Chốn Hư Vô FULL


Mới đầu Huyên Tử trừng mắt nhìn Hồ Lăng, Hồ Lăng cứ ngỡ cô ấy sẽ nổi cơn luôn, không ngờ chỉ thấy vành mắt cô ấy càng ngày càng đỏ hồng, cuối cùng cũng chẳng xả cơn giận, nhưng lại rơi nước mắt, cắn răng quay đầu chạy ra ngoài.
Dưa Leo do dự hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cùng cũng đuổi theo Huyên Tử.
Trong phòng còn lại mấy người, mắt Triệu Lộ Đông đánh hết một vòng rồi lại về lại chỗ cũ, nói: “Không sao, tôi đi nói với hai đứa nó.”
Hồ Lăng lạnh lùng đáp: “Anh nói cái gì.”
Triệu Lộ Đông: “Vậy thì cũng không thể … cứ như vậy được.”
Hồ Lăng: “Anh cứ xác định vấn đề tiền lương cho xong đi đã.” Cô nhìn A Tân, “Hai đứa ký hợp đồng chưa?” A Tân gật đầu, nói: “Chỉ thiếu mỗi chữ ký của anh Đông thôi.” Hồ Lăng ồ một tiếng, cũng không nói gì.
Triệu Lộ Đông vuốt cổ, châm một điếu thuốc, rơi vào trầm tư.
Ông chủ thì đang đứng đó suy nghĩ về tiền lương, đầu óc Hồ Lăng thì chỉ hiện cảnh cặp mắt đỏ hồng của Huyên Tử lúc cuối thôi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn còn hơi lo lắng, không đợi Triệu Lộ Đông trả lời thì đã đi ra ngoài.
“Này,” khi Hồ Lăng đi đến cửa, Triệu Lộ Đông gọi cô lại, “Mới ăn uống xong, đừng có tức giận đó.”
Hồ Lăng trách: “Ai giận chứ hả!”
Vừa quay người, A Tân và Bạch Minh Hạo đã lập tức nhường đường cho cô.
Hồ Lăng đứng trong sảnh nhìn quanh một vòng, không thấy ai hết.

Đi ra khỏi tiệm, vừa quay đầu, đã thấy Huyên Tử ngồi xổm bên vệ đường ngay cửa quán net rồi khóc.

Dưa Leo đứng cạnh cô chân tay lóng ngóng, muốn an ủi nhưng lại không biết nói thế nào.
Hồ Lăng đứng yên một lúc, lòng cô cũng không thoải mái là bao.
Nói ra thì, cô cũng không ngờ được là quan hệ của cô và Huyên Tử phát triển nhanh như vậy.

Huyên Tử không phải là người có tính tình dịu dàng gì, nói trắng ra thì là một cô em đầu óc không được linh hoạt.

Nếu như là trước đó, cô ấy có gì không vừa ý gì với mình, thì chắc chắn sẽ chửi thẳng ở trước mặt, kết quả bây giờ thì cứ như cô vợ nhỏ chịu uất ức vậy, chỉ biết tự mình ôm đầu khóc.
Hồ Lăng sợ mỗi cái này.
Tiết trời vào giữa thu, trời tối rất lạnh, gió lạnh thỏi đến, Hồ Lăng run lẩy bẩy.
Dưa Leo nhìn thấy Hồ Lăng trước, cậu huých huých vai Huyên Tử, Huyên Tử quay đầu, vừa nhìn thấy Hồ Lăng thì lại cúi đầu ngay tắp lự, để mình Dưa Leo có làm gì cũng không nhúc nhích.
Hồ Lăng lạnh mặt với Dưa Leo.
Dưa Leo và cô nhìn nhau một lúc, cả khuôn mặt đều là dấu chấm hỏi.
Hồ Lăng: “…”
Cái IQ này.
Cô chỉ cửa tiệm net, dùng khẩu hình miệng không phát ra âm thanh – “Đi.”
Cuối cùng Dưa Leo cũng hiểu, để thế giới của hai người lại cho Hồ Lăng và Huyên Tử.
Hồ Lăng cũng ngồi bên vệ đường, mông lành lạnh.
“Đừng khóc nữa.”
Huyên Tử không nhúc nhích.
“Bây giờ cô hoàn toàn không tính toán sổ sách nữa, cho nên có rất nhiều tình huống cô không rõ ràng.” Hồ Lăng nhẫn nại giải thích cho cô ấy, “Không phải là tôi có ý nhắm vào Dưa Leo, nhưng bây giờ tình hình tài vụ của chúng ta không được tốt lắm.

Anh Đông của cô thì xem trọng nghĩa khí, cũng không phải là cô không biết …”
“Tôi biết!” Bỗng nhiên Huyên Tử ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.

“Vậy chị cũng không thể nói như vậy chứ!”
Hồ Lăng: “Vậy tôi nói thế nào?”
Huyên Tử vừa khóc vừa hét: “Dù sao cũng không thể nói như vậy!”

Hồ Lăng nhíu mày: “Cô thấy lúc Dưa Leo mở miệng ra lương anh Đông của cô có hơi khựng lại không?”
Huyên Tử nói: “Tôi không nhìn thấy! Chỉ có mắt chị tinh!”
Hồ Lăng cũng không phải là người nhẫn nại gì, bị cô ấy hét cho mấy bận alf thấy phiền hết cả lòng.

Cô ấy đứng dậy, nhìn Huyên Tử từ trên cao xuống.
“Lương cơ bản của cô một tháng chỉ mới có ba ngàn nhỉ? Độ hot live stream của cô tận mấy trăm ngàn còn không thể đảm bảo thu nhập mỗi tháng sẽ ổn định, dựa vào đâu mà cậu ấy là một người mới hoàn toàn mà mở miệng là được mười ngàn?”
Huyên Tử: “Vậy thì cũng đòi rồi! Anh Đông cũng không trả giá mà, không phải anh ấy gật đầu rồi à!”
Hồ Lăng: “Anh ấy như vậy là gật đầu hả? Không phải cô không thấy! Mà là cô giả mù!”
Có lẽ là Huyên Tử bị điểm trúng trọng tâm vấn đề, bỗng chốc mặt càng đỏ hơn, nhảy cẫng lên tại chỗ.
“Vậy ngày đầu tiên chị đến cũng trả tám ngàn đó! Cao hơn so với tất cả mọi người ở đây! Vậy sao chị không nói anh Đông nghĩa khí lung tung đi?!”
Nếu nói thì cũng không phải cô gái này không tiến bộ chút nào, Huyên Tử lăn lộn với Hồ Lăng lâu rồi, kỹ năng cãi nhau cũng tăng khá cao, biết nắm bắt vấn đề mâu thuẫn.
Đúng là đây cũng là điểm yếu của Hồ Lăng, gặp cái là tám ngàn.

Đương nhiên Hồ Lăng biết là Triệu Lộ Đông đặc biệt quan tâm cô, nhưng bị Huyên Tử nói như thế, mặt cũng hơi nóng lên.
Đã đập thì đập cho nát đi.
“Được lắm được lắm! Vậy mọi người lên hết đi! Cô cứ dứt khoát để Triệu Lộ Đông trả lương tháng mười ngàn cho Dưa Leo đi! Cô xem anh ấy có gật đầu không! Cái tiệm net nát này sớm muộn gì cũng sụp thôi, chúng ta nhân lúc còn sớm thì thoải mái chia tay đi! Tôi bị điên nên mới khuyên cô! Phì!”
Hồ Lăng chửi xong thì đi, miệng Huyên Tử không lưu loát được như Hồ Lăng, không trả lời được, tức đến nổ nhảy cẫng lên, cô vọt đến đẩy Hồ Lăng từ đằng sau.
Hồ Lăng lảo đảo suýt chút té ngã, quay đầu như thể không thể tin được.
“Cô dám đẩy tôi?”
Hai mắt Huyên Tử đỏ hết cả lên.
“Tôi đẩy chị đó thì sao!”
Hồ Lăng cũng đã tức điên lên rồi.
“Cô muốn chết phải không!”
Tối nay hai cô gái đều uống kha khá bia, ai cũng không chịu thua ai.
Triệu Lộ Đông đang nghiên cứu vấn đề lương thưởng với A Tân và Bạch Minh Hạo, bỗng nhiên nghe thấy có người ngoài cửa hét lên, khi anh chạy ra thì thấy Hồ Lăng và Huyên Tử đang vật lộn nhau.

Cô túm lấy áo tôi, tôi nắm lấy đầu cô.

Dưa Leo ngây ngốc hoàn toàn, ôm lấy đầu, không dám nhúc nhích.

Những người còn lại cũng không ngờ đến sẽ có chuyện thế này, cũng đứng ngây ngốc ra đó.
Hai người quyết đấu đến nỗi nghiêng về một bên, Hồ Lăng dáng người cao, áp chế Huyên Tử từ đầu đến chân, Huyên Tử chỉ có thể đánh trả bằng giọng hét.
“Làm gì thế hả!” Triệu Lộ Đông hét lên, đám người tản ra.
Triệu Lộ Đông bước lên mấy bước, mỗi tay cầm một cánh tay kéo mạnh một phát, kéo luôn hai người ra.
Hai người đánh đến nóng đầu, còn muốn lên nữa, Triệu Lộ Đông giữ chặt cánh tay của hai cô, đè thấp giọng.
“Tôi không nói được hai người nữa đúng không?”
Cuối cùng cũng dừng lại.
Triệu Lộ Đông nói với Huyên Tử: “Em về trước đi.” Huyên Tử cúi đầu, không hề nhúc nhích.

Triệu Lộ Đông trầm giọng, nói: “Em về đi bình tĩnh lại đã, lương thì anh sẽ trả.

Nếu em còn quậy nữa, thì đừng có trách anh không giữ người.” Nói xong, Triệu Lộ Đông nhìn Dưa Leo.


Ánh mắt Triệu Lộ Đông làm Dưa Leo sợ hãi, không hiểu được ý anh.

Triệu Lộ Đông cắn răng: “Dẫn con bé đi!”
Lúc này Dưa Leo mới hiểu được, lập tức kéo Huyên Tử đi.
Còn lại Hồ Lăng, gạt tay của anh ra, tự mình đi về tiệm.

Triệu Lộ Đông đuổi theo cô từ phía sau.

“Qua đây.”
Hồ Lăng lại gạt ra, lần này không tránh được, bị anh kéo vào văn phòng, đóng của lại.
Cách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài, bỗng chốc căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn.
Hồ Lăng đặt mông ngồi vào sô pha, Triệu Lộ Đông đứng đối diện cô, nói: “Đã nói là cô đừng có giận rồi.”
Hồ Lăng trừng mắt.
“Không có giận, đánh nhau thôi.”
“…”
Triệu Lộ Đông nói một cách bất lực: “Đáng không?”
“Cũng đâu phải là tôi ra tay trước đâu!” Hồ Lăng vừa hét lên, thì cũng không chịu nỗi nữa rồi, càng nghĩ càng tức, gục đầu xuống sô pha.

“Tôi thật lắm chuyện! Tôi rãnh lắm mới quan tâm chuyện này! Anh thích trả bao nhiêu thì trả, cái tiệm nát này nhân lúc còn sớm đóng cửa là vừa rồi!”
“Này.” Ông chủ Triệu không thích nghe câu này đâu.

“Đang tốt lành đừng có nói mấy câu không may chứ.”
Anh đi đến cạnh sô pha, Hồ Lăng giơ chân đạp một cái, nhưng Triệu Lộ Đông trốn kịp rồi.
Đi nữa, đạp nữa, lại trốn nữa.
Triệu Lộ Đông nhanh nhạy luồn trái lách phải, vượt qua vô vàn chướng ngại, ngồi cạnh Hồ Lăng.
Hồ Lăng ghét bỏ cứ như sắp chết đến nơi vậy, cố sức dịch qua một bên.
Triệu Lộ Đông nhẹ nhàng: “Tôi xem video ghi lại những live stream của Dưa Leo trên nền tảng dùng lúc trước rồi, kỹ thuật của cậu ấy rất tốt, được coi như là kiểu toàn năng hiếm thấy trong nhóm streamer fps rồi, tính cách cũng khá là đơn giản, chuyên tâm chơi game, rất hợp ý tôi.

Bây giờ độ hot của cậu ấy thấp, chúng ta nghĩ thêm cách.

Nền tảng cơ bản của cậu ấy tốt hơn Huyên Tử nhiều.”
Hồ Lăng nói một cách lạnh nhạt: “Muốn nghĩ thì tự anh nghĩ, không liên quan gì đến tôi.”
Triệu Lộ Đông dùng khuỷu tay huých huých Hồ Lăng, Hồ Lăng lại nhích qua một bên, vốn chẳng nhìn đến anh.
Triệu Lộ Đông nói tiếp: “Điều kiện trong nhà Dưa Leo bình thường thôi, trước đây Huyên Tử có nói với tôi rồi, tình trạng sức khỏe của mẹ cậu ấy không tốt lắm, chúng ta coi như giúp cậu ấy một lần đi.

Nếu như không đủ tiền, thì xem thử có thể tiết kiệm được thêm khoản nào không, cứ qua hết năm nay trước đi đã.

Nếu năm sau vẫn không bật lên được, đến lúc đó lại tính tiếp, cô cảm thấy thế nào?”
Cái giọng điệu cứ như đang thương lượng với đối tác thế này, làm Hồ Lăng nghe vào mà chẳng biết nên miêu tả cảm giác thế nào, dù sao thì bất giác cơn giận cũng giảm bớt rồi.

Cô cũng không làm khó nữa, quay đầu hỏi anh: “Tiết kiệm phần nào? Đổi mì loại Thang Đạt Nhân của anh qua mì Tam Tiên hả?”*
*Mì Thang Đạt Nhân đắt hơn Tam Tiên.
Triệu Lộ Đông: “Đừng mà!” Anh sờ sờ cằm, nói một cách nghiêm túc:”Hay là trừ bớt tiền lương của cô đi.”
Hồ Lăng đứng lên đi ra ngoài ngay tắp lự, Triệu Lộ Đông kéo cánh tay của cô lại.
“Này này này, chọc cô thôi.”
Hồ Lăng hừ lạnh một tiếng, ngồi lại sô pha, Triệu Lộ Đông nói: “Không sao, tôi còn ít tiền tiết kiệm, không đến mức cạn tàu ráo máng đâu.”
Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, Hồ Lăng lấy ra, là tin nhắn do Tôn Nhược Xảo gửi, hỏi sao hôm nay trễ thế rồi mà cô còn chưa về.
Từ khi Hồ Lăng đổi sang làm ca đêm, Tôn Nhược Xảo cũng tạo thành thói quen thức giấc nửa đêm, thường thì tầm hai giờ rưỡi, sẽ đến phòng Hồ Lăng xem coi cô đã về chưa.
Hồ Lăng nhìn đồng hồ, nhận ra đã hơn ba giờ rồi.
“Tôi phải về rồi, mẹ tôi sốt ruột.”
“Tôi đưa cô về.”
“Đưa cái khỉ, anh uống rượu lái xe à? Tôi bắt xe về.”
Triệu Lộ Đông vẫn kiên trì đưa cô ra đến ngoài, nhiệt độ vào ban đêm ngày đông rất thấp, Hồ Lăng ôm cánh tay đứng đợi xe.

Bỗng nhiên cảm nhận được có một hạt tuyết trắng bay qua trước mắt.

Cô ngẩng đầu, dưới ánh đèn, là những hạt tuyết li ti bay lượn khắp bầu trời.
Cô có hơi ngạc nhiên: “Tuyết rơi rồi?”
Triệu Lộ Đông tiện miệng ừm một tiếng, hai tay đút vào túi, ánh mắt vẫn dừng lại nơi đầu đường, rướn người nhìn xem có xe taxi nào đang nhận khách không.
Anh đứng quay lưng với cô, thỉnh thoảng khuôn mặt laị tỏa ra lớp sương mù trắng, nhịp thở cũng chậm hơn cô một chút.
Hồ Lăng không nhìn xe, chỉ nhìn người.

Triệu Lộ Đông vẫn đang mặc một cái ao thun màu đen rộng rãi, so với mùa hạ, chỉ đổi từ quần ngắn sang quần dài, đổi từ cái mỏng thành cái dày, một cái đổi thành mặc hai cái.
Bức tranh này trong mắt cô, có hơi giống với phim điện ảnh, còn là kiểu quay chậm nữa.

Thân hình của anh rất tốt, có điều phong thái thì bình thường.

Trước đây khi Hồ Lăng học truyền thanh, các bạn học nam xung quanh ai cũng như cọng hành baro vậy, không có vẻ ngoài đoan chính nên Hồ Lăng chẳng để ai trong mắt.

Nhưng Triệu Lộ Đông không giống vậy, mặc dù cô cũng sẽ chê trách anh bằng mọi giá, nhưng đó là một kiểu chê trách khác, theo cả sự hiểu biết rõ ràng của cô, thậm chí còn cả sự thân thiết nữa.
Giây trước còn đang ghét bỏ xong, thì giây sau lại muốn nói chuyện với anh, chọc ghẹo anh, đánh anh.
Có lẽ đây là sức mạnh của thời gian, suốt hai mươi năm mài giũa đánh bóng, bên ngoài là một ánh mắt, bên trong lại là một kiểu khác.
Triệu Lộ Đông thành công chặn một chiếc xe, khi xe quay đến đây, anh chú ý đến Hồ Lăng vẫn cứ luôn nhìn mình.
“Làm sao thế?”
Hồ Lăng hỏi: “Anh không lạnh à?”
“Vẫn ổn.”
“Tuyết rơi rồi đó.”
“Đi vào liền đầy, chút xíu thôi không sao.”
Hồ Lăng bĩu môi.
“Lạnh chết anh luôn.”
Anh cười cười.
“Được, lạnh chết tôi luôn.”
Tim Hồ Lăng nhảy thịch một cái, không thể nói thêm những lời độc địa hơn nữa.
Xe dừng lại, Hồ Lăng lên xe, gõ cửa sổ: “Anh đi về đi.”
Triệu Lộ Đông: “Ừm.”
Xe chạy rồi, Hồ Lăng nhìn từ kính chiếu hậu, Triệu Lộ Đông châm một điếu thuốc.

Đến khi bóng hình anh biến mất khỏi tầm mắt của cô, anh vẫn đứng ở đầu đường mà không hề nhúc nhích.
Tuyết rơi đầy trời, cứ như gió cát nhàn nhạt.

Điện thoại Hồ Lăng rung lên, cô cứ tưởng là Tôn Nhược Xảo gửi, không ngờ là Triệu Lộ Đông.
“Tôi cho cô nghỉ phép nủa ngày, sáng không cần đến.”
Hồ Lăng trả lời tin nhắn anh.
“Anh về chưa?”
Một lúc sau anh mới trả lời.
“Về rồi.”
Hồ Lăng về đến nhà đã là bốn giờ, ngủ được sáu tiếng thì tỉnh giấc, vậy mà không cảm thấy mệt.
Chuyện gì thế này.
Cô nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.
Hình như gần đây lượng testosterone bài tiết nhiều quá…
Buổi trưa Hồ Lăng đến tiệm, quầy thu ngân có một thùng mì gói.

Triệu Lộ Đông không có ở đó, Hồ Lăng hỏi A Tân: “Cái này là cái gì đây?” A Tân nói: “Nhập hàng rồi đó.”
Qua một lúc sau, Triệu Lộ Đông xuất hiện, nhìn thấy Hồ Lăng, nhíu mày nói: “Không phải bảo cô nghỉ nửa ngày hả?”
Hồ Lăng chỉ thùng mì gói, nói: “Đây chính là thức ăn của anh trong một tháng tới đó à?”
Triệu Lộ Đông: “Không có khoa trương vậy đâu, trong tiệm cũng phải mua mà.”
Hồ Lăng liếc mắt, đúng lúc Huyên Tử đi từ trước cô đến, đeo túi một bên vai, không nói gì cả, buồn rầu mà đi.
Hai cô gái bắt đầu hình thức chiến tranh lạnh một cách ấu trĩ.
Chỉ cần con gái mà kiên trì rồi, thì cực kỳ có nghị lực, suốt một tuần liền, hai người chẳng ai nói chuyện với ai.
Một buổi tối nào đó trong tháng, Hồ Lăng đang ghi chép sổ sách, bỗng nhiên Huyên Tử khóc chạy ra khỏi phòng Triệu Lộ Đông.
Hồ Lăng cảm thấy kỳ lạ, đi hỏi Triệu Lộ Đông.
Triệu Lộ Đông nói: “Thì không phải hôm nay là mười sáu à.”
Ngày mười sáu mỗi tháng là ngày Huyên Tử “trả tiền thuê” cho Triệu Lộ Đông.
Hồ Lăng: “Làm sao thế, thu nhập tháng trước của cô ấy không tốt à? Tôi thấy live stream của cô ấy cũng không có vấn đề gì mà.”
Triệu Lộ Đông: “Không phải em ấy, là Dưa Leo, vừa stream được một tuần, chẳng kiếm được đồng nào cả.” Nói rồi, lại hơi dừng lại.

“Không đúng, đừng có nói là không kiếm được đồng nào, kiếm được bốn đồng rưỡi tiền quà, tôi nói vậy cậu mời anh ăn mì gói đi, cậu ấy mua cho tôi một hộp mì gói thật.”
Anh cảm thấy buồn cười, đúng đó cười một lúc.
Hồ Lăng: “…”
Vậy mà cũng cười nổi nữa hả?
Triệu Lộ Đông nói: “Có lẽ là Huyên Tử cảm thấy có hơi ngại một chút.”
Tối đó, Hồ Lăng đi vệ sinh thì tình cờ đụng phải Huyên Tử, có lẽ là vì người đàn ông của mình quá là ỉu xìu, những tình tiết trừng mắt nhìn nhau một tuần trước đó đã bớt lắm rồi, Huyên Tử cuối đầu rửa tay một cách yếu ớt, sa sút tinh thần, không nói tiếng nào.
Hồ Lăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng ủ rũ của cô đang đi dần.
Mặc dù miệng nói không quan tâm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thế này, Hồ Lăng cũng tranh thủ thời gian, xem mấy buổi live stream của Dưa Leo, muốn nghiên cứu xem còn cách nào để cứu vớt tên này không.
Kết quả là vấn đề của Dưa Leo còn chưa giải quyết xong, thì bên phía Triệu Lộ Đông đã có chuyện.
Một buổi tối nào đó, Hồ Lăng bị gọi tỉnh từ trong cơn mơ, cô vừa nhìn tên người gọi là Triệu Lộ Đông, thì bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bình thường Triệu Lộ Đông không thích gọi điện thoại, không có chuyện gấp đặc biệt gì thì chỉ nhắn tin mà thôi, thế mà hôm nay nửa đêm rồi còn gọi điện thoại.
Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ… có khi nào bị bắt cóc rồi không?
“Alo?”
“Lão Hồ…”
“Làm sao?”
Nửa đêm tịch mịch, phóng đại tiếng hít thở trong điện thoại, Hồ Lăng nghe rồi nghe lại cảm thấy không ổn lắm, ngồi dậy, hỏi anh: “Anh làm sao thế?”
“Sắp chết người rồi.”
“Hả? Cái gì?!”
“Cứu mạng …”
“Rốt cuộc là thế nào? Đừng có dọa người ta chứ!”
Bên kia điện thoại cười cười.
“Không sao, tôi chỉ hỏi cô thuốc mẹ tôi đưa cho cô cô để ở đâu rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận