Chọc Phải Tổng Tài Ông Chồng Bất Đắc Dĩ Là Anh Cố Ý Bẫy Em FULL


Hạ Nhược Hi chưa kịp mở lời thì cô bạn đồng nghiệp ở bên kia đã chen lời chăm chọc, cô ta thấy Hạ Nhược Hi vừa xinh đẹp lại được lòng mọi người nên cô ta rất ganh tị luôn tìm cơ hội để hạ bệ cô.
“ Thì người ta chê anh nghèo chứ sao? Haiz.., quen thì phải quen thiếu gia như anh Tống mới được chớ ”
“ Miệng mồm nói chuyện dễ nghe một chút thì sẽ chết à, chạm đến nỗi đau của người khác thì sẽ vui lắm à? ” Giang Tiểu Liên đứng tọt dậy hét lớn.
“ Tôi thích nói như thế đó thì sao hả?”
Cả hai liền sôi nổi, Hạ Nhược Hi vội đứng dậy khuyên can cùng Quan Tiêu.
Còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì đã bị bọn họ vung tay chao đảo đứng không vững tưởng chừng như phải đo sàn, cô chỉ biết nhắm mắt hét to.
“ Á..

á ..”
Cả đám bất giác đứng hình khi nhìn thấy chủ tịch nhanh tay đón lấy Hạ Nhược Hi, ai nấy cũng sợ hãi cúi đầu câm như hến.

Bên cạnh còn có hai trợ lý và giám đốc Lâm Nham Lỗi không biết đã đến từ lúc nào.
“ Ở đây là cái chợ của mấy cô à? ”
Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ truyền đến ngay trên đỉnh đầu, nghĩ là đã ngã nhưng lại chẳng thấy đau, khiến Hạ Nhược Hi có chút ngơ người.
“ Chủ tịch Cao?” Hạ Nhược Hi ngửa mặt nhìn anh nói.
“ Tôi họ Cố, Cố Cao Lãng, không phải họ Cao” Anh kiên nhẫn giải thích.
“ Ờ, hiểu rồi.


Chào chủ tịch Cố”
“ Dựa đủ chưa?”
Cố Cao Lãng vừa dứt lời Hạ Nhược Hi liền xấu hổ khi nhớ về chuyện bị chiếm tiện nghi lúc sáng, vội vàng đứng ngay ngắn lại, cúi đầu theo mọi người.
Cố Cao Lãng chợt ném ánh mắt bất mãn về phía Lâm Nham Lỗi  “ Đây là cách quản lý nhân viên của Khang Dụ trước giờ à? ”
“ Xin..

xin lỗi chủ tịch Cố! Là do tôi..

quản không nghiêm” Lâm Nham Lỗi cúi mặt lúng túng nói.
“ Nếu như còn để tôi thấy thêm một lần nào nữa, thì tự giác đến phòng nhân sự, xin một tờ đơn nghỉ việc mà điền vào.

Cuối tháng này cả bốn người đều không được nhận thưởng.”
“ Anh là mượn việc công trả thủ riêng có phải không? Tôi có đánh nhau đâu, mà anh lại cắt tiền thưởng của tôi? ” Cố Cao Lãng vừa dứt lời, Hạ Nhược Hi liền bức xúc lên tiếng.
Cố Cao Lãng càng thấy thú vị, rõ ràng là rất sợ thế mà dám hỏi tội anh, nghĩ thế nhưng vẫn không thiếu nghiêm nghị đáp lời: “Nhưng chuyện có phải bắt đầu từ cô hay không?”
“ Thì đúng là như vậy, nhưng mà..


“ Vậy thì đúng rồi.

Từ giờ trở đi, chỉ cần một người mắc lỗi thì cả tổ phải chịu cùng ”.

Cố Cao Lãng vẫn với vẻ mặt lạnh như băng.

“ Mỗi người nhận thêm một bản kiểm điểm viết tay.”
“ Anh..


Không cho Hạ Nhược Hi nói thêm một lời nào, anh liền quay người bước đi cùng hai trợ lý.
Lâm Nham Lỗi liền vỗ nhẹ vai cô an ủi trước khi bước theo họ.


“ Chủ tịch nói sao thì cô nghe vậy đi, đừng gây thêm chuyện nữa.

Nếu không sẽ phải chịu khổ dài dài đó, chủ tịch không dễ hầu đâu ”.

Ông ta cũng nghĩ là do chủ tịch trả thù chuyện tối qua bị đánh nên thế.
“ Nhưng tôi không làm gì sai hết mà.” Hạ Nhược Hi nói với theo với vẻ ấm ức.
Lúc này Cố Cao Lãng đã đi xa, cả phòng mới dám thở phào nhẹ nhõm, một khắc cũng không dám chậm trễ, nhanh chống quay lại với vị trí công việc của mình, vì vị chủ tịch mới nhậm chức này, thật sự quá khó, quá nghiêm khắc rồi.
“ Hạ Nhược Hi! Cô đúng là đồ sao chổi.

Bị cắt thưởng thì thôi đi, còn nhiều lời hại tôi phải viết kiểm điểm cùng cô”
“ Muốn đánh nhau nữa hông?” Giang Tiểu Liên vung tay nói với vẻ hung hãn.
“ Cậu mặc kệ cô ta đi.

Hôm nay mình đủ xui xẻo lắm rồi ”.
“ Chủ tịch Cố khó thật đó” Quan Tiêu cũng nhỏ giọng chen lời.
“ Cái tên họ Cao khó ưa chết bằm, chắc chắn hắn ta là vì cái tát tay đó mới cố tình trả thù mình.

Đúng thiệt là tức chết mà, bị hắn chiếm tiện nghi thì thôi đi, giờ đến tiền thưởng cũng mất luôn.

Đúng là đồ đáng ghét.” Hạ Nhược Hi vừa quay lại bàn làm việc vừa nói lẩm bẩm một mình.
Cô hoàn toàn không biết anh là cố tình làm vậy để mọi người biết sợ mà không dám đấu đá với nhau, nếu hôm nay không có anh thì không biết cô sẽ thảm hại tới mức nào.
 
“Dzo..”

“ Hôm nay phải uống cho đã mới được, không có gì bằng khi được giải tỏa tâm trạng”  Hạ Nhược Hi áp lon bia lạnh vào mặt cảm nhận sự thích thú.
“ Anh đi lấy thêm xiên nướng cho hai em ”
Nhìn thấy Quan Tiêu đã rời đi, Giang Tiểu Liên liền khìu tay Hạ Nhược Hi với vẻ mặt hóng chuyện.
“ Này, tiểu Hi, cậu nói thật cho mình biết, cậu với chủ tịch mới nhậm chức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Hạ Nhược Hi bất ngờ đặt mạnh lon bia xuống bàn với vẻ mặt khó chịu.

“ Mình với tên biến thái đó thì có chuyện gì được chứ ”.
Vừa nghe được lời này ả ta càng chắc chắn nhất định là không bình thường.

Ả ta giền rằn hỏi huyên thuyên.

“Khai mau.

Hai người đã xảy ra chuyện gì? Mình thấy chủ tịch rất để mắt tới cậu, hôm đó mình còn bất giác trông thấy vẻ mặt lo lắng của chủ tịch lúc đón lấy cậu, rất khác.

Cậu dám giấu mình, mình sẽ giận thật đó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận