"Không lấy ra được chứ gì! Nhỏ tuổi mà đã biết nói dối, hừ!" Nhị Nha khoanh tay đắc ý.
"Bình An không nói dối! Thật sự có tiên nữ tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ còn nói chuyện với Bình An.
"
Bình An gấp gáp dậm chân, giọng nói non nớt run rẩy, tay nhỏ nắm chặt áo, đáng thương và bất lực: "Tiên nữ tỷ tỷ, Bình An lấy bánh bao nhỏ không ra nữa rồi.
"
An Mịch thấy cửa sổ bật lên trên màn hình cũng hơi choáng.
Số lần lấy đồ trong ngày của đứa trẻ đã vượt quá giới hạn, bên cạnh còn có hộp thoại nhắc nhở: Người chơi được cho đứa trẻ ăn ba lần trong ngày, tặng thêm một lần, nếu muốn tiếp tục cho ăn có thể đổi thêm bằng điểm, đổi một lần mười vạn điểm; đứa trẻ lấy đồ không quá ba lần, tặng thêm một lần.
Ừm, Bình An lấy bánh bao tính là một lần, lại lấy thêm ba lần bánh bao nhỏ, tức là hôm nay đã hết lượt lấy đồ.
An Mịch:!
Cô cũng muốn khóc thay cho đứa trẻ, thật thảm.
"Tiên nữ tỷ tỷ?" Bình An nghiêng đầu, lần này là thật sự muốn khóc, tiên nữ tỷ tỷ cũng không để ý đến nó nữa.
"Tỷ tỷ ở đây.
Bình An không nói dối, là hôm nay Bình An lấy quá nhiều lần nên mới không lấy ra được.
Mỗi ngày chỉ lấy được bốn lần thôi.
"
An Mịch thấy Bình An bối rối, hận không thể có mười vạn điểm để đổi lượt lấy đồ cho đứa trẻ.
Bình An lại có tự tin, quay đầu nói với Nhị Nha: "Bình An không nói dối, hôm nay hết bánh bao nhỏ rồi, mai mới có.
"
"Mai đệ lại tìm nhị thúc lấy, chắc chắn sẽ có.
" Nhị Nha một lần nữa thầm cảm thán tại sao nhị thúc không phải là cha nó.
"Không phải cha cho, là tiên nữ tỷ tỷ cho.
"
"Được được được, tiên nữ tỷ tỷ cho.
" Nhị Nha cũng lười sửa lại, quay người đi tìm thứ mình cần.
"Nhị Nha tỷ, tỷ chơi với Bình An, Bình An sẽ cho tỷ bánh bao nhỏ, một cái.
" Bình An chặn nó lại, giơ một ngón tay nhỏ, đáng yêu vô cùng.
An Mịch kinh ngạc, được đấy, đứa trẻ của cô còn biết dùng đồ để trao đổi.
Mắt Nhị Nha sáng lên, đưa tay về phía Bình An: "Đưa đây.
"
"Mai mới lấy ra được.
" Bình An đan tay vào nhau.
Nhị Nha nghĩ đến bánh bao nhỏ vừa thơm vừa giòn mà mình vừa ăn, mai thì mai vậy.
"Chơi gì?" Nó thấy trẻ con ngoài chơi bùn ra thì chẳng còn gì khác.
An Mịch muốn Bình An đi tìm mấy cành gỗ để làm giá đỡ, nhưng dùng cành gỗ làm giá đỡ thì phải tìm dây thừng để buộc, rồi lại phải cắm xuống đất, chỉ riêng hai bước này đối với hai đứa trẻ cộng lại chưa đến mười tuổi thì hơi khó.
An Mịch phóng to khu vườn rau bên phải, ở đó còn trồng một mảnh rau xanh thưa thớt, đó là Ngụy lão thái để không lãng phí một giọt nước đã dùng mà cố tình trồng.
Nơi đó ngoài trời, lại có lá xanh, là nơi thực hiện tốt.
"Bình An, dẫn Nhị Nha tỷ đến khu vườn rau! Đúng, chính là đây, rồi cùng Nhị Nha tỷ đào hố.
"
Bình An ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bắt đầu đào hố, Nhị Nha thấy vậy vội vàng nhìn về phía nhà bếp, kéo Bình An: "Bình An, đây là vườn rau của bà, đệ muốn bị đánh đòn sao?"
"Không đào rau.
" Bình An không ngẩng đầu lên, dùng que nhỏ đào hì hục.
"Tỷ không làm, tỷ sợ bà đánh.
" Bà đánh người rất đau.
"Vậy Nhị Nha tỷ sẽ không có bánh bao nhỏ để ăn đâu.
" Bình An học theo cha mình, không học thuộc lòng thì sẽ không được ôm.
Cuối cùng Nhị Nha vẫn khuất phục trước sự thơm ngon của bánh bao nhỏ, quay về tìm cái cuốc nhỏ đào rau giúp Bình An đào.