Dưới tầng hầm không ai dám lui tới là một căn phòng tràn đầy xác thịt máu me tanh nồng, dụng cụ tra tấn rải rác khắp nơi. Chủ nhân của căn phòng không ai khác chính là Dương Phong - kẻ đang ngồi đối diện với một người con trai tội nghiệp độ chừng mới 16 tuổi đang bị trói trên ghế sắt, khắp người chi chít vết thương nặng nhẹ, trên sàn đầy những miếng da bị xẻ bằng một đường rất ngọt.
2
Tra tấn suốt 2 tiếng đồng hồ thằng nhóc đó vẫn kiên quyết không khuất phục, luôn miệng lải nhải rằng đấy là loạn luân, nào là anh không thể đến với Ngôn Hy được, nào là hãy buông tha cho cậu ấy. Càng nói càng khiến Dương Phong như muốn nổi điên. Loạn luân ư? Sai trái ư? Đệt mẹ. Tình cảm anh dành cho Ngôn Hy còn quý hơn tất cả thứ tình yêu trên đời này, chúng mày còn không yêu ai được quá 3 năm, hay thậm chí 5 năm, hắn đây đã ở bên cạnh Ngôn Hy từ lúc em chào đời cho đến lớn, thứ tình cảm rẻ rách của chúng làm sao so bằng
7
Dương Phong hận không thể giết chết nó ngay lập tức, nhưng cái chết là sự ưu đãi cho chúng, sống không bằng chết mới chính là sự tra tấn đích thực.
"Để xem mày còn dám thốt ra từ đó nữa không". (Từ đó là loạn luân)
Vừa nói Dương Phong vừa vươn tay kéo lưỡi người kia dùng kìm cắt phăng đi, tiếng la hét chói tai giờ chỉ còn là tiếng rên ư ử trong cổ họng, ánh mắt chàng trai chứa đầy oán hận nhìn Dương Phong, thấy vậy hắn bật cười nói
"Ha.Haha. Thằng rác rưởi như mày mà cũng dám nhìn tao với ánh mắt đó. Để tao móc nốt mắt của mày ra nhé?"
Sau đó trong căn phòng tràn ngập máu me tanh tưởi, người trên ghế đã chết từ lúc nào. Dương Phong như chưa thoả mãn, hắn vẫn tiếp tục dùng đủ dụng cụ tra tấn hành hạ cái xác đến độ chỉ còn những mảnh xương thịt rải rác, cuối cùng hắn vứt hết đống đó cho lũ chó săn. Chúng nhào đến cắn xé một cách ngấu nghiến, như một thói quen không sót một thứ gì.
Dương Phong ngồi đó quan sát, trên mặt bỗng cười một cách man rợ
"Ngôn Hy, nếu như em phản bội tôi có lẽ kết cục của em cũng không khác gì lũ rác rưởi đó, đừng để tôi phải quẳng em cho đám chó săn ăn"
25