Chap 6
Thừa Phong hơi nhướng mắt nhìn cái tên vừa tông cửa phòng cậu lao vào như điện xẹt, hừ lạnh một cái cậu tiếp tục lau chùi thanh kiếm yêu quý mà suy nghĩ: không biết cái cửa này thọ được sau mấy cú tông nữa đây.
“Có gì thì nôn ra không thì biến.”
Thừa Phong lạnh tanh nói. Dù mang danh đại ca và đàn em nhưng cậu, Đam Long và Lĩnh Nghiêm đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ cần không có mặt người ngoài, Thừa Phong sẽ không giữ phép tắc, chả kiêng nể gì mà hầm hừ với hắn.
Đam Long cũng lười so đo, trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất ý nghĩ là làm sao nhanh nhanh chóng chóng tìm ra cái “bánh sinh nhật” kia thôi.
“Hey hey” – Đam Long xí xớn xán lại gần thằng bạn thân cười gian xảo.
Hơi nhích mông tránh đi, nhăn mặt nhìn thằng bạn đang trưng cái vẻ dụ dỗ zai nhà lành ra cười vô tội.
“Cái gì?” – Thừa Phong khó chịu nhăn mày, cái bản mặt này của Long làm cậu biết sắp có chuyện không lành.
“Quân sư quạt mo, mày nói coi, làm sao tao mới có thể tìm được đứa tao đang truy nã bậy giờ?”
Đam Long hứng thú nhìn nhìn, hắn cứ chòng chọc nhìn như muốn móc não thằng kia ra lấy được câu trả lời. Thừa Phong thoáng rùng mình, thật tởm quá đi.
“Tao làm sao biết. Mày cứ ra lệnh cho đàn em tìm đông tìm tây, không kể rõ ngọn ngành thì đi mà hỏi chúa để biết thêm chi tiết ấy.”
“Không phải mày nhìn qua là biết sao?” – Đam Long đưa tay định nhéo nhéo cái má thon thon trước mặt thì mũi kiếm của Phong đã kề sát mang tai, Long liền thu tay lại. Không dễ thương chút nào, chẳng bù với em “bánh” nhà mình. Rõ ràng cũng là cái dạng con cún nhỏ đáng yêu mà. – “Mày mới nhìn qua đã biết là ta bị đứa nào đấy bỏ boom rồi chuồn mất còn gì?”
“Haizzzzzzzz” – Phong thở dài cái sượt. – “Trên đời này ngoài đàn bà ra thì cái tâm trạng hưng trí bừng bừng của mày có bao giờ tuột dốc được đâu, không thấy được mới là đồ ngu á.”
“Không phải đàn bà.”
“Hả” – Thừa Phong giật bắn mình suýt nữa đánh rơi thanh kiếm yêu quý. Tưởng mình nghe nhầm, cậu dè dặt hỏi lại – “Không phải đàn bà? Vậy chẳng lẽ là…”
Đam Long ngọ nguậy người không yên, hắn có chút thiếu tự nhiên mà gật gật đầu.
“Ông tổ của tôi ơi…” – Thừa Phong nhẩy dựng lên khỏi giường, không để ý mà tay cầm kiếm huơ loạn xạ – “ Mày không phải straight sao? Sao lại đi lùng một thằng con trai thế?”
Đam Long hậm hực. Có cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy không chứ. Đành rằng trước đây đúng là hắn thích nữ, nhưng khẩu vị không thể thay đổi hay sao? Hơn nữa, cái “bánh” đó thực sự rất mê người mà. Để tâm hồn mình treo ngược cành cây, Đam Long khẽ liếm mép, sao lại cảm thấy đói ta?
Ngó chằm chằm cái thằng chỉ thiếu đường nước bọt chảy ròng ròng mà Thừa Phong vô lực ngồi phịch lại chỗ cũ. Lần này thì Thuận Thiên Bang thảm rồi.
“Mị lực thằng nhóc đó mạnh đến thế nào mà khiến mày cố chấp không buông thế nào?
Thở hắt ra, Thừa Phong mới từ từ lên tiếng.
“Được rồi, mày từ từ kế tao nghe xem thế nào.”
*** Cut cut cut ***
Một giờ sau.
“Há há há”
Lĩnh Nghiêm nằm trên giường Thừa Phong lăn qua lăn lại, ôm bụng cười từng tràng không dứt. Một giờ trước bị hai thằng bạn triệu tập đến họp khẩn cấp, hắn vội vã chạy đến, không ngờ đến nơi lại được nghe một câu truyện hài thế giới thế này. Ai mà không biết đại ca Thuận Thiên Bang là kẻ bay bướm trăng hoa vậy mà…
Đam Long nhìn thằng cười đến đứt dây kia mà mặt đen xì như trời vào tiết giông bão. Thừa Phong cúi xuống giả bộ lau kiếm, miệng vẫn mím chặt ngăn tiếng cười.
“Mày cười đủ chưa?” – Đam Long bực tức đứng bật dậy – “Chưa đủ thì cứ cười cho đến chết đi.”
Biết đại ca bắt đầu bực bội, Lĩnh Nghiêm ngồi dậy chỉnh đốn lại quần áo, nhìn thẳng vào đại ca nhà hắn, lấy lại hình tượng thường ngày mà nói.
“Nói vậy bang chủ muốn tìm lại “cậu bé chocolate” đêm nọ?”
“Hỏi thừa, nếu không chẳng lẽ tìm ông già nhà mày?’’ – Đam Long vẫn không nuốt được cục tức ứ đầy trên cổ họng.
“Bĩnh tĩnh đi Bang chủ” – lúc bấy giờ Thừa Phong mới kéo hắn ngồi xuống khuyên – “Nghiêm nó có thiện ý mà, 3 cái đầu suy nghĩ tốt hơn 2 chứ.”
“Phong nói không sai.” – Lĩnh Nghiêm gật đầu hưởng ứng. – “Không phải mày bảo bánh và người đều do bé Mỹ mang đến? Sao không hỏi con bé xem?”
Đam Long hừ lạnh, con quỷ nhỏ ấy mà nói thì ông đây tìm đến mấy đứa chúng mày diễn hài làm cái gì. Thừa Phong và Lĩnh Nghiêm không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, ải của Thái Mỹ có vẻ khó khăn đây.
“Như thế này đi Long.” – Bộ não mưu mẹo của Lĩnh Nghiêm bắt đầu hoạt động – “ Không phải bé Mỹ mê mấy thằng giai đẹp sao? Hơn nữa theo như mày nói con bé có sở thích sưu tầm hình mấy thằng ấy khỏa thân à? Mày đạt chuẩn á, thử tự sướng vài cái coi sao.”
Lia ánh mắt sắc lẻm lườm thằng kia khiến câu nói sau chưa kịp thốt ra đã phải nuốt lại, Đam Long vẫn hậm hực đáp trả:
“Tao cả ngày ở trần trong nhà, nó thiếu gì ảnh tao.”
“Vậy kiếm mấy thằng bên ngoài về chụp rồi cho nó là được rồi.” – Vẫn cặm cụi lau kiếm, Thừa Phong đưa ra chủ kiến.
Dường như cảm giác được luồng nhiệt nóng rực bắn về phía mình, Thừa Phong ngước lên bắt gặp hai thằng bạn đang nhìn mình chăm chú.
“Sao tao lại không nghĩ ra chứ?” – Đam Long đứng bật dậy tông cửa chạy ra ngoài, trước khi đi không quên ném lại một câu đầy hớn hở – “ Bé Phong, ân nghĩa này của cưng anh đây sẽ báo đáp đầy đủ.”
Hai kẻ trong phòng nhìn theo khói bụi tung bay do kẻ nào đó tạo ra mà ngẩn người chết lặng.
Chạy theo anh Long
“Thái Mỹ, Đam Thái Mỹ”
Đam Long chạy vào phòng tựa tên bắn. Đạp tung cánh cửa, trước mắt hắn là cảnh con em gái ngồi xếp bằng trên giường, tay lia lịa múc sữa chua, mắt thì dán chặt vào cái màn hình LCD to vật vã. Trên màn hình là ba thằng đàn ông to con với ba màu da khác nhau đang ra sức vừa giữ vừa đè vừa vận động nhiệt tình trên người một thiếu niên nhỏ nhắn. Gương mặt vốn trắng nõn của thiếu niên kia đỏ ửng, cơ thể vặt vẹo vì khoái cảm.
“Đam Thái Mỹ”
Đam Long quát ầm lên. Anh mày thì đang tìm cái “bánh nhỏ” khắp nơi, mày thì rảnh rồi nhỉ, ngồi coi GV bình thản như thế này. Nhưng mà Đam Long cũng phải khâm phục ba mẹ, ngày xưa xây gì không xây sao xây tường cách âm đạt chuẩn đến thế cơ chứ.
“Hửm?” – Thái Mỹ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh trai mình một cái lại cắm cúi “nghiên cứu chuyên môn” – “Có việc gì ạ?”
Đam Long bước tới bên giường, hắn cố gắng kiềm giữ bực tức lại, lấy giọng nhỏ nhẹ nhất có thể để dụ dỗ nó.
“Đã hơn tuần nay rồi, em nhử mồi cũng nhử rồi, câu cũng đã câu rồi, giờ có thể cho anh thông tin về “ cái bánh nhỏ” chưa?”
“Bánh trái gì ở đây?” – Thái My vẫn không rời mắt khỏi màn hình. Biên độ dao động của đám người trên màn hình càng tăng thì tốc độ múc sữa chua của nó càng nhanh – “ Anh đang nói đến cái gì thế?”
Đam Long vất bỏ ý nghĩ muốn bóp cổ con này đến chết trong đầu, vẫn lấy ra cái giọng nhẹ nhàng nhất gợi chuyện.
“Thôi mà, anh em với nhau em đừng làm khó anh.” – Rồi trưng ra cái vẻ dụ dỗ con nhà lành chuyên nghiệp nhất, hắn bắt đầu vòng thương lượng. – “ Nếu em cho anh biết về thông tin lý lịch của bé ấy, thì chỉ cần em muốn, ảnh khỏa thân với mọi góc độ của bất cứ thằng nào em yêu cầu sẽ được đặt lên bàn em vào ngày kia.”
Chiếc muỗng đang cắm vào hộp sữa chua chợt dừng lại trong một giây, Thái Mỹ nghi hoặc quay lại nhìn anh hai mình. Không phải chứ, ông này từ trước đến nay đều phỉ nhổ sở thích của nó vậy mà giờ tự nguyện lôi ra đổi chác?
“Ai cũng được sao?” – Thái My nhướng nhướng mày.
“Ai cũng được.” – Đam Long gật đầu chắc nịch.
“Là khỏa thân nhá?” – Mắt con bé lóe lóe.
“Nếu em muốn thì 100% không thành vấn đề.” – Miệng hắn đã ngoác rộng đến mang tai.
“Nhưng mờ…” – Con bé vừa nghĩ, vừa đưa mắt nhìn ông anh đang suốt ruột muốn nhảy dựng lên – “Mấy cái ảnh đó … em…”
“Sao sao?” – Đại ca Thuận Thiên bang giống như ngồi vào bàn chông, hắn nhẩy dựng lên.
“Ảnh của nam sinh toàn trường và những Hotboy trường lân cận em… đều có cả rồi.” – Con em cười hì hì, quay lại tập trung múc sữa chua – “ Giao dịch bất thành ha.”
“Không lẽ nào, anh mày thì sao?” – Đại ca bắt đầu lúng túng đi đi lại lại.
“Anh thì em có cả rổ á.” – Con bé liếc mắt khinh thường nghĩ, có cho giờ em chả còn thèm nhìn.
Rồi chợt con bé “A” lên một tiếng thu hút tên đang đi đi lại lại như con thoi.
“Sao sao, nghĩ ra chưa?” – Đam Long xà xuống mắt hau háu nhìn em gái mình.
“Ờ ờ, vẫn còn một người.” _Ngậm cái muỗng con bé ra chiều suy tư.
“Ai thế nói mau, anh sẽ nhanh chóng mang đến cho ngay mà, nhanh lên nào.”
“Uhm…” – Con kia do dự đưa mắt thăm dò ông anh máu đã bốc qua đầu – “ Là Lâm…”
“Lâm?” – Đôi mày cương nghị nhíu chặt.
“Thừa…” – Mặt con kia bắt đầu đỏ lên.
“Thừa?” – Một bên mày nhướng cao giật giật. Không lẽ…
“PHONG”
“Phào…tưởng ai….CÁI GÌ?” – Đam Long tá hỏa chút nữa ngã ngửa khỏi giường – “Mày… mày không phải muốn nói đến Lâm Thừa Phong đó á?”
Con bé gật gật ra vẻ vô (số) tội, mồm ngậm cái muỗng không buông.
“Không phải chứ?” – Đam Long thầm than khổ – “ Ai nó không nhắm sao lại nhắm cái thằng bảo thủ mà bạo lực ấy? Nếu thằng kia mà biết thì…”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn vô thức sờ sờ cổ, cố gằng nuốt xuống ngụm nước bọt mà cười giả lả:
“Bé con, đổi… đổi người khác có được hay không?”
Gương mặt đối diện chợt đanh lại, quay ngoắt trong tức khắc:
“Không thương lượng.”
“Tại sao chứ, thằng đó không đụng vô được đâu, sẽ chết đó, em cũng biết mà.” – Đam Long nhăn nhó.
“Cũng vì khó nên mới nhờ anh, không thì em tự đè anh ấy ra chụp rồi.” – Con bé hứ một cái thật dài.
“Nhưng mà…” – Hắn vẫn ra chiều khó khăn.
“ Chắc anh không biết, nếu cho anh biết thông tin của người đó cái giá của em phải trả sẽ đắt đến thế nào đâu.”
Mắt không rời TV, tay liên tục đưa sữa chua vào miệng, con bé bình thản nói.
“Uhmmm….” – hắn đấu tranh tư tưởng thật vất vả, hơn một … phút sau hắn lầm bầm – “ Phong, vì hạnh phúc cả đời của tao… mày phải chịu thiệt rồi.”
Và quyết đoán y như thế, hắn chìa tay ra:
“Giao dịch hoàn thành.”
Nụ cười của hai anh em nó chưa bao giờ giống nhau đến thế.
Kjss mệt, Kjss nhảy cóc qua đoạn kế đây :”>
Ngày những tấm ảnh chụp lén Lâm Thừa Phong trong phòng thay đồ nằm trên bàn Đam Thái Mỹ cũng là ngày toàn bộ người đi đường tá hỏa khi thấy một anh chàng đẹp rạng ngời và quá trời chói lóa chạy rầm rầm trên đường. Không biết trên đường hắn đi qua bao quý bà quý cô quý chị – với kinh nghiệm tình trường phong phú – phải quay đầu ngoái nhìn mà thầm than thở : sao cậu bé đẹp trai ấy không liếc mắt nhìn người ta lấy một giây. Còn cái em bé bỏng ngây thơ thì không kịp ngoái đầu đã thi nhau ngất toàn tập.
Kẻ khủng bố tàn sát phái nữ hàng loạt kia một chút cũng không để những người xung quanh trong mắt mà chỉ nhăm nhăm chạy đi, trong đầu hắn bây giờ chỉ tâm tâm niện niệm là phải nhanh nhanh đi túm cái “bánh di động” kia lại nếu không muốn nó trốn mất.
Khi con em hắn thao thao bất tuyệt về nhân vật nổi cộm trong bang vì cả tuần mà một chút manh mối cũng không tìm được kia hắn đã chết đứng cả… một phút. Hắn thật không ngờ rằng thằng nhóc mọt sách quê mùa kia lại là cậu bé quyến rũ chết người đã cùng hắn trải qua một đêm nóng bỏng.
Làm sao có thể liên hệ một cặp mắt kính dày cộp với đôi mắt sũng nước mê hoặc kia?
Làm sao có thể đánh đồng mái tóc mềm mại hôm nào với cái đầu tổ quạ nọ?
Càng không thể nhìn một chút mê đắm trên cái gương mặt cứng đờ ngồi vẽ trước mắt hắn hôm đó.
AAAAAAAA
Nhưng nói đi nói lại, hắn thực sự là có mắt như mù mà, thật muốn dộng đầu vào tường chết quách đi cho xong.
“”Bánh nhỏ” yên tâm” – Vừa chạy như bay hắn vừa nhủ thầm – “ Lần này anh sẽ không để em chạy thoát nữa đâu cưng ạ.”
Xách camera đuổi theo XD
~
Phòng mỹ thuật của trường là nơi ưa thích của Bích Huy đặc biệt là vào sau giờ học. Các phòng học không bóng người, hành lang vắng lặng – sự yên tĩnh này giúp cậu có thể tập trung cao độ để hoàn thành những tác phẩm còn dang dở.
Nhưng dạo gần đây dù yên lặng ra sao, cố tập trung thế nào thì khi đưa cọ lên cậu vẫn cứ hạ xuống. Khẽ thở dài, cậu không hiểu tâm trạng mình sao nữa.
Nhìn những bức họa gần đây cậu thầm ngán ngẩm. Hính ảnh chúng hiện lên không phải những thứ cậu muốn vẽ mà toàn là do tay họa lên trong vô thức. Nếu không phải là gương mặt mê man khi đắm chìm trong dục vọng của người đó thì cũng là tấm lưng trần của ai kia trong nắng sớm. Gần đây nhất cậu lại vẽ lên gương mặt bình thản của hắn khi đối diện nhờ cậu họa người trong mộng. Tuy biết người đó là mình nhưng trái tim cậu vẫn không ngừng nhói đau, người ấy lặng yên ngồi đó, đẹp như một pho tượng Hy Lạp nhưng lại xa xôi, không còn nóng bỏng và nhiệt tình như đêm nào…
Cố gạt tư những tư tưởng rối nùi quay cuồng trong đầu, cậu lại hướng cây cọ lên nền vải trắng. Cậu họa lại giấc mơ mình đêm qua. Con người đó một phút trước còn ôm cậu, hôn cậu nhưng chớp mắt người đó lại bình thản quay lưng lại rời xa. Cậu chỉ biết nhìn theo bóng hình đang dần mờ nhạt ấy cố chạy theo cố gào khóc níu giữ nhưng chân không thể động, thanh âm không thể thoát ra.
Cậu bật dậy thấy mình vẫn ở trong phòng, tấm chăn đã rớt khỏi giường từ lúc nào còn gương mặt thì đẫm nước. Cậu muốn chạy đến bên hắn, nói với hắn người hắn đang tìm kiếm là cậu nhưng lí trí lại không ngừng ngăn cản. Cậu sợ… một nỗi sợ mơ hồ….
“Cạch”
Cửa sau lưng mở ra, cậu không quay đầu lại mà lên tiếng?
“Cậu quên gì hả Trọng Nguyên? Cậu cũng thật là cứ quên trước quên sau.”
Nhưng đáp lại cậu không phải tiếng nói rụt rè của cậu bạn cùng lớp mỹ thuật mà là giọng nam trầm đầy từ tính:
“Ai là Trọng Nguyên?”
*** End chap 6 ***
***Tung hoa tung bông tung dép tung lung tung***