Chodeft Từng Ấy Năm Qua FULL


Kim Hyukkyu "làm anh" quả thật có thể gọi là ra dáng lắm.

So với ban huấn luyện uy nghiêm và có khoảng cách thân phận, gánh nặng dẫn dắt bọn đàn em thuận theo tự nhiên rơi xuống trên vai của "Người nhiều kinh nghiệm - Deft".

Các đồng đội của anh còn trẻ tuổi, huấn luyện kết quả không tốt một chút cũng có thể cùng biến thành quả cà ướp đá, thi đấu xong xếp hàng thay phiên nhau khóc nhè là chuyện có thể xảy ra.

"Tính yếu đuối" trong mắt mọi người giúp Kim Hyukkyu nhìn xuyên qua mấy đứa trẻ nhỏ thấy một bản thân thời niên thiếu, bị vây kín bởi không cam lòng và bất lực trong kẽ hở cơn mơ.

"Không như ý vốn là trạng thái bình thường của cuộc sống."
Anh dịu dàng xoa đầu chúng, an ủi.

Jeong Jihoon thường cảm thấy trên người anh pha trộn bóng dáng của rất nhiều người, những người đã từng lướt qua cuộc đời anh, những người anh lớn đắp xây nên hòn đảo vĩnh viễn* sau lưng anh, ôn hòa uốn nắn từng nhánh cây cứng dễ gãy trên người Kim Hyukkyu, và dìu dắt một gốc cây non run run rẩy rẩy cao lớn thành một bóng cây có thể che chở đàn em, thấm nhuần nên sự dịu dàng y đúc trong Kim Hyukkyu.

(*Đảo vĩnh viễn: Tên một tác phẩm truyện thiếu nhi của Trung Quốc, viết về sự trưởng của người thiếu niên, thế giới trẻ thơ đổ sụp, phân tán và tái cấu trúc, người thiếu niên buộc phải trút bỏ tính bồng bột, những mâu thuẫn bên trong người trẻ tuổi)
Nhưng người trú dưới bóng râm nào nghĩ tới, có một ngày cây to cũng sẽ đổ.
Một vài fan hâm mộ đứng bên làn đường, cố gắng giơ cao tấm bảng viết đầy những lời cổ vũ, gào bằng tiếng Hàn không mấy lưu loát: "Hyukkyu à, không sao đâu, sang năm chúng ta gặp lại nhé!"
Kim Hyukkyu cúi đầu thật thấp, cô độc một mình cuộn người trên ghế sau xe bus.

Tiếng cổ vũ bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua lớp thủy tinh mơ hồ, mà anh tựa như bị kéo căng giữa thứ tình cảm chân thành chở đầy kỳ vọng và hiện thực đầm đìa rỉ máu đến đỗi không chịu nổi sức nặng ấy.

Anh dựa vào cửa xe và nhắm mắt lại.

Thợ chụp ảnh trong đội hiếm khi nhìn thấy hình ảnh có thể hạ bút thành văn, cầm máy ảnh hăng hái tập trung vào khoảnh khắc cột sống vị lão chiến binh thêm một lần bị nghiền thành bụi phấn, giữa đêm khuya bại trận ở Chung kết thế giới.

Vốn dĩ Jeong Jihoon cũng có thể giống như mọi người, sắm vai một đồng đội bình thường tôn trọng không gian riêng của người khác, tinh tế chừa ra khoảng cách xã giao cho lòng tự trọng của Kim Hyukkyu tối nay.

Nhưng thay vào đó, cậu lựa chọn chăm chú nhìn cảnh tượng vỡ nát đến tận cùng ấy - cậu nghĩ, làm sao con người có thể đau khổ đến mức này, cơ thể như bị xé toạc ra một lỗ hổng, nước mắt lặng lẽ trào ra từ hố sâu đó.

Cậu không thể làm kẻ thờ ơ đứng xem nữa.

Dẫu cho sự u ám nặng nề và vô vọng trên người Kim Hyukkyu lúc này tựa như rạch ra một đường rãnh trời xung quanh anh, Jeong Jihoon cũng muốn bắc một cây cầu, trở thành con đường lui duy nhất của một Kim Hyukkyu đang đứng bên bờ vực tự căm ghét chính mình.

Thế nhưng, Kim Hyukkyu đã biến mất trước.

Sau khi Jeong Jihoon ứng phó với đám fan hâm mộ ngồi chờ bên ngoài cửa khách sạn xong, lại nghe nói Kim Hyukkyu kéo hành lý trở về căn cứ đội trước.

Khoảnh khắc ấy, cậu mờ mịt chôn chân tại cửa, mặc cho nỗi cay đắng thất bại dâng tràn trong ngực.

Cậu thuyết phục bản thân, bảo không có vấn đề gì lớn cả.

Kim Hyukkyu xem lồng ngực cậu là khu vực an toàn, ấy là chuyện quá xưa cũ như diễn viên chính trong phim câm đen trắng nhiều thế kỷ trước.

Hôm nay, bọn họ tự diễn vở kịch mà đối phương cũng lười vạch trần, nào đâu thể gọi là một cặp tình nhân tâm đầu ý hợp.

Nhưng một giọng nói trong lòng lại giương nanh vuốt cười xùy thành tiếng,
- - Dẫu cho cậu đã an vị trong căn nhà anh xây tường bốn phía, Kim Hyukkyu cũng khó lòng dựa vào một kẻ kém năm sáu tuổi, có thể xem là non nớt trong mắt anh.

Ngay cả tư cách cùng nhau sớt chia nỗi đau cũng chẳng còn.

Những suy nghĩ tiêu cực tràn ngập trong tâm trí, Jeong Jihoon vùi mình trong khách sạn ban đầu vài ngày, rồi một lần nữa, nỗi nhớ thương Kim Hyukkyu lan tràn ép cậu không chống đỡ nổi.

Cậu ấn mở khung chat của Kim Hyukkyu.


Con trỏ vô thức xóa xóa sửa sửa.

Thời điểm câu nhớ nhung vòng vèo biến thành giọng điệu thăm dò cậu quen thuộc suốt một năm nay, Jeong Jihoon mới chợt ý thức được, so với tình yêu thẳng thắng vô tư của người thiếu niên 17 tuổi, chính những thận trọng từng bước giữa người trưởng thành đã khiến cho tấm lòng muốn dâng hiến lên Kim Hyukkyu, ngay lúc này, mơ màng rồi tan thành cát bụi.

Mãi đến khi group chat nổ tin nhắn bàn về kế hoạch chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Kim Hyukkyu và thông báo lịch bay về, Jeong Jihoon mới giật mình nhận ra, hôm nay là sinh nhật Kim Hyukkyu.

Có lẽ là lần gặp mặt chính thức cuối cùng trước thời kỳ chuyển nhượng của bọn họ.

Nhưng cậu không thể nào để mặc một năm của cậu và Kim Hyukkyu qua loa kết thúc dưới tình cảnh cậu chưa kịp nói bất cứ điều gì thế này được.

Một bóng hình quen thuộc xuất hiện dưới lầu.

Lắng nghe tiếng bánh xe vali lộc cộc lăn trên sàn gạch hành lang, Jeong Jihoon vọt ra khỏi cửa.

Cậu muốn đến gặp anh một lần trước khi quân đoàn mừng sinh nhật tấn công căn phòng Kim Hyukkyu.

Kim Hyukkyu mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh hơn ngày rời đi hôm đó rất nhiều.

"Anh chưa ăn cơm chiều, Jeong Jihoon ăn với anh chút đi." Anh ngước cầm về phía Jeong Jihoon, ý bảo cậu ngồi đối diện.

Jeong Jihoon mấp máy môi, kéo ghế ra ngồi xuống.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra và nhìn thấy Kim Hyukkyu, mũi cậu liền cay xè.

Chỉ đơn giản ngắm khuôn mặt Kim Hyukkyu, những cảm xúc cuộn trào mãnh liệt cậu kìm nén mấy hôm nay hoàn toàn nuốt chửng cậu.

"Em rất lo lắng cho anh", "Em rất thích anh", yêu thích và lo âu, vui vẻ và bất an đè nặng Jeong Jihoon đến nỗi xương cốt cũng phát đau.

