Hồ Lăng mà đã bắt đầu cố chấp rồi, thì có nhà cô cũng không thèm về, ngồi chuyến tàu cao tốc gần nhất đến thành phố C.
Cô ăn một bữa trưa cực kỳ khó ăn trên tàu cao tốc, khoai tây sợi cứng không gì sánh được, vì để chốc nữa còn sức mà đi tìm người, Hồ Lăng cố gắng mà nuốt vào.
Cô ăn cơm xong, rồi đi lấy một ly nước nóng, không muốn uống là mấy, hai tay ôm ly nước rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc khô cằn đơn điệu, mà gót chân cô bị giày cao gót ma xát nên cũng không thoải mái lắm.
Đến thành phố C thì đã là buổi chiều rồi, đợi cô chạy đến trường cấp ba Bác Ưng, mặt trời đã ngả dần về phía Tây rồi.
Hồ Lăng có hơi lo lắng không biết trường đã tan học hay chưa, nhưng mà vừa nghĩ đến, bây giờ Hứa Diệc Thu đang học cấp ba, không thể nào tan học đúng giờ được.
Nhìn cổng trường cấp ba Bác Ưng rất khí phách, còn hơn cả trường đại học mà Hồ Lăng học nữa, khó trách là nơi hội tụ của những người có tiền.
Bây giờ không phải là giờ tan học, cổng trường trống vắng.
Hồ Lăng đợi ở quán cà phê đối diện trường một lúc, tầm khoảng sáu giờ hơn, lớp mười tan học, học sinh lục tục đi ra ngoài.
Cổng trường đông người hơn, nên đã cho Hồ Lăng có cơ hội len lỏi, cô nhân lúc bảo vệ không chú ý thì đã chuồn vào trong.
Sân trường rất rộng, Hồ Lăng tìm đến tòa lầu của lớp mười hai.
Bây giờ đang là giờ giải lao, mặc dù lớp mười hai còn phải học giờ tự học dài đằng đẵng, nhưng ở hành lang có rất nhiều học sinh ra ngoài thả lỏng.
Trên đường Hồ Lăng đến đây, đã đọc tin tức về Hứa Diệc Thu, trong đó không có đề cập đến lớp của cậu, nhưng nếu theo thể thống nhất như thường, thường thì lớp mười hai một và mười hai hai là lớp thực nghiệm, trong lớp toàn là học sinh xuất sắc nhất.
Cô tìm đến lớp mười hai một trước, đứng ở cửa lớp nhìn một lúc.
Vì sợ bị chủ nhiệm lớp phát hiện, cô không dám đi vào trong.
Đúng lúc này có một bạn học nữ đi nhà vệ sinh, Hồ Lăng chặn cô bé lại, hỏi: “Bạn học, cho hỏi bạn có quen Hứa Diệc Thu không?”
Bạn học nữ: “Quen ạ, học lớp em, chị là ai?”
Hồ Lăng cười nói: “Chị là chị của cậu ấy, em có thể gọi cậu ấy ra đây giúp chị không?”
Bạn học có hơi do dự rồi đứng đánh giá cô.
“Chị là chị cậu ấy?”
Hồ Lăng gật đầu.
Cô gái quay lại lớp học gọi cậu bé.
Hồ Lăng đứng phía sau nhìn cô bé đi đến chỗ gần cửa sổ, nói gì đó với một cậu bé đang học bài.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Hồ Lăng và Hứa Diệc Thu nhìn nhau từ xa, vẫy vẫy tay với cậu.
Có lẽ cô bé ấy đã nói lại những gì Hồ Lăng nói cho Từ Diệc Thu nghe, trên mặt Hứa Diệc Thu thể hiện sự hoang mang rõ rệt.
Thấy giáo viên chủ nhiệm sắp chú ý đến chỗ mình rồi, Hồ Lăng có hơi gấp gáp, cuối cùng Hứa Diệc Thu cũng đứng dậy.
Nhìn thì có vẻ cậu ốm hơn trong ảnh một chút.
Cậu đi đến gần hơn, hỏi Hồ Lăng: “Chị là ai? Chị tìm em làm gì?” Giọng rất lạnh nhạt.
Hồ Lăng nói: “Tôi đến đây vì chuyện của bạn tôi, cậu…” Cô vừa muốn mở lời, thì chuông vào học đã vang lên.
Hứa Diệc Thu nói: “Em phải vào giờ tự học rồi.” Cậu quay người đi, Hồ Lăng lập tức cất lời: “Cậu quen Bạch Minh Hạo không?”
Hứa Diệc Thu dừng lại, nhíu mày quay đầu, hình như là lại đang đánh giá cô.
Khi nảy nghe thấy chuông vào học, biểu cảm của Hứa Diệc Thu hoàn toàn là không muốn lãng phí thời gian, nhưng vừa nghe đến tên của Bạch Minh Hạo, cậu dừng chân tầm bốn năm giây, tiếng chuông đã dừng nhưng vẫn không động đậy.
Chủ nhiệm lớp của cậu đã bắt đầu điểm danh ở trong lớp rồi, Hồ Lăng vừa muốn bảo đợi cậu tan học rồi nói, thì Hứa Diệc Thu đã bước đi qua đây, “Bên này.” Hồ Lăng được cậu dắt đến hành lang bên cạnh.
Hứa Diệc Thu hỏi thẳng: “Chị là ai? Có quan hệ thế nào với Bạch Minh Hạo?”
Hồ Lăng nói: “Tôi là bạn của cậu ấy, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
Hứa Diệc Thu nhìn cô một cách cẩn thận.
“Bạn bè?”
“Đương nhiên.” Hồ Lăng lấy điện thoại ra, đưa cho cậu xem mấy tấm hình cô chụp đại trong WHY X.
ánh mắt của Hứa Diệc Thu dừng trên tấm ảnh, để lộ biểu cảm phức tạp và mâu thuẫn.
“Hứa Diệc Thu?” Trên hành lang vang lên tiếng chủ nhiệm đang tìm cậu.
Hồ Lăng biết bây giờ đã không kịp rồi, hỏi: “Mấy giờ cậu tan học?”
Hứa Diệc Thu: “Tám giờ, nhưng em ở nội trú, còn có thêm hai tiếng tự học khác nữa.”
Cuộc sống cấp ba khủng bố.
Hồ Lăng tính thời gian, hôm nay chắc là không kịp rồi, mà ngày mai là thứ sáu, Hứa Diệc Thu cũng phải đi học.
“Sáng mai,” Hứa Diệc Thu nói, “Sáng mai gặp.”
Cậu lấy điện thoại của cậu và điện thoại của Hồ Lăng, trao đổi số điện thoại, rồi về lại lớp học.
Hồ Lăng ra khỏi trường, đi dọc đường tìm một nhà nghỉ, chọn một phòng tiêu chuẩn, đi vào tắm rửa sạch sẽ.
Lúc tắm xà bông trôi trên người, chảy đến gót chân bị tróc da, đau đến nổi cô nhăn hết cả mặt.
Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, trời đã tối đen trồi.
Hồ Lăng nằm trên giường, thở một hơi dài, mò tìm điện thoại bên giường.
Khi nảy điện thoại hết pin tắt máy, cô sạc pin một chốc rồi mở máy, lập tức có bốn năm cuộc gọi nhỡ, của Tôn Nhược Xảo cả.
Lúc này cô mới nhớ sáng nay mình đi sớm có nói tối nay về nhà ăn cơm.
Vừa chuẩn bị gọi lại cho mẹ, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là Triệu Lộ Đông.
Cô nhắm mắt nghe điện thoại.
“Alo?”
“Cô đang ở đâu vậy?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi cô đang ở đâu? Mẹ cô gọi điện thoại hỏi có phải cô đang ở tiệm không, dì nói cô sáng sớm đã đi rồi, gọi điện thoại thì không được.”
“Ồ, tôi ở thành phố c đây.”
“……..”
Triệu Lộ Đông im lặng hai giây, cười lạnh một tiếng.
“Không đợi kịp mà đã đi liên hệ công việc mới thật à?”
“Hả?”
“Cô tưởng tôi không biết Câu lạc bộ Rực lửa ở thành phố C hả?”
“Thế à?” Hồ Lăng không rõ chuyện này thật, “Thế thì trùng hợp thế.”
Triệu Lộ Đông im lặng mấy giây, lạnh lùng nói một câu: “Muốn đi thì đi đi.”
Hồ Lăng ngồi bật dậy khỏi giường, vòng hai chân lại, giọng nói phát ra từ tận đáy lòng: “Triệu Lộ Đông, anh đúng là cái tên ngu ngốc.”
Nói xong, cô cúp điện thoại rồi đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hồ Lăng thức giấc nhờ tiếng chuông điện thoại của Hứa Diệc Thu, họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê ngay cổng trường học.
Hứa Diệc Thu đến sớm hơn cô một chút, Hồ Lăng đi đến, cậu đang cúi đầu, nhìn chăm chú ly cà phê ở trước mặt mình, tâm sự nặng nề.
“Chào cậu.” Hồ Lăng nói một cách thoải mái.
Hứa Diệc Thu ngước nhìn.
“Chào.”
“Đến lâu chưa?”
“Không bao lâu.”
“Ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Muốn ăn g…”
“Chị là bạn của anh ấy?”
Hình như Hứa Diệc Thu không muốn lãng phí thời gian, thẳng thừng cắt đứt những câu nói không chút giá trị của Hồ Lăng.
Hồ Lăng nói: “Đúng, không phải hôm qua cậu đã hỏi rồi hả?”
Hứa Diệc Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tia nắng sớm đã xuất hiện rồi, chiếu sáng trong đôi mắt cậu, cứ như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhìn hơi dửng dưng.
Hồ Lăng: “Cậu là học sinh lớp mười hai, thời gian có hạn, tôi cũng không lòng vòng với cậu nữa nhé.
Bạch Minh Hạo gặp phải chút phiền phức, nhưng cậu ấy không nói với ai cả, tôi cảm thấy… chuyện này có thể có liên quan đến cậu.” Cô vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Hứa Diệc Thu, nhưng từ đầu đến cuối đối phương chỉ nhìn ra cửa sổ, không hề nói một câu nào, cứ như đang đợi Hồ Lăng nói cho xong.
Hồ Lăng kể giản lược cho cậu nghe những chuyện xảy ra gần đây.
“Tôi đến đây cũng không phải vì điều gì khác, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tại sao cậu ấy lại làm như vậy, cậu ấy giấu hết đồng đội, bao gồm cả người anh em thân thiết với cậu ấy nhất.”
Hứa Diệc Thu giọng nhàn nhạt: “Anh ấy không phải người xấu.”
Một câu nhận xét đầy đơn giản.
Hồ Lăng ờ một tiếng, nói: “Tôi biết cậu ấy không phải là người xấu, nhưng mà…”
Hứa Diệc Thu quay đầu lại, hỏi Hồ Lăng: “Chị biết đánh bài không?”
Hồ Lăng nói cả một dây, không ngờ lại nhận được một câu hỏi như thế.
“Cái gì? Đánh bài gì?”
Hứa Diệc Thu lấy trong túi ra một bộ bài, Hồ Lăng ngạc nhiên nói: “Cậu còn mang theo bài pocker trên người à?”
Hứa Diệc Thu: “Tôi chơi muộn, cho nên phải tập thường xuyên.”
Tiếp sau đó, Hồ Lăng kinh ngạc trước động tác xào bài của Hứa Diệc Thu.
Bài pocker trong tay cậu tài tình như hẳn một chỉnh thể vậy, động tác xào bài nhẹ nhàng lưu loát, âm thanh phát ra từ lá bài đều đặn vui tai, cứ như nhảy múa dưới bàn tay của cậu vậy.
Cách xào bài như vậy thường thì rất hút mắt, động tác đa dạng nhưng không mất đi sự ưu nhã, vui lòng đẹp mắt.
Cuối cùng cậu chia bài ra thành bốn phần, để lên bàn.
“Lật lá đầu tiên lên xem thử.”
Hồ Lăng mở bốn lá trên cùng ra – bốn là Ách.
Hồ Lăng: “Ối! Được đó nha!”
Hứa Diệc Thu nhìn bốn lá bài, nhớ lại nói: “Lần đầu tiên em gặp anh ấy, là ở trong lễ tang của mẹ em, anh ấy đến cùng bố của mình.”
…
Đó là một ngày mây mưa âm u rả rích, Bạch Mẫn Tùng dắt theo Bạch Minh Hạo, tham gia lễ tang của bạn ông – tiếc là trừ bản thân ông ra, không ai cảm thấy ông là bạn của Hứa Minh Châu cả.
Theo như nhà họ Hứa, Bạch Mẫn Tùng là kẻ thủ của cả gia đình, là người hại Hứa Minh Châu tan gia bại sản, để lại hai đứa con một trai một gái, đến khi rơi vào bước đường cùng rồi tự sát, lên án hết hơi.
Nhưng cả quá trình Bạch Minh Hạo đều đứng im một bên.
“Mẹ em vẫn cứ cờ bạc, vì điều này mà bố em đã ly hôn với mẹ từ lâu.
Về sau mẹ em quen với Bạch Mẫn Tùng, hai người thân thiết được một thời gian, Bạch Mẫn Tùng có nhiều mối, nên thời gian đó mẹ em càng chơi càng lớn, cuối cùng khi muốn khuyên thì đã chẳng thể khuyên được nữa rồi.
Mẹ em vay nặng lãi, bị ép phải trả, nên bị chứng uất ức rồi tự tử.
Bạch Mẫn Tùng cảm thấy, nếu như không phải do quen biết ông ấy, mẹ em sẽ không chết.”
Nói đến những chủ để đau thường, nhưng giọng điệu của Hứa Diệc Thu vẫn rất bình tĩnh.
Lúc đó Hứa Diệc Thu chuẩn bị tham gia kỳ thi cấp ba rồi, thành tích của cậu luôn đứng ở top đầu, lúc đó đã có tên trong danh sách tuyển sinh của trường trung học Bác Ưng rồi, nhưng học học phí của trường này thì đắt có tiếng, trước đó Hứa Minh Châu có để lại một khoản tiền cho con gái đi học, có đánh bài thế nào cũng không đụng đến.
Nhưng sau khi bà chết, bà ngoại của Hứa Diệc Thu không chịu nỗi áp lực từ bọn cho vay nặng lãi, nên đã lấy tiền trả rồi.
Bỗng nhiên sự đả kích đến một cách bất ngờ khiến Hứa Diệc Thu trở tay không kịp, cậu không biết nên làm gì, cậu bắt đầu lo sợ cuộc thi, sợ trường học, lo tương lai.
Khi cách kỳ thi cấp ba còn nửa tháng, Bạch Minh Hạo đến tìm cậu, đưa cho cậu mọt trăm ngàn, để lại một câu “chịu tạm trước đã” rồi bỏ đi.
“Lúc đó suy nghĩ của em về anh ấy rất mâu thuẫn, em biết chuyện này không liên quan đến anh ấy, nhưng em không thể ngăn được mình hận anh ấy.
Em nói nhà em không cần khoảng tiền này, anh ấy nói bố anh ấy bảo anh ấy đưa, lúc đó Bạch Mẫn Tùng đã bị bắt vào rồi, đang đợi xử phạt.”
Hứa Diệc Thu nhớ lại lúc đó.
“Thật ra em rất cần khoảng tiền đó, em gái em chỉ có tám tuổi, ông bà đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tính là tốt, vốn chẳng còn sức lo cho chúng em ăn học.
Nhưng từ đầu đến cuối chẳng qua được cái hố trong lòng.
Nhất là em gái em, nói thế nào cũng không cần tiền, vừa hung dữ vừa chửi bới anh ấy.
Sau này, anh ấy cho em em chơi rút bài, nói rằng đây là trò chơi dựa vào may mắn, để cho ông trời quyết định, cuối cùng anh ấy thắng.”
Kể đến đây, thậm chí Hứa Diệc Thu còn cười cười.
“Sau đó em mới bắt đầu nghiên cứu một ít, mới biết anh ấy biết xếp bài, lúc anh ấy xào bài đã biết hết vị trí của các lá bài rồi.”
Hứa Diệc Thu nâng ly cà phê lên, cuối cùng nói: “Mấy năm nay anh ấy vẫn liên tục gửi tiền cho nhà em, đây là yêu cầu của bố anh ấy dành cho anh ấy ngay trước khi vào tù.
Năm ngoái bà ngoại em cũng đã qua đời rồi, thi đại học xong em sẽ ra nước ngoài, dắt theo em gái đi di dân, còn thiếu một ít tiền, nên em nói với anh ấy.’
Hồ Lăng hỏi: “Cậu biết tiền của cậu ấy từ đây mà ra không?”
Tay cầm ly cà phê của Hứa Diệc Thu khựng lại.
“Cụ thể thì không rõ, nhưng có thể đoán ra được.” Cậu hơi cúi mắt, môi mím chặt, im lặng một lúc.
Khi cậu ngước mắt lên, thì ánh mắt cậu đã bình tĩnh lại.
“Em rất ích kỷ, em thừa nhận, nhưng em hết cách rồi, chúng em chẳng thể dựa vào ai cả, em buộc phải suy nghĩ cho tương lai của em và em gái.”
Có lẽ nhờ vào kinh nghiệm sống dẫn lối, cử chỉ khi Hứa Diệc Thu nói chuyện, nhìn có vẻ thành thục hơn người cùng tuổi với mình rất nhiều.
Vốn dĩ Hồ Lăng còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng cô lại nhớ đến, đây là ân oán của đời trước, giữa họ chẳng hề thiếu gì nhau, cũng không có giới hạn do pháp luật quyết định, chỉ có những lời hứa trên đầu môi, nhưng Bạch Minh Hạo vẫn làm được, điều này có nghĩa là cậu tự nguyện.
Vậy cô chỉ là một người ngoài thì có gì đáng để nói chứ?
Cho nên cô cũng im lặng, cầm tách cà phê lên uống.
Hứa Diệc Thu nói: “Trước khi Bạch Mẫn Tùng ngồi tù, yêu cầu Bạch Minh Hạo nuôi bọn em đến lúc thành niên.
Tháng sau em đã mười tám rồi, em biết tự lo cho em gái mình, cho nên đây là khoản tiền cuối cùng, em sẽ không đòi nữa.”
Nói xong, Hứa Diệc Thu lấy cặp, chuẩn bị rời đi.
Cậu đi được hai bước, rồi lại đứng đó.
“Em biết em không có tư cách nói câu này…” Tay cầm cặp của cậu nắm chặt lại, “Nhưng nhờ chị giúp em khuyên anh ấy một câu, tốt nhất là đừng dính dáng gì đến chuyện cờ bạc nẵ.”
“Cậu muốn gặp cậu ấy không?” Hồ Lăng hỏi.
Hứa Diệc Thu nói: “Em đã từng hỏi anh ấy có muốn gặp nhau không, anh ấy bảo em mau dắt em gái rồi cút đi.”
Hứa Diệc Thu đi rồi.
Hồ Lăng nhìn bóng lưng mang cặp của cậu, ăn mặc gọn gàng, bước vào ngôi trường cấp ba Bác Ưng nổi tiêng, bỗng nhiên nhớ đến những gì Bạch Minh Hạo đã nói trước đây – “Tôi có giống người biết chịu trách nhiệm không?”
Cũng không biết dây thần kinh nào của cô chịu tác động, bật cười một tiếng.
Bây giờ cái đám con trai này, đúng là đứa này lạ kỳ hơn đứa kia.
Lúc này, có điện thoại gọi đến.
Lấy điện thoại ra xem, thế mà lại là Triệu Lộ Đông.
Hồ Lăng cứ ngỡ mình nhìn nhầm, rồi lại nhìn đồng hồ, không sai, là bảy giờ sáng hơn.
Cô nghe điện thoại.
“… Alo?”
“Xuống đây.” Giọng của ông chủ Triệu hơi thấp.
Hồ Lăng nhíu mày thành chứ bát (八)
“Nói cái gì đó? Xuống đây cái gì?”
“Tôi bảo cô xuống đây.”
“Tôi xuống đâu?”
“Bây giờ ông đây đang ở dưới toàn nhà của câu lạc bộ Rực lửa, cô xuống, hay là không xuống?”
“……………………………………………………………”
Thiệt cạn lời!.