kéo tay Khả Lan nói: “Mẹ không sao, đừng lúc nào cũng làm bộ
mặt tang thương như vậy, rất xấu.” Tố Phương dứt lời, lại cầm quả táo
bên cạnh giường lên gọt.

Miệng lẩm bẩm nói với Khả Lan, hôm
nay bà Vương hàng xóm đến thăm bà, còn tặng mấy quả táo, bà cũng không
ăn hết nhiều như vậy, bảo Khả Lan lúc nào về thì đem táo về.

Mặc dù bên ngoài Khả Lan trả lời mẹ, nhưng tỏng lòng lai tràn đầy khổ sở.

Không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh.

Tố Phương gọt táo, Khả Lan chần chừ.

“Mẹ.....Con kết hôn.” Khả Lan nhận lấy trái táo Tố Phương vừa mới gọt
xong, nhỏ giọng nói với mẹ, cô kết hôn, kết hôn với một người đàn ông xa lạ.

Mặc dù cảm thấy chuyện này xảy ra quá đường đột, quá buồn cười, thật đáng buồn.

Nhưng ở trước mặt mẹ, cô phải cố gắng vui vẻ, không thể để cho mẹ lo lắng.

Tố Phương đem trái táo đã gọt xong thả vào tay Khả Lan, sau khi nghe
Khả Lan nói kết hôn, động tác tay trong tay dừng lại, rồi sau đó lại lấy trái táo khác ra gọt.

Chuyện này, bà biết, Khả Lan vì bà, nên chọn cách gả cho một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, mặc dù mọi điều
kiện đều không tệ, nhưng kết hôn nhanh như vậy, có phải là quá nhanh
không?

Trong lòng Khả Lan dễ chịu hơn sao?

“Kết hôn
cũng tốt, có người để dựa vào.” Tố Phương lo lắng cho Khả Lan, đồng thời không muốn Khả Lan khó chịu trong lòng, bà là một người mẹ không có
năng lực, điều có thể làm chính là khôn để Khả Lan cảm thấy áp lực trong lòng.

“Mẹ, đối phương có thể sẽ không tổ chức hôn lễ, cho
nên, trong hai ngày này, mẹ chuẩn bị ra nước ngoài điều trị, có thể con
sẽ không thể ở bên cạnh mẹ.” Khả Lan nghe thấy lời mẹ nói, hơi cúi đầu,
cố gắng làm cho mình thoạt nhìn có vẻ vui vẻ.

Nhưng

trên thực tế, cô càng nói, càng cảm thấy bi ai.

Cô có một người ba tỷ phú, nhưng chỉ vì một triệu tệ mà bán mình,
chuyện này nghe qua có vẻ kỳ quái, cô có ba là tỷ phú, nhưng lại không
được nhận một xu tiền phụ cấp.


“Hôn lễ nhất định sẽ được tổ
chức.” Ngay lúc Khả Lan vừa dứt lời, một giọng nói ôn hòa vang lên, chen vào giữa cuộc đối thoại của hai mẹ con.

Cố Thành Viêm?

Khả Lan nghiêng đầu, thấy bóng dáng thon dài của Cố Thành Viêm, lời nói của anh, giống như một vì sao chiếu sáng trong đêm,chiếu sáng con đường tối tăm trong lòng Khả Lan.

Lời nói của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan vô cùng cảm động.

Lúc này trong mắt Khả Lan ngoại trừ kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc, cô cho rằng Cố Thành Viêm đã rời đi rồi!

Nhưng không ngờ, Cố Thành Viêm không rời đi, mà là đi mua nước hoa quả.

Đến thăm mẹ cô sao? Lấy thân phận con rể sao?

Xem ra Cố Thành Viêm thật sự nhìn trúng cô, tính toán ở cùng cô!

Ừ......Cũng đúng, nếu không nhìn trúng cô, làm sao lại kết hôn với cô chứ.

Khả Lan đột nhiên cảm thấy rất may mắn, Cố Thành Viêm là một người đàn
ông lịch sự, biết đối nhân xử thế, Cố Thành Viêm như vậy, khiến cho cô
cảm thấy, ít nhất cuộc sống của cô sau này, ngoại trừ mục đích kết hôn,
có lẽ sẽ ngọt ngào.

“Cố.....Cố.....Anh......Sao anh lại tới
đây?” Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đến, có chút luống cuống, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên xưng hô với Cố Thành Viêm thế nào, cuối cùng chỉ có thể hàm hồ kêu.

“Tôi không thể tới sao?” Cố Thành Viêm nghe
thấy lời của Khả Lan, khuôn mặt trở nên ôn hòa nhìn về phía Khả Lan,
điều này làm cho khuôn mặt Khả Lan đỏ bừng.

Cố thủ trưởng, không nên như vậy, không nên!

“Không.....Không phải như vậy, dĩ nhiên anh có thể tới.”Khả Lan vội
vàng trả lời, sau đó vội vàng đứng dậy, đi tìm ghế cho Cố Thành Viêm
ngồi.

Cố Thành Viêm liếc nhìn băng ghế, không nói gì, mím môi

nhẹ nhàng ngồi xuống, trên bộ quân phục phẳng lỳ xuất hiện vài nếp nhăn.

Lúc này Cố Thành Viêm không lạnh lẽo như lúc Khả Lan nhìn thấy trong
quán cà phê, thu lại vẻ cương nghị, để lộ vẻ ôn hòa, như ánh mặt trời
rọi chiếu trong ngày mùa đông, khiến trái tim Khả Lan ấm áp.

“Dì nằm viện, cháu không đến thăm dì, cháu cảm thấy rất có lỗi.” Đầu
tiên Cố Thành Viêm hướng về phía Tố Phương xin lỗi, giọng nói ôn hòa,
khiến cho không ít người chú ý.

Đối mặt với một người đàn ông lễ phép, lại đẹp trai như vậy, ngay cả đám ý tá kiêu ngạo, cũng nhìn một cách si mê.

Không ai biết anh là ai, chỉ biết anh là một quân nhân, một quân nhân sắp kết hôn!

Nhưng đáng tiếc, lại sắp kết hôn rồi!

“Không sao, không sao.” Tố Phương nghe thấy Cố Thành Viêm nói, đầu tiên vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười nói với Cố Thành Viêm, không
đến thăm bà, cũng không sao.

Chỉ cần......Chỉ cần, anh có thể đối xử tốt với Khả Lan là được rồi.

Vậy mà những lời đó, Tố Phương lại không dám nói ra, bà sợ mình nhiều lời, làm cho thủ trưởng mất hứng.

Hèn mọn, hạ tiện, không dám ngẩng đầu lên, đây là sự đánh giá về bà của người đàn bà đã cướp chồng bà.

“Dì, dì quá khách khí rồi, là cháu không tốt.” Cố Thành Viêm vẫn khách sáo như cũ, bộ dáng bình dị gần gũi.

Khiến Khả Lan cảm thấy, bình dị gần gũi, mới là diện mạo thực sự của Cố Thành Viêm.

Vậy mà chính vì thái độ của Cố Thành Viêm như vậy, khiến cho Khả Lan tỉnh táo lại, Cố thủ trưởng, là một con hồ li.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận