Khi về đến biệt thự, Nam Cung Dạ Hi ra hiệu cho xe ngừng ở gần cổng, quản gia thấy thế thì đi tới, mở cửa cho cô.
“Quản gia, giúp cháu mang Y Y và Tiểu Ảnh vào nhà đi!”
Quản gia nhíu mày: “Tiểu thư, xe cô đâu?”
“Hết xăng, đang ở trạm xăng dầu! Chú có rảnh thì cho người lấy về giúp cháu! A, đúng rồi……” Nam Cung Dạ Hi thò đầu dò hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau:“Ở trạm xăng dầu nào vậy?”
Hai đứa nhỏ nhảy nhót xuống xe, Trình Lan Y chạy ở phía sau, từ trong túi móc ra một viên kẹo nho nhỏ kẹo, nhón chân đưa cho Úc Phong: “Chú, về đến nhà cháu rồi nha, cái này tặng chú.
”
Úc Phong xoè ra bàn tay to, viên keoj nho nhỏ bị anh gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
“Ừ, Y Y ngoan, về sau không cần tùy tiện khóc nhè.
” Bàn tay to xoa đỉnh đầu cô bé.
“Y Y nhớ kỹ, bye bye chú!” Trình Lan Y ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tiểu Ảnh tay cầm tay chạy đi vào.
“Đợi lát nữa tôi sẽ cho người trực tiếp đưa xe của em đến nơi này, không cần phái người đi lấy.
” Úc Phong nhìn hai đứa nhỏ chạy đi vào, lúc này mới chậm rãi xoay người, tiếng nói mang theo từ tính nói chuyện cùng Nam Cung Dạ Hi.
“À……” Đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Dạ Hi có chút hồng hồng, lẩm bẩm nói: “Vậy, vậy thì cảm ơn anh.
”
Quản gia cũng có chút kinh ngạc, đánh giá người đàn ông trước mắt, đúng lúc mà lui ra phía sau một chút, im lặng không nói gì.
“Nếu một giờ sau xe còn chưa tới thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được —— em có danh thiếp của tôi rồi phải không?” Úc Phong chăm chú nhìn cô, nói.
“À…… Tôi có……”
“Tốt, kia không quấy rầy nữa, tôi đi trước.
” Úc Phong nói xong liền lên xe.
Tay lái vừa mới bị người phụ nữ nhỏ kia sờ qua, chỗ nào trên đó còn giữ lại nhiệt độ nhàn nhạt.
“Hazi ——”
Dưới bóng cây loang lỗ, rốt cuộc Nam Cung Dạ Hi nhịn không được nữa, cau mày khẽ kêu một tiếng rồi vòng đến ngoài cửa sổ xe, cúi người, cắn cắn môi nói thẳng: “Úc Phong, sao tôi cảm thấy kỳ quái thế nào ấy? Chúng ta…… Chúng ta thân cận xem như thất bại đi? Khi nãy gặp tôi vì cái gì anh còn muốn giúp tôi? Cái kia —— con người của tôi chính là có chút lơ mơ, không thích chuyện không rõ ràng như vậy, anh nói một tiếng đi, rốt cuộc là tôi còn có có hội hay không, nếu như không có thì tôi trực tiếp đi tìm người khác, tôi không thích ái muội không rõ với người…… Ý tôi là, anh hiểu không?”
Cô gãi đầu, mắt đẹp trừng to, nhìn anh.
Úc Phong trầm mặc ngồi trên ghế điều khiển.
Anh không thể không thừa nhận đây là một người phụ nữ có cá tính, sau cái lần gọi là ‘thân cận’ kia, cô nhất định phải hỏi ra cái kết quả, cho nên vấn đề mà cô tổng kết lại chính là —— xin hỏi Úc Phong tiên sinh, rốt cuộc chúng ta có khả năng tiếp tục hay không?
Vẫn luôn mím miệng lãnh khốc trầm mặc, ở một khắc này thế nhưng khoé môi cong cong, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Lần trước người mắng tôi thậm tệ chính là em, hiện tại lại truy vấn tôi là chúng ta có khả năng hay không cũng là em, Nam Cung tiểu thư, em khiến tôi rất khó xử.
” Úc Phong nhàn nhạt nói.
Nam Cung Dạ Hi: “……”
Một lát sau, cô không ngại mất mặt hỏi: “Tôi nghe không hiểu ý tứ của anh, anh có thể đừng nói chuyện lòng vòng không?”
Giờ phút này, coo thật sự là mặt đỏ tim đập, thiệt tình đang đợi một đáp án, nhưng cố tình người đàn ông này nói chuyện chính là không nói đến trọng điểm.
Đôi mắt đen của Úc Phong loé loé sáng, ngẫm lại cũng biết đầu óc của cô nhóc này hiện tại đã mê mang, cho nên đơn giản nói trắng ra: “Ý tứ của tôi là, Nam Cung tiểu thư, ngươi xác định muốn cùng ta tiếp tục sao?”
“A……”
Nam Cung Dạ Hi như bị người bức tới nơi đầu sóng ngọn gió, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong nháy mắt trở nên càng hồng, trong lòng giãy giụa nửa ngày, rốt cuộc cảm tình chiến thắng mặt mũi, bùm bùm một hơi nói ra: “Lúc trước tooi chính là có ý với anh nên mới lì lợm la liếm muốn danh thiếp của anh, lại lì lợm la liếm mà hẹn anh ra ngoài, vốn dĩ là nói chuyện rất vui vẻ ai kêu anh nói đến đề tài mất hứng kia! Tính tình lại nóng nảy cho nên đương nhiên sẽ đổ ập xuống mà mắng anh, sau đó tôi cũng có tự kiểm điểm lại mình! Nhưng, nhưng……”
Cô nuốt nuốt nước miếng: “Tôi cảm thấy như vầy, con người của anh vẫn rất không tệ……”
Khí lạnh bên trong xe chậm rãi tràn Lan toả, Úc Phong nắm tay lái lẳng lặng nghe cô nói chuyện, lại nhìn biểu tình phong phú của cô, thật ra anh rất hưởng thụ, sống lâu như vậy, từ thời xanh miết thiếu niên đến thời kỳ thanh niên huyết khí phương cương, cũng nghe qua nhàn thoại vô số kể, tuy rằng phụ nữ mà a tiếp xúc không có lộ liễu như vậy, nhưng chỉ một ánh mắt là anh có thể đọc hiểu các cô ấy muốn chính là cái gì.
Không có một người nào, giống giờ phút này nói chuyện nghe thoải mái êm tai thế này.
“Tôi nói đã xong, rốt cuộc anh có ý với tôi hay không a?” Nam Cung Dạ Hi căng da đầu hỏi ra miệng, đã chuẩn bị tốt là anh sẽ lạnh nhạt phủ định, hoặc là trực tiếp chế nhạo cô một trận, sau đó nghênh ngang mà bỏ đi.
Nếu bạn bước gần đến tuổi 30, nếu bạn cảm thấy thanh xuân của mình đã trải qua không sai biệt lắm, nhưng bạn vẫn có thể vì một phần thổ lộ tình cảm trắng ra như vậy, chờ mong trăng ra như vậy, vứt bỏ hầu hết đường lui như vậy —— vậy thì bạn sẽ bỏ được mà đẩy người đó ra sao?
Úc Phong không nói gì, trong đầu đã là hỗn loạn đất trời, gợn sóng nhưng bình ổn.
“Lần sau có cơ hội sẽ đưa em đi nhìn hai đứa nhỏ nhà tôi, nếu bọn chúng thích em, kia…… Tôi có thể miễn cưỡng tiếp thu.
” Úc Phong kéo âm cuối, ở trong không khí giống như có sương khói lượn lờ, rất là quyến rũ người.
Nam Cung Dạ Hi cơ hồ là hai mắt chói sáng, tim đập thình thịch.
“À, như vậy a……” Cô chạy nhanh tránh ra: “Vậy lần sau đi nhà nhà ha……”
Mắt thấy Úc Phong nở nụ cười muốn lái xe đi, Nam Cung Dạ Hi mới phản ứng được, chạy chậm trở về tiếp tục cuối người xuống hỏi: “Nhưng mà không đúng a…… Anh chỉ là nói xem hai đứa nhỏ có thích hay không, anh lại không có nói chính anh có thích hay không a? Anh có thích tôi hay không?”
Tiếng động cơ xe khởi động vang lên ở bên tai.
Nam Cung Dạ Hi biết mình thực chẳng phân biệt trường hợp, cũng thực gây mất hứng, nhưng là…… Nhưng là…… Sự tình luôn là phải hỏi ch rõ ràng đúng không? Cô chán ghét đoán tới đoán lui ở phương diện tình cảm nam nữ, có ý tứ thì phải nói rõ đúng hay không?
Biểu tình của Úc Phong hơi hơi cứng đờ.
Về mấy loại lời nói ’thích’ này, đã mấy trăm năm anh không có nói qua?
Sau một lát, tay anh vươn ra từ cửa sổ xe, chậm rãi đặt gáy của Nam Cung Dạ Hi, cô kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, một cái gì ướt nóng đã chậm rãi khắc ở môi cô, thậm chí thừa lúc cô kinh ngạc một lát, nhẹ nhàng cạy ra phòng bị của cô, hấp thu hương thơm tươi mát của cô, tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, rồi lại dài lâu như vậy.
Úc Phong chậm rãi buông cô ra, đôi mắt gợn sóng mãnh liệt.
“Nếm qua cũn không chán ghét, còn không biết ở chung thì sẽ như thế nào, nhưng tôi nghĩ, tôi nguyện ý thử.
” Anh trầm thấp nói xong, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, ngồi trở lại ghế, chậm rãi khởi động xe.
Lần này cô không có lại đuổi theo hỏi cái gì.
Thời điểm Dụ Thiên Tuyết từ phòng khách đi ra, Nam Cung Dah H vẫn còn duy trì động tác vừa rồi, mặt đỏ hồng, ngón tay chạm đến cánh môi, như đang suy tư điều gì.
“Chị nghe nói vừa rồi có người đưa mấy cô cháu về, là anh chàng Úc Phong kia à?” Dụ Thiên Tuyết nhìn chăm chú phương hướng chiếc xe kia rời đi, mỉm cười nói tiếp: “Còn rất có phong độ đàn ông, hazi, cô làm sao vậy?”