An Mịch thấy Bình An dùng răng sữa cắn bánh bao nhỏ từng chút một, đáng yêu đến nỗi cô không nhịn được mà chụp liền mấy tấm ảnh.
Cô biết nó không nỡ ăn hết nhanh như vậy, vừa buồn cười vừa đau lòng: "Bình An, con xem trong rương nhỏ còn có không?"
Bình An dừng lại, chớp chớp mắt, nghe lời tiên nữ tỷ tỷ nhìn vào rương nhỏ, sau đó thấy trong rương nhỏ thật sự còn rất nhiều bánh bao.
"Oa!" Bình An kinh ngạc kêu lên, bàn tay phải trống không lại có thêm một chiếc bánh bao nhỏ, nó lại không nghĩ ngợi gì mà đưa cho cha mình: "Cha, ăn!"
Ngụy Cảnh Hòa không để ý nó lấy từ đâu ra, hẳn là nhét trong thắt lưng: "Đồ trẻ con ăn, cha không ăn được.
"
"Tiên nữ tỷ tỷ, lời cha nói là thật sao?" Bình An không tin liền hỏi tiên nữ tỷ tỷ.
Ngụy Cảnh Hòa lại bật cười: "Con còn thật sự coi tiên nữ tỷ tỷ của con cái gì cũng biết.
"
Đứa trẻ này, Lý thị tùy tiện bịa ra tiên nữ tỷ tỷ để dỗ nó, vậy mà nó lại thật sự nhớ, còn nhớ rất kỹ.
"Có một số đồ người lớn ăn được, trẻ con không ăn được, nhưng đồ trẻ con ăn, người lớn nhất định ăn được.
Cha con nói như vậy là vì không nỡ ăn, Bình An có biết tại sao không nỡ ăn không?"
An Mịch cảm thấy muốn nuôi dạy con cho tốt thì không thể bỏ bê việc giáo dục, cũng phải cho nó biết tình thương của người thân.
Có chút vòng vo, Bình An hiểu được đồ trẻ con ăn thì người lớn đều ăn được.
Nó kiên trì nhét bánh bao nhỏ vào miệng cha: "Tiên nữ tỷ tỷ nói cha ăn được, cha ăn đi.
"
Ngụy Cảnh Hòa không tránh được, đứa trẻ lại cố chấp nhất định bắt hắn ăn, hắn đành há miệng ăn một xíu, vừa thơm vừa giòn, thời buổi này còn làm đồ ăn tinh tế như vậy để dỗ trẻ con, không thể không nói một tiếng lãng phí.
Hắn không nhịn được trêu Bình An: "Nghe lời tiên nữ tỷ tỷ của con như vậy sao, nàng nói ăn được là cho cha ăn à.
"
Bình An gật đầu: "Tiên nữ tỷ tỷ rất lợi hại, có thể biến ra đồ ăn ngon cho Bình An.
"
"Nếu tiên nữ tỷ tỷ của con nói cái này cha cũng ăn được, con có phải cũng đút cho cha ăn không?" Ngụy Cảnh Hòa vươn tay bứt lấy ngọn cỏ dại bên đường chỉ còn một chút xanh ở ngọn.
Bình An thật sự hỏi: "Tiên nữ tỷ tỷ, cha ăn được cái này không?"
An Mịch vui vẻ giúp Bình An hại cha: "Đây chính là đồ người lớn ăn được, trẻ con không ăn được, Bình An mau bảo cha con nếm thử đi.
"
Trò chơi này dù không thể nạp tiền, không làm nhiệm vụ, chỉ tham gia vào diễn biến cốt truyện thì cũng rất thú vị.
Bình An tin rồi, rất ân cần cầm lấy đút đến bên miệng cha: "Cha, tiên nữ tỷ tỷ nói ăn được.
"
Ngụy Cảnh Hòa:!
Nếu không phải Bình An còn quá nhỏ, hắn còn nghi ngờ là con trai mượn tiên nữ tỷ tỷ để chỉnh hắn.
"Ngoan, về đến nhà rồi, không phải con nói mang thuốc cho bà sao? Mau mang vào cho bà đi.
" Ngụy Cảnh Hòa buông Bình An xuống, đưa cho nó củ mài.
Quả nhiên Bình An quên bẵng chuyện đút cỏ, cầm thuốc cho bà chạy về phía cửa nhà.
"Mẹ, mẹ đổ oan cho con rồi! Sau khi mẹ ngã xuống, một mình con làm sao địch lại được hai tên côn đồ đó chứ! Chúng cướp người rồi chạy, con đuổi theo cũng không đuổi kịp, lại quay về đỡ mẹ lên giường mới đi tìm đại phu cho mẹ, nhưng đến nhà Trương đại phu, con mới nhớ ra cả nhà Trương đại phu đã đi lánh nạn rồi.
"
Bình An vừa vào cửa đã thấy Lý thị quỳ trong sân khóc, nó sợ hãi, không dám vào.
"Lý thị, ngươi quay lại nhìn xem đây là ai!"
Ngụy lão đại thấy Lý thị vẫn còn nói bậy với mẹ hắn, trong lòng lạnh ngắt.
Lý thị nghe thấy giọng nói giận dữ của trượng phu mình, toàn thân run lên, trong lòng có một dự cảm không lành.