Quá nhiều lời muốn bộc bạch cùng chen trên cổ họng Jeong Jihoon, khiến các màn diễn tập tỏ tỉnh cậu đắn đo trong khách sạn mấy ngày nay đều mất đi tác dụng.

Tâm trạng cậu phức tạp nhìn đồ ăn trên bàn, Kim Hyukkyu ăn khuya một mình, nhưng đa số đồ anh gọi lại hợp khẩu vị của Jeong Jihoon.

Như thể Kim Hyukkyu đoán được họ sẽ có cuộc gặp mặt riêng vào tối nay, và thậm chí còn biết rõ Jeong Jihoon định nói gì tiếp theo.

Tuy nhiên, vẻ mặt bình thản của anh lại từng chút từng chút dập tắt ngọn lửa cháy lên trong tim Jeong Jihoon.

Ngoài câu chào hỏi ban đầu, Kim Hyukkyu chưa từng mở miệng nói gì nữa.

Anh và Jeong Jihoon ngồi đối mặt nhau, ngay cả tiếng nhấm nuốt cũng vô cùng nhẹ nhàng, trên bàn cơm chỉ còn âm thanh muỗng nĩa va chạm trên chén dĩa vang vọng.

Trái tim Jeong Jihoon không khỏi chùng xuống.

Kim Hyukkyu thấy cậu buông đũa, quay người lấy một chiếc túi nhỏ từ balo.

Jeong Jihoon chợt ngẩng đầu nhìn anh, nghe được tiếng trái tim mình đập loạn điên cuồng ầm ĩ trở thành âm thanh duy nhất trong căn phòng.

Cậu giữ bình tĩnh, ngước mắt nhìn Kim Hyukkyu, "Đây là gì?"
Kim Hyukkyu nở nụ cười đầu tiên của đêm nay, "Jihoon không biết sao?"
Anh mở túi, đầu ngón tay đặt lên chiếc keycap lộ ra ngoài và đẩy nó về hướng Jeong Jihoon.

Anh chống cằm nhìn nét bút non nớt của mình và Jeong Jihoon trên keycap ngây dại, cứ như đột nhiên chìm đắm vào câu chuyện cũ.


Một lát sau anh mới lên tiếng.

Giọng nói rất khẽ, tựa như sợ quấy rầy ánh sáng của vật xưa cũ ấy.

"Cứ coi như trời xui đất khiến gặp phải một chút phong cảnh khác biệt, giữ lại thứ kia xem như vật kỷ niệm của hành trình này cũng đủ rồi."
"Về sau, em sẽ gặp gỡ những người tốt hơn và chuyện tốt đẹp hơn."
"Kể cả tình yêu của Jihoon cũng vậy, đừng đặt nhầm chỗ nữa."
Đội ngũ mừng sinh nhật trên hành lang ngày càng tiến đến gần.

Kim Hyukkyu đứng dậy đi mở cửa, nhưng cổ tay anh bị người nắm chặt lấy.

Mấy ngón tay siết anh đau đớn, gần như muốn cấu vào da thịt anh, in lên xương cốt anh một cái ấn ký.

Hốc mắt Jeong Jihoon đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh hỏi, "Chỉ đến đây thôi sao?"
Kim Hyukkyu mỉm cười, không nói gì nữa.

Camera theo chân huấn luyện viên cầm theo bánh ngọt, canh đúng 0 giờ cùng tưng bừng náo nhiệt chen vào phòng.

Trong khúc nhạc nền chúc mừng sinh nhật, Jeong Jihoon vội lau khóe mắt, một lần nữa cầm đũa, cố gắng nhai nuốt bàn thức ăn đã sớm nguội lạnh trước mặt.

Chỉ đến đây thôi.

Sau khi về nước, tất cả thành viên DRX bắt đầu cách ly tại nhà.

Mọi người tiến hành live stream cá nhân theo yêu cầu của đội, tầng lớp thương nhân như Jeong Jihoon cũng không may mắn thoát khỏi.

Sức nóng của chung kết thế giới chưa nguôi, donate và khung bình luận cập nhật cực nhanh.

Chủ đề trời nam biển bắc, từ việc thi đấu sắp tới, kỳ vọng trong mùa giải tiếp theo, một mạch hỏi tới hôm nay ăn gì.

Cậu chọn một số câu hỏi thú vị trả lời, rồi vô tình nhìn thoáng thấy một cái bình luận xen lẫn giữa vô số bình luận bảy màu rực rỡ trong khung chat.

Cậu đặc biệt chú ý vì nó nhắc đến tâm tư thầm kín nơi cậu.

- - Có chuyện gì Jihoon làm không tốt không?
"Chuyện mình làm không tốt ư,....!có lẽ là ở bên Hyukkyu hyung...!cùng đi bot á." Cậu nở nụ cười với màn hình.

Không ai chú ý đến khoảng ngừng nho nhỏ này, thậm chí mọi người còn đào lại chiến tích duo thảm đạm của họ trong off - season, hi hi ha ha bão bình luận.

Nhưng mà, Jeong Jihoon lại ngơ ngẩn trước cái tên cậu nhất thời nóng đầu gợi lên.

Thật ra, mấy ngày nay rất ít khi cậu nhớ tới anh ấy.

Trong discord của DRX, cậu vô tình hữu ý tránh né mọi chủ đề có Kim Hyukkyu tham dự.

Lúc cảm giác nhớ nhung không chút cốt khí lần nữa tìm tới cửa, thậm chí cậu tìm cớ bể kèo buổi tụ họp lén lút của Hong Changhyeon mà cậu đã đồng ý tham gia.

Tất cả về Kim Hyukkyu, đã trở thành bế tắc trong cuộc đời cậu.


Bên này, Jeong Jihoon lạc lối trong mớ hỗn độn chỉ cần quẹt một que diêm cũng có thể tự nổ tung.

Bên kia lại bị vị giám đốc khẩu Phật tâm xà nghĩ hết mọi cách vắt kiệt chút giá trị còn thừa trước khi hợp đồng kết thúc.

Tư bản không bao giờ dừng lại.

Dưới tình trạng thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, Jeong Jihoon bắt đầu thao thức cả đêm.

Rốt cuộc, trong một buổi stream, cậu bình sứt chẳng cần giữ gìn* vạch trần mọi bất mãn với "người xung quanh".

(*Thành ngữ: ý chỉ sự việc đã nát không cần cố gắng cứu vãn nữa, cứ mặc nó thôi, hoặc dùng để chỉ thất bại, thành tích tệ hại cũng chẳng quan tâm)
Phát ngôn của cậu khiến khung chat và các diễn đàn bùng nổ ngay lập tức.

Cậu tắt máy tính và bò lên giường, ngủ giấc ngủ ngon lành đầu tiên suốt mấy ngày qua.

Ngày cuối cùng hợp đồng kết thúc, Jeong Jihoon dậy thật sớm, bắt chuyến xe ung dung trôi dạt từ Incheon đến Seoul.

"Mâu thuẫn nội bộ của DRX" lên men trên các diễn đàn đã phát triển thành hết phiên bản này đến phiên bản khác.

Suy đoán đáng tin cậy nhất có lẽ là, hành vi xem lợi ích trên hết của ban quản lý đã dẫn đến các đội viên bất mãn, đồng thời nói có sách mách có chứng cắt mấy cảnh trong vlog ngày thường dán lên làm bằng chứng.

Không đáng tin thì viết mấy góc khuất phim tình cảm "yêu mà không có được", drama có thể xưng tụng là "tình đầu khó phai"* phiên bản thể thao điện tử Hàn Quốc.

(*Bộ phim thần tượng Đài Loan chiếu năm 2004)
Jeong Jihoon cất điện thoại, ngoài cửa sổ có thể loáng thoáng trông thấy sông Hàn.

Cậu xuống xe sớm hơn.

Giữa khí trời sương sớm bao bọc hương vị bùn đất ẩm ướt, ưỡn sống lưng tê mỏi, cậu đứng bên lan can và hét to với dòng sông vài tiếng.

Có một chút giống nghi lễ "tái sinh".

Cậu đi dạo trong vô định.

Bất tri bất giác, hoặc chăng là quán tính của cơ thể thúc giục, cậu đi tới Samsan-dong.

Cư dân Incheon - Jeong Jihoon, có lẽ đã đặt tâm tư vào quá nhiều đường trong Summoner Rift, nên ở hiện thực, xuống lầu mua gia vị cũng có khi lạc đường quanh giao lộ nơi cửa hàng tiện lợi gần nhà mình.

Tuy nhiên, địa hình rắc rối phức tạp của Samsan-dong thì nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt cậu cũng có thể phân biệt được hướng đi đến một vài cửa tiệm.

"Đến cũng đến rồi." Cậu thở dài không phát ra tiếng động, "Ăn bù bánh sinh nhật năm nay chưa ăn vậy."
Năm đó, thời gian Jeong Jihoon đến MVP không đúng dịp lắm -- Kim Hyukkyu vừa qua sinh nhật 16 tuổi, anh buồn bã lỡ mất cơ hội nhận lấy phần quà tặng gặp mặt từ cậu.

Về sau, bởi vì nguyên nhân này, không ít lần Kim Hyukkyu bám dính Jeong Jihoon xấu xa nhõng nhẽo, ép cậu ký một xấp "Phiếu nợ quà sinh nhật Hyukkyu".

Jeong Jihoon tò mò hỏi ông trùm phiếu nợ, gom góp nguyện vọng quà sinh nhật nhiều đến thế, rốt cuộc anh muốn được tặng cái gì.

Kim Hyukkyu trầm ngâm suy nghĩ, từ những ngôi sao trên không trung không thực tế; đến chức vô địch trên mặt đất ngày ấy càng không thực tế hơn so với những vì sao; xếp một hàng điều ước và tính tới tính lui.

Cuối cùng anh cau mày giả vờ miễn cưỡng, nói, chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ăn chiếc bánh kem trái cây trong tủ kính ở cửa hàng bánh ngọt dưới gốc cây đa cách đó không xa.

Lúc ấy, Jeong Jihoon đang rọi đèn pin giúp Kim Hyukkyu kiểm tra cây răng cửa lọt gió - hậu quả của hành vi ăn vụng kẹo.

Nghe điều ước của quỷ ham ăn chết cũng không hối cải, câu vội đạp sự mềm lòng "Nói nghe đáng thương thế này, anh muốn cái gì cũng mua cho anh hết" mới vừa trồi lên xuống.

Cậu đè mạnh cây răng sâu vừa nhú đầu, trước Kim Hyukkyu đau ứa nước mắt, cậu lạnh lùng ra phán quyết:
"Thiếu đi, khi nào không còn sâu răng nữa thì lúc đó sẽ mua cho cậu ăn."
Mãi cho đến lúc Jeong Jihoon rời MVP, một xấp phiếu nợ bánh ngọt ngày ấy chưa từng được thực hiện.

Sau này, Jeong Jihoon có thói quen kiên trì mua bánh ngọt vào ngày sinh nhật Kim Hyukkyu.


Lúc còn nhỏ tuổi, một phần tiền tiêu vặt cũng phải moi móc qua kẽ răng.

Dùng số tiền cần kiệm tích lũy nhờ ăn bánh mì trên trường suốt một tháng trời, mới đủ mua một cái bánh ngọt nhỏ vừa nhão vừa cứng ở cửa tiệm bánh ngọt gia đình trên ngõ.

Bên vệ đường, cậu run rẩy lấy bánh ngọt ra khỏi họp, nghiêm túc hát bài hát chúc mừng sinh nhật, rồi chừa cho Kim Hyukkyu tưởng tượng trước mặt khoảng thời gian ước nguyện.

Sau đó, cậu cẩn thận cắt một nửa, đứng dưới đèn đường, vừa sụt sùi vừa ăn sạch sẽ.

Về sau, tiền tiêu vặt nhiều hơn, nguồn tiền tích quỹ mua bánh đã đổi thành mấy buổi liên hoan của bạn bè mời mọc, rồi mấy thẻ game, một cái skin cậu rất muốn có.

Sau khi cậu tham gia một đội tuyển nghiệp dư thành phố, chút tiền lương ít ỏi đủ nâng cấp thành một chiếc bánh trái cây bình thường.

Trời thu trước ngày đến DRX, cậu cắt một nửa chiếc bánh pho mát mới ra lò ở nhà, từ tốn ăn xong rồi đặt chữ ký xuống hợp đồng.

Năm nay thì sao.

Năm nay, cậu chưa quen cuộc sống ở một đất nước xa lạ, cộng thêm hành động nghệ thuật "Trùm chăn ăn kem" Kim Hyukkyu mới phát minh, cậu dùng tiếng Anh rời rạc sứt sẹo phối hợp với vẽ và viết trao đổi cùng lễ tân khách sạn, mới đặt được một chiếc bánh kem lạnh trứ danh trong vùng từ một đầu khác của thành phố.

Đây là ngày sinh nhật đầu tiên cậu và Kim Hyukkyu cùng trải qua, lúc cầm điện thoại trả tiền, Jeong Jihoon còn hơi chút chờ mong.

Ngày tiếp theo, thậm chí cậu chẳng nghe thấy tiếng gọi điện thoại giao hàng.

Khi đi xuyên qua quân đoàn mừng sinh nhật ồn ào, xuống lầu hít thở không khí, nhân viên cửa hàng giao hàng tới đúng lúc chặn cậu lại.

Kem lạnh bên trong bánh hoàn toàn tan chảy dưới hệ thống sưởi của khách sạn, từng miếng dính lên thành hộp.

Trên mặt bánh mơ hồ có thể nhìn thấy hàng chữ - cậu học trò đùa ông chú tệ hại của Kim Hyukkyu, nhờ nhân viên cửa hàng ghi trên bánh "Khách sạn nơi đây" đồng âm với "Sinh nhật vui vẻ" - giờ cũng lõm xuống mất rồi.

Một chiếc bánh ngọt "Tặng đi sẽ khiến người ta cảm thấy khó xử", Jeong Jihoon thầm đánh giá.

Nước mắt cậu rơi tí tách trên hộp bánh.

"Rất khó xử."
Giống như tình yêu của cậu vậy.

Jeong Jihoon đi dọc khu phố, cẩn thận tìm kiếm cửa hàng bánh ngọt Kim Hyukkyu 16 tuổi nhớ thương trong ký ức.

Thật sự tìm được.

Cây đa vẫn là gốc đa bình thường, nhưng cửa tiệm bánh ngọt đã thăng cấp, trang hoàng và mở rộng mặt tiền, trông ngang ngửa với những chuỗi cửa hàng được chỉnh trang đẹp đẽ.

Jeong Jihoon bước vào, đứng trước tủ kính.

Lớp lớp vô số các kiểu "bánh kem hoa quả" khiến cậu chọn hoa hết cả mắt.

Nhân viên tiệm tới gần hỏi thăm kiểu cậu muốn.

Cậu thuật lại lời miêu tả của Kim Hyukkyu mấy năm trước: lớn, phủ kín một lớp bơ, mặt bên đính lớp kem hình vạt váy, trái cây xếp thành hàng bên trên.

À, phía trên còn phải viết một câu trẻ trâu là "Chúc mừng sinh nhật Hyukkyu king".

Nhân viên cười nói, mẫu này đã lỗi thời lâu rồi, bạn có chắc là không muốn chọn lại cái khác không.

"Vốn dĩ là mua cho một người trong hồi ức." Cậu ký hóa đơn, đợi một lát liền nhận được cái hộp chứa đựng chiếc bánh kem chở đầy hoài niệm của chính mình.

Rồi sau đó, giống như tình tiết cũ rích trong mọi bộ phim điện ảnh, trong tiếng chuông reo "leng keng", cậu ngẩng đầu nhìn thấy Kim Hyukkyu đẩy cửa bước vào.

(Hết chương 11)
Đếm ngược 1 chương trước khi hoàn truyện, và hôm nay HLE đánh trận đầu tiên vòng play-ins ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận