Lại một ngày mới đã đến, Phong Quân tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học của mình, đầu cậu vẫn có chút nặng nề vì có lẽ hôm qua cậu không được thoải mái cho lắm.
Chỉ vì ai đó ôm cậu quá đỗi cứng ngắc như gấu koala ôm cây tre vậy…..
Cậu dụi mắt nhìn xung quanh, lần này thực sự cậu không còn ở cô nhi viện nữa rồi. Dẫu bao lần cảm nhận trực tiếp từ hôm qua tới giờ, cậu vẫn hoài nghi bản thân vẫn đang còn trong giấc mơ đầy sự phù phiếm này.
Xem ra cậu lo quá nhiều rồi….
*Cốc cốc*
Tiếng gõ cửa vang lên, cậu lại nhìn đồng hồ mới chỉ hiển thị 6 giờ sáng, không phải Nhiếp Ân có việc gì khẩn cấp đến nỗi phải dậy sớm đấy chứ?
Nhưng đối phương vẫn nắm lấy tay cậu ngủ say như thế, làm sao lại có chuyện đấy được.
“Nhiếp thiếu gia, người đã dậy chưa, tôi đã thông báo bên gia sư là sẽ về kèm người bồi lại kiến thức.”
“Quản gia?”
Hoá ra là tiếng của người làm việc ở đây, cậu đành phải nhẹ nhàng gỡ tay của đối phương khỏi tay mình và bước ra mở cửa kiểm tra, Dahao đứng chờ trước cửa lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy đối phương đi ra từ phòng người ta.
Bà biết rằng với tính tình thất thường ấy, có người đi vào trong chưa đầy 2 phút thì ít nhất có hai vết sẹo trên người rồi, nhưng người này lại ở đây suốt cả đêm lại cảm thấy không có gì là thương tích cả.
“Cậu là…..”
“Tôi….tôi là Phong Quân…..Thật lòng xin lỗi vì quen biết muộn….”
“Tôi là Lan Dahao, quản gia trưởng của biệt thự này. Nếu cậu cần gì, cứ trực tiếp nói với tôi.”
“Tôi nghĩ….bản thân tôi sẽ không được sự ưu ái này, tôi sẽ tự làm mọi việc trong khả năng có thể….”
Bà vừa nghe cậu giải đáp câu hỏi, vừa trực tiếp đánh giá qua các tiêu chuẩn tối thiểu nhất.
Nhân cách, đạt.
Ngoại hình, đạt.
Lối suy nghĩ lẫn chất nói chuyện, đạt.
Ý chí và sự kiên quyết thuở có, đạt.
Cách phục vụ, cần rèn luyện thêm.
“Nếu đó là lựa chọn của cậu. Tiện thể tôi cũng thông báo, 9 giờ sáng này tôi sẽ huấn luyện cậu trở thành quản gia riêng của thiếu gia, mong đừng đến trễ.”
“Vâng, tôi đã hiểu rõ, quản gia trưởng.”
“Đặc cách cho cậu, cứ gọi ta là Dahao đi.”
Bà rời đi cùng với kết quả bất ngờ thu được trên tay, thế là phải tranh thủ chưa có việc gì khác để soạn ra những bài huấn luyện dựa trên thể chất và tinh thần. Nhiếp Ân không thấy hơi ấm bên cạnh giường đâu, cũng nhanh chóng tỉnh dậy theo, từ từ đi tới ôm lấy cậu.
*Bụp ~*
“Ân Ân, nhột tớ….”
Nhiếp Ân hoàn toàn không có ý định tách ra, càng vùi sâu vào hòm cổ hơn, không quên mút lấy một lần khiến cậu cảm thấy nhột theo.
Bây giờ cũng nên vệ sinh xong ra ăn sáng thôi, bằng không lại khiến người ta chờ thì không biết ăn nói thế nào.
...—————————...
Cậu và Nhiếp Ân đi tới bàn ăn, nhưng người lại chẳng thấy đâu cả, chỉ có mỗi thức ăn nóng được để sẵn trên đấy và ba tờ ghi chú dành cho hai người.
Phong Quân không hiểu nổi tại sao họ làm như vậy, nhưng đối với người đã quá quen với việc này như Nhiếp Ân, vội vàng giải thích cho cậu tránh việc nghĩ quẫn.
[Họ thường đi làm sớm, em gái tớ vẫn còn học mẫu giáo thêm một năm, nên tớ cũng không quen gì với việc này.]
“Cậu cũng không phải đi học mà?”
[Giờ mới tháng 7, thêm một tháng nữa tớ sẽ lên học ở lớp 3….]
Phong Quân thấy một tháng sau cậu ấy sẽ bước tới trường, trong lòng lại nổi lên sự ghen tỵ và thèm khát. Nhưng ở độ tuổi này mà vào lớp 1, cậu không biết bản thân có phải nên cảm thấy tự ti không, khi phải đối diện với những người nhỏ tuổi hơn cậu.
Với lại, nếu đã đi học thì chắc chắn Nhiếp Ân sẽ không có thời gian dạy cho cậu thêm kiến thức đời sống nữa….
[Quân Quân…..]
“Sao vậy?”
[Dù tớ bận bù đầu, tớ vẫn sẽ cố gắng giành thời gian riêng để kèm cậu mà, nên đừng buồn…..]
“…… Ý tớ không phải như vậy, nhưng cũng cảm ơn cậu.”
Ít nhất thì Nhiếp Ân cũng không phải là loại người ích kỷ và chỉ nghĩ tới bản thân, cậu ấy thậm chí còn lo lắng cho cậu nữa mà.
Bây giờ cũng đã hơn 8 giờ rồi, phải nhanh chóng ăn sáng đẻ vực lại tinh thần nữa, hôm nay cậu sẽ được quản gia trưởng đào tạo chính thức để trở thành quản gia riêng cho Nhiếp Ân nữa mà.
Bản thân phải làm việc để trả ơn cho họ- nguyên tắc bà sơ dặn cậu từ thuở nào vẫn còn mãi nhớ trong lòng cậu, bây giờ chính là cuộc chiến với thời gian.
...——————...
Ở một căn phòng khác, Dahao đang kể lại tình hình cho 5 quản gia được bà lựa chọn để làm giám khảo ẩn.
“Tôi hoàn toàn không phải nghi ngờ gì từ bà, nhưng chuyện này…..”
“Không phải thiếu gia cực kì khó gần lắm mà, thêm triệu chứng câm bẩm sinh nữa….”
“Như vậy thì tôi mong cậu bé đó không rời xa cậu ấy…”
Họ cứ bàn qua bàn lại về người có thể khiến thiếu gia vui vẻ, bà nhìn vào cảm xúc của họ cũng hiểu ra đây sẽ là lần kiểm tra gắt gao nhất và từng thực hiện với các quản gia mới tuyển.
Nhưng mọi chuyện sẽ đi vào trật tự như điều bà muốn.
“Tôi hi vọng mọi người đừng quên trách nhiệm bây giờ này, đây chính là cơ hội quyết định tương lai của thiếu gia nhà chúng ta.”
“Bây giờ, kiểm tra tư cách…chính thức bắt đầu!”