Phong Quân rời khỏi phòng cô, cùng với những cảm xúc khó diễn tả, cô lại ngồi ngẩn ngơ nghĩ về những gì đối phương vừa nói.
Thật sự là chỉ cần có gia đình và người thân đến chúc phúc, cùng với bánh kem là quá đủ ư?
Có lẽ cô đối với ngày sinh nhật, lúc nào cũng mời nhiều bạn bè và trang trí tiệc lộng lẫy, mang lên nhiều bánh ngọt và tự mình cắt bánh kem dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chừng này đã là quá đủ rồi.
Đó là tất cả.
“Mình lại không ngờ tới….anh ấy thực sự không biết sinh nhật……”
*Reng……*
Điện thoại cô reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Nam Tuyết - nữ tri kỷ gọi tới để hỏi tình hình thế nào trước khi đi tới tiệc tổ chức sinh nhật. Thường thì cô sẽ gọi ngay tắp lự khi thấy bạn thân gọi tới, nhưng lần này cô có chút đắn đo khá lâu sau đó mới chấp nhận cuộc gọi.
“Lan Lan, hôm nay chuẩn bị thế nào rồi? Tớ chọn được quà cho Nana rồi, người hộ tống thì tớ cử quản gia theo.”
“………”
“Lan Lan, cậu sao vậy? Trông có vẻ như cậu đang có suy tư gì hả, cần tớ tới giải bày không?”
“……. Tuyết tỷ, cậu có từng…hạnh phúc chỉ với một cái bánh và mọi người trong gia đình chúc phúc cho không?”
“………”
Đầu bên kia lại không có hồi âm, cô thầm đoán chuyện này cũng không nghe lọt tai nổi.
Nếu xét tới gia tài, nhà cô ấy cũng thuộc dạng quý tộc mà, ai lại chấp nhận nổi việc chỉ tổ chức nửa vời thế chứ.
Cô định bấm nút ngắt kết nối thì bên kia lại có hồi âm, nhưng giọng nói lại khàn đặc, thỉnh thoảng có tiếng nức nở.
“Lan Lan……Bà tớ đã từng như vậy……”
“Cậu lúc nãy mới đi đâu vậy, tớ định cúp máy luôn đấy.”
“Tớ đi hỏi bà tớ, nhưng nghe bà tớ kể lại……tớ lại không kìm được nước mắt……”
Nam Tuyết thuật lại những gì bà đã kể, Lan Lan ngồi nghe tâm sự cùng, nước mắt cũng không thể kìm lòng được mà rơi lệ. Hoá ra cái hạnh phúc tưởng chừng như có thể dùng vật chất để lắp vào, cũng chẳng là gì so với việc dùng tình thân.
Lần này nếu không nhờ Phong Quân, cô đã không bao giờ biết chuyện này rồi.
Tuy nhiên, làm như thế thì cô lại càng kiên quyết hơn về lựa chọn của mình, trực tiếp chạy ra tìm Dahao ở phòng quản gia.
“Tiểu thư, người có chuyện gì tới đây không?”
“Lựa cho tôi một bộ đồ vest cho anh Quân, đúng size của anh ấy luôn nhé.”
…—————————…
Đến buổi tối, chiếc xe đen Rolls Royce tới điểm hẹn được ghi trên thiệp mời, Phong Quân mở cửa xe và bước xuống đầu tiên với một chiếc bộ vét lịch lãm. Người ngoài nhìn vào vẻ ngoài lại suýt nhầm cậu thành một quý ông, trong khi cậu chỉ mới 8 tuổi tròn.
Cậu đưa tay lên về phía cửa xe đang mở, ân cần nói với người bên trong đầy sự tôn trọng và kính nể.
“Kính thưa tiểu thư và thiếu gia, chúng ta đã đến nơi rồi ạ.”
Nhiếp Lan nằm lấy tay cậu, bước xuống một cách nhẹ nhàng. Cùng với bộ váy hồng cô lựa chọn, có khá nhiều người đứng trước cổng chờ nhân vật chính của buổi tiệc đã để mắt tới, như vậy là đủ với cô trong giai đoạn 5 tuổi rồi.
Nhưng khi cô buông tay cậu ra, cậu lại chĩa tay về bên trong khiến các con dân phía đó cảm thấy hoài nghi đến nỗi lót dưa hóng chuyện.
“Chuyện gì thế, tại sao cậu ta….”
“Không phải chứ, một khách mang theo hai người hộ tống?”
Nhiếp Ân mặc một bộ vest đôi với Phong Quân, trực tiếp đi xuống và ân cần nắm lấy tay cậu như hồi đáp lại sự quan tâm ấy. Nhan sắc nghiêng thùng đổ nước cùng với cử chỉ đầy lãng mạn đó, đã khiến bên đó suy nghĩ quá nhiều với các đường lối khác nhau.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
“Đùa đấy hả? Đó không….là hoàng tử Nhiếp của trường tiểu học đó sao, tuy là không nói chuyện được nhưng nhan sắc đúng của chóp!”
“Tại sao lại theo em gái tới đây vậy!”
“Mau nhìn đi, ánh mắt của hoàng tử lại dịu dàng với cậu hộ tống đó? Ai đó nói tôi đây không phải là thế giới của hai hoàng tử đi?”
“Không lẽ nào cô em gái đó lại là công chúa bị bỏ rơi, chân ái của hai hoàng tử là thật?”
“Mấy người nói cái gì, tôi cũng hiểu đại khái rồi….”
Nhiếp Lan nhìn đằng xa tuy không thể nghe thấy họ nói gì, nhưng lén nhìn hai người phía sau luôn dành cho nhau những hành động quan tâm - sủng chiều, liền chối bỏ sự tồn tại không đáng có bây giờ.
Cũng là do cô quá bất cẩn, bị Nhiếp Ân bắt quả tang khi cố cưỡng ép cậu đi cùng cô làm người hộ tống nội trong đêm nay.
Bị cốc mấy phát đã đành, Phong Quân lại nói là sẽ đồng ý đi cùng nếu cho phép Nhiếp Ân đi theo. Rồi mấy người muốn đi là thực sự muốn hộ tống tôi hay là muốn làm điều mờ ám sau lưng tôi, cô nghĩ thầm vậy đấy.
“Ân Ân, tóc cậu….hình như hơi bị chẻ lệch rồi, cậu cúi xuống đi, để tớ chỉnh giúp.”
[Nhờ vào cậu.]
“………”
Đó là hộ tống bằng miệng chưa?
Đây là hộ tống thịt cẩu vào miệng cô luôn đấy, chứ không phải là hộ tống người vào đại sảnh nữa!
Biết vậy cô thà tìm Dahao đi cùng rồi, nhờ người ta làm gì để rồi lại bị thiệt thòi……