Hồ nước bên cạnh ký túc xá nữ, Cố Nam Tích lẳng lặng đứng đó nhìn mặt hồ không chút gợn sóng.
Tối hôm qua cô đã tới đây sao?
Liệu cô có biết anh là học sinh trường này không?
Liệu cô có còn đến đây nữa không?
Từ sau cái đêm ở Đế Hào, anh liền không thể quên được bóng dáng của cô, thường xuyên nằm mơ thấy cô.
Lâu như vậy không thấy cô xuất hiện, anh suýt nữa đã cho rằng những thứ xảy ra vào đêm hôm đó chỉ là một giấc mơ.
Thế nhưng cô cư nhiên lại xuất hiện một lần nữa ——
Lớp ba, giờ phút này đã loạn hết cả lên.
Tư Đồ Phong cùng Trần Thanh Thanh hai người chạy xung quanh lớp học, một người đuổi một người chạy.
"Nha đầu thối, cậu đứng lại cho tôi!"
"Tư Đồ Phong, mẹ nó tôi đã nhận lỗi với cậu, cậu còn đuổi tôi?"
Tư Đồ Phong tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn bạn học, ném về phía cô.
Trần Thanh Thanh lưu loát tránh thoát, cả giận nói: "Tư Đồ Phong, con mẹ nó cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lão nương đã nhân nhượng rồi đấy."
Giờ phút này sắc mặt Tư Đồ Phong đã âm trầm tới cực hạn, nha đầu thối này cư nhiên dám làm anh mất mặt trước cả lớp, còn bắt anh phải nhận sai!
Hận là anh lại không chịu được nhột, không có cốt khí nhận lỗi ——
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, một đời thanh danh của anh coi như xong!
Sau này Tư Đồ Phong anh ở trước mặt tất cả học sinh trong trường, còn có uy tín gì nữa?
Cô cho rằng chỉ cần nhận sai là có thể xong việc sao?
Anh chính là đối xử với nha đầu này quá khách khí, mới để cô leo lên trên đầu ngồi ——
"Lão tử hỏi lần cuối, cậu có đứng lại hay không?"
"Tư Đồ Phong, mẹ nó cậu lại muốn uy hiếp tôi?"
"Cậu thức thời để lão tử tìm mặt mũi trở về, liền tha cho cậu một mạng!"
Trần Thanh Thanh lo sợ anh lại động đến cửa hàng chạy vặt nhỏ của cô, cho nên yếu ớt hỏi: "Cậu muốn tìm về như thế nào?"
"Cậu qua đây rồi nói."
"Vậy cậu phải đảm bảo sẽ không đánh tôi!"
"Tôi đảm bảo!"
Trần Thanh Thanh cẩn trọng đi tới, đã bị Tư Đồ Phong ấn xuống chỗ ngồi, cảnh cáo nói: "Không được nhúc nhích!"
Sau đó, bạn học trong lớp nhìn thấy Tư Đồ Phong không chút nhân tính lấy một cái bút mực màu đen từ trong ngăn bàn ra.
Anh đưa bút vẽ lung tung lên khuôn mặt không mấy tốt đẹp của Trần Thanh Thanh, quả thực là thảm không nỡ nhìn!
Còn làm rối tung tóc cô lên, khiến Trần Thanh Thanh nhìn qua giống như bà điên ngoài đường ——
Giày vò xong, nhìn bộ dáng thê thảm của Trần Thanh Thanh, anh vừa lòng cười.
Khoe khoang nói: "Tiểu trứng thối, xem lần sau cậu còn dám chọc não tử nữa không!"
Trần Thanh Thanh: "..." Vì cửa hàng chạy vặt, tôi nhịn!
Thời điểm Lam Hinh Nhã đi đến cửa lớp học, liền nhìn thấy hình ảnh hai người đang hết mắng rồi lại cười đối phương.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Tư Đồ Phong rất ít khi cười.
Kiểu tươi cười vui vẻ như thế này, cô chưa từng thấy qua trên gương mặt Tư Đồ Phong ——
Đáy lòng dâng lên cảm giác nguy cơ.
"Anh Phong ——"
Bầu không khí tốt đẹp trong lớp học, đột nhiên bị phá tan.
Tư Đồ Phong thu lại nụ cười trên khóe miệng.
Trần Thanh Thanh mượn bạn học khăn giấy ướt, lau qua mặt.
Đối với việc Lam Hinh Nhã đến đây, không có chút cảm giác nào.
"Hinh Nhã, sao em lại tới đây? Vết thương khỏi rồi sao?" Tư Đồ Phong nhíu mày hỏi.
"Em không sao."
Dứt lời, cô ta chuyển tầm mắt đến chỗ Trần Thanh Thanh, giọng điệu yếu ớt nói: "Trần Thanh Thanh, ngày hôm qua là tôi sai, tôi xin lỗi."
Trần Thanh Thanh đáp lại một câu: "Không cần!"
Sau đó lại tiếp tục lau mặt, lười ngẩng đầu nhìn cô ta dù chỉ là một cái.
"Anh Phong..." Lam Hinh Nhã nhìn Tư Đồ Phong cầu cứu.
"Được rồi, Hinh Nhã đã xin lỗi cậu, cậu cũng nên tha thứ cho cô ấy đi!"
"Xin lỗi, tôi không làm được!"
"Trần Thanh Thanh, thù ngày hôm qua cậu cũng đã báo được rồi, cậu còn muốn gì nữa?"
"Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu, Tư Đồ Phong, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi."