Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám

Dạ Huyền tham gia yến tiệc đến nửa đêm mới trở về. Cho dù trước đó có không ít võ tướng cùng thuộc hạ thân tín thi nhau đỡ rượu, nhưng hắn vẫn bị chuốc say đến choáng váng. Dạ Huyền bước chân loạng choạng, được thủ hạ dìu vào hỷ phòng. Thúy Lan còn chưa kịp hành lễ đã bị hai thủ hạ kia đẩy ra bên ngoài. Nàng tuy rất mơ hồ, nhưng thấy Dạ Huyền say như vậy đành phải đến trù phòng nấu ít canh giải rượu. Chỉ là còn chưa đi được mấy bước đã bị Lý ma ma cản lại:

- Thúy Lan cô nương cũng mệt mỏi cả đêm rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Việc trực đêm bên ngoài cứ để mấy nha đầu kia làm.

Thúy Lan nhìn Lý ma ma, bất đắc dĩ đáp:

- Nhưng vương gia có vẻ uống say rồi, e là một mình quận chúa không xoay sở được.

Đừng nói là xoay sở, người nào đó vẫn đang tựa trên đầu giường ngủ ngon lành kìa. Lúc nãy nàng định gọi chủ tử dậy, nhưng còn chưa kịp thì đã bị đuổi đi.

Lý ma ma dùng khăn tay che miệng, cười đầy ẩn ý:

- Cô nương yên tâm, bao nhiêu đó không đủ để chuốc say vương gia đâu. Nào, đi với ta...

Lý ma ma không để Thúy Lan có cơ hội trần tình, đã tiến đến kéo người rời đi.

Mà lúc này trong hỷ phòng, lại là một cảnh tượng khác. Thúy Lan vừa rời đi, bộ dạng say xỉn của Dạ Huyền cũng biến mất. Hắn bình tĩnh đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn hai thủ hạ:

- Các ngươi ra ngoài đi, thay ta tiếp đãi tân khách.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Cả hai người chấp tay, hành lễ với Dạ Huyền rồi lui xuống. Trước khi rời đi còn không quên giúp hắn đóng cửa phòng.

Hỷ phòng yên tĩnh một mảng, trái ngược với đại sảnh náo nhiệt ồn ào. Dạ Huyền vốn là người tập võ, xưa nay di chuyển đều không phát ra tiếng động. Hắn chậm rãi vén màn ngọc đi vào bên trong, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng tiểu nương tử nhà mình đang tựa bên giường yên lặng ngủ. Dạ Huyền lúc này không biết nên khóc hay nên cười, lặng yên đi đến ngồi xuống bên cạnh:

- Rượu hợp cẩn còn chưa uống, vương phi đã muốn ngủ rồi sao?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Dao mới mơ màng tỉnh lại. Kết hôn cổ đại quá phiền phức, hại cô mệt đến mức ngủ quên.

- Chàng quay lại rồi à? Yến tiệc đã kết thúc rồi sao?

Dạ Huyền đỡ Tần Dao đến bên bàn, tự mình rót hai ly rượu.

- Còn chưa, chỉ là ta lo nàng đợi lâu sốt ruột nên mới rời đi trước.

Tần Dao nhận lấy ly rượu mà Dạ Huyền đưa qua, hơi cao giọng.

- Ai sốt ruột, ta thấy người đó là chàng mới đúng.

Dạ Huyền bật cười, cũng không tính so đo với tiểu nương tử nhà mình.

- Phải phải, là bổn vương sốt ruột. Ai bảo tân nương của ta đẹp như thế này, ta làm gì còn tâm trạng uống rượu.

Nếu so về độ mặt dày vô sỉ, Tần Dao sao có thể là đối thủ của Dạ Huyền. Chỉ nghe hắn tùy tiện nói mấy câu, gương mặt của cô đã nóng đến mức rán được cả trứng.

- Dẻo miệng như vậy, chắc là lúc ta mất trí đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Dạ Huyền trong mắt tràn ngập ý cười, ôm Tần Dao ngồi lên đùi mình.

- Tình cảm ta dành cho nàng như thế nào chẳng lẽ nàng không rõ. Ngoan, cùng ta uống rượu hợp cẩn.

Tần Dao gật đầu, hai người hoàn thành nghi thức cuối cùng của buổi lễ thành thân. Nguyện cùng nhau tương kính như tân, răng long đầu bạc.

Tần Dao còn chưa kịp đặt ly rượu trống không lên bàn, đã bị Dạ Huyền bế bổng lên. Nàng có lẽ cũng không quá bất ngờ, chỉ vươn tay ôm lấy cổ hắn. Nhìn mỹ nhân rũ mi e lệ trong lòng, trái tim Dạ Huyền không khỏi ngứa ngáy. Kiếp này tâm nguyện đạt thành, cho dù gặp không ít khó khăn cũng xem như xứng đáng.

Ánh mắt Tần Dao ngậm nước, y phục không chỉnh tề nằm dưới thân Dạ Huyền. Nam nhân ngày thường cao lãnh cấm dục là thế, vậy mà lúc trên giường lại như biến thành một người khác. Miệng thì dỗ dành, nhưng hành động lại khiến người ta xấu hổ đến không thể nhìn thẳng. Tần Dao dưới sự trêu chọc của hắn, cơ thể vốn trắng như ngọc bắt đầu ửng hồng, nhìn qua lại càng mị hoặc. Cô bắt lấy bàn tay của Dạ Huyền, mềm giọng nức nở.

- Chàng đủ rồi. Ta... ta không chịu nổi nữa...

Dạ Huyền vùi gương mặt vào hõm cổ Tần Dao, cất giọng khàn khàn:

- Chỉ bấy nhiêu đã khóc rồi. Đêm nay còn rất dài, nàng chừa chút khí lực lát nữa khóc cũng không muộn.

Tần Dao cắn môi, vừa oán giận vừa bất mãn. Dạ Huyền mỉm cười, nhưng đôi mắt sớm đã tối lại. Hắn đáp một nụ hôn lên môi Tần Dao, dịu dàng dỗ dành.

- Ngoan nào, làm như vậy lát nữa sẽ không đau.

Gương mặt Tần Dao vốn đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, hậm hực đánh vào người hắn:

- Lưu manh... ưm...

Nàng còn chưa nói xong, đôi môi anh đào đã bị người ta ngậm lấy. Dạ Huyền vừa rồi còn rất dịu dàng, chớp mắt đã như lang sói hôn nàng đến gân cốt cũng mềm nhũn. Y phục trên người bị Dạ Huyền từng món cởi ra, ném đầy trên đất.

Hắn quả nhiên nói được làm được, đem Tần Dao dày vò cả một đêm. Ban đầu cô còn có thể kêu thành tiếng, về sau cổ họng cũng khản đặc chẳng phát ra được thanh âm nào. Nhưng người nào đó gần như không biết mệt mỏi, gọi người hầu mang nước tắm vào không biết bao nhiêu lần. Mãi đến khi Tần Dao mệt đến mức sắp ngất đi, hắn mới chịu mở lòng từ bi mà ôm nàng ngủ.

Một giấc này Tần Dao ngủ cũng không quá an ổn, chợp mắt không lâu thì đã tỉnh lại. Cũng không phải nàng muốn tỉnh, chẳng qua là bụng đói không cách nào ngủ được. Dạ Huyền cảm nhận được mỹ nhân trong lòng trở mình, lập tức mở mắt ra.

- Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?

Tần Dao chu môi, tức giận:

- Chỗ nào cũng đau, đều tại chàng đấy.

Dạ Huyền biết đêm qua mình đã không khắc chế làm vương phi mệt mỏi. Nhưng người bản thân ngày nhớ đêm mong đang ở trong lòng, ai có thể khắc chế được chứ? Hắn cười lấy lòng, vừa giúp Tần Dao xoa eo vừa thấp giọng dỗ dành:

- Đều là ta không tốt, nàng đừng tức giận hại thân. Ngoan, để ta giúp nàng xoa.

Lực đạo bàn tay vừa phải, khiến Tần Dao thoải mái hơn rất nhiều. Cô nhướn mày, cất tiếng hỏi:

- Sao chàng biết ta đau ở đâu?

- Trước khi thành thân ta đã hỏi qua thái y, cũng bảo họ dạy cho ta cách này. Thế nào, có phải rất hiệu quả không?

Dạ Huyền đưa gương mặt qua, giống như đứa trẻ chờ khen thưởng. Tần Dao bật cười, hôn một cái vào má hắn:

- Coi như chàng biết điều, tha cho chàng đấy.

Dạ Huyền thấy cô định rời đi, liền đỡ lấy gáy đáp môi xuống. Tần Dao bị hắn hôn đến choáng váng, giẫy giụa tránh thoát:

- Ta đói, không tiếp tục được đâu.

Dạ Huyền thấy cô ủy khuất, lúc này mới nhịn xuống cười đáp:

- Để ta gọi người truyền thiện, sẵn bảo Thúy Lan vào hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.

Tần Dao gật đầu, tận hưởng sự săn sóc của phu quân.

Theo phong tục của Đại Ấn, hoàng tử sau khi đại hôn buổi sáng phải dẫn theo vương phi vào cung thỉnh an Đế Hậu. Nhưng từ khi Khương hoàng hậu bị phế truất đến nay vị trí chính cung vẫn đang để trống. Mà hoàng đế thì đối với mấy lễ tiết này cũng không trú trọng. Vì vậy ngày hôm sau cho công công bên cạnh đến tặng quà, sẵn tiện truyền lời cho Dạ Huyền và Tần Dao không cần vào cung.

Tần Dao sau khi nghe thái giám truyền lời thì nhẹ nhõm thở ra. Nói thật nếu phải vào cung thì cô hẳn là đi không nổi. Thúy Lan nhìn biểu cảm sinh động của chủ tử nhà mình, nén cười nói:

- Vương phi nếu còn mệt mỏi thì để nô tỳ dìu người vào phòng nghỉ ngơi.

Tần Dao làm sao nghe không ra ẩn ý của Thúy Lan, cô liếc nàng một cái rồi cũng làm theo quay trở về tẩm điện.

Công công truyền tin thấy mấy a đầu cứ nhìn nhau cười, lại thêm vẻ sắc mặt có phần thiếu ngủ của Tần Dao thì hiểu ra. Ông gật đầu hài lòng, lập tức trở về cung đem chuyện tốt này nói với Vân Quý Phi và Hoàng Thượng. Hai người nghe xong thì cũng an lòng, cũng đem dự định ban đầu đẩy nhanh tiến độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui