Căn phòng im lặng chừng năm giây.
Hồ Lăng nói: “Mới sáng sớm cậu còn chưa tỉnh hả?”
Nico nghểnh cổ về phía cô: “Em tỉnh lắm đó nhá!”
Ánh mắt ấy cứ như tia laser vậy, làm Hồ Lăng trong tiềm thức muốn trốn đi.
Lần tỏ tình này đến nhanh quá, đột ngột đến mức không kịp tránh đi, Hồ Lăng chẳng cảm nhận được chút đẹp đẽ lãng mạn nào cả, đầu óc loạn hết cả lên.
Cô sờ sờ cổ, quyết định đá cái nồi này cho người cha già họ Triệu, nói với anh: “Hay là hai người cứ nói chuyện trước đi.” Nói xong đi ngay.
Nico nhìn bóng lưng Hồ Lăng đang chuồn ra ngoài, nói: “Đáng yêu ghê.”
Cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng mở miệng, nói chầm chậm: “… Đáng yêu?”
“Đúng vậy.” Mặt Nico say sưa ngây ngất, “Ây, chắc chắn là mặt của chị ấy rất mềm, muốn nắn.”
Triệu Lộ Đông: “…”
Thuận tay mò trong túi, không có thuốc, thế là lại thở dài một tiếng.
Nico hếch hếch người Triệu Lộ Đông: “Anh, anh thân với Tiểu Lăng, cô ấy có bạn trai không.”
Triệu Lộ Đông đáp đại: “Chắc không đâu…”
Nico: “Vậy cô ấy thích kiểu con trai thế nào?”
Sao mà anh biết được chứ?
Triệu Lộ Đông cảm thấy bị người khác truy hỏi những vấn đề liên quan đến Hồ Lăng, bối rối một cách kỳ lạ.
“Này thì anh không rõ lắm …”
“Thế à, không sao hết, không có bạn trai là được rồi.” Nico nói xong, lại thay lời, “Có cũng không sao hết.”
Triệu Lộ Đông nhíu mày theo tiềm thức, hai má đang xụ xuống giật lên trên.
Anh duy trì biểu cảm này nhìn Nico, hỏi anh với thái độ tràn ngập nghi hoặc: “Thích đến vậy rồi hả? Cậu mới quen cô ấy mấy ngày đâu?”
Nico nói: “Thích từ cái nhìn đầu tiên luôn.”
Triệu Lộ Đông nhịn rồi lại nhịn, lại hỏi: “Cậu thích cô ấy ở điểm nào?”
Nico đáp như lẽ đương nhiên: “Xinh đẹp đó, anh không cảm thấy cô ấy rất đẹp hả?”
Triệu Lộ Đông không còn gì để nói.
Im lặng một lúc, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hồ Lăng đứng bên ngoài đợi hai người nói chuyện, đang nhàm chán đá mấy hòn đá ở dưới đất.
Chân cô rất dài, eo rất thon, nửa thân trên thì càng không cần phải nói, cộng thêm mấy năm rèn luyện chuyên ngành truyền thanh, nói một cách khách quan, khi cô gái này không nổi điên thì khí chất đúng là khá điệu bộ.
Cô đá đá mấy hòn đá, hình như cảm giác được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Triệu Lộ Đông biết rõ tấm kính này chỉ nhìn được một mặt, nhìn từ ngoài vào sẽ chẳng thấy gì, nhưng tiềm thức vẫn dựa ra phía sau.
Gương mặt Hồ Lăng nhìn chính diện càng xinh đẹp hơn, cái đẹp của cô mang tính xâm lược, rất giống với tính cách của cô.
Nhất là sau khi trang điểm, cơ hơi hướng cảm giác của người đẹp Latinh, vừa nhìn liền có cảm giác là kiểu không dễ đụng vào.
Gương mặt của cô xinh xắn nhưng ngũ quan rõ ràng, có một đôi mắt vừa to vừa sâu, lông mày thấp, có một cái miệng tròn trịa, khóe miệng còn có một nốt ruồi nhàn nhạt.
Nghe cô nói, khi cô còn học đại học là hoa khôi của khoa, không được làm hoa khôi của trường, hoa khôi của trường thiên về phong cách thanh thuần.
Ngay vào lúc này, Hồ Lăng đi đến gần hơn một chút.
Sau đó, cô coi tấm kính như gương để lấy dử mắt.
Triệu Lộ Đông: “…”
Nico vỗ tay cười to: “Đáng yêu quá đi mất!”
Đối với bộ lọc thẩm mỹ dày năm mét của cậu thì Triệu Lộ Đông chẳng còn gì để đánh giá.
Nico nhìn vè phía Triệu Lộ Đông, nói một cách nghiêm túc: “Anh Đông, anh giúp em đi mà.”
Hiện giờ trong đầu Triệu Lộ Đông chỉ có mỗi một suy nghĩ, anh rảnh không có gì làm đi tè cái mẹ gì?
“Anh…” Nico đẩy anh, Triệu Lộ Đông nhíu mày nói: “Cậu lải nhải với anh thì được gì chứ?”
“Không phải tại vì anh thân với chị ấy à, anh nói vào giúp em với mà.”
“Theo đuổi con gái mà cũng cần người khác giúp đỡ, cậu chỉ được mỗi vậy thôi à?” Triệu Lộ Đông hận luyện sắt không thành thép.
“Cậu dành chút tâm tư này để nâng cao thành tích không tốt hơn hả?”
Nico giở trò vô lại: “Em cần sự cổ vũ, nếu không thì không có sức.”
Triệu Lộ Đông hít một hơi sâu, cũng không biết nên bắt đầu khuyên từ đâu, nghĩ một hồi lâu chỉ nhả ra được một câu.
“Cậu nghiêm túc thật à?”
Nico gật đầu liên tục.
Triệu Lộ Đông thầm nói cô ấy để anh lại nói chuyện riêng với cậu, cậu còn chưa ngẫm ra là có ý gì à?
Nhưng ánh mắt Nico nhìn anh quá mức tin tưởng, từ trước đến nay Triệu Lộ Đông cứ coi Nico như em ruột của mình vậy, vốn dĩ không đành lòng dội cho cậu một gáo nước lạnh.
Do dự hồi lâu, Triệu Lộ Đông bất lực thở dài một tiếng.
“Anh?”
Cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng thỏa hiệp nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, nếu cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi, nhiều nhất thì anh chỉ đồng ý không phá chuyện của cậu.”
Nico bĩu bĩu môi, rồi hỏi: “Vậy anh cảm thấy hai đứa em có xứng không?”
Xứng cái khỉ!
Triệu Lộ Đông đi ra ngoài cửa: “Đừng hỏi anh, không biết.” Anh đẩy cửa ra, hét lên với Hồ Lăng đã đi đến bên đường: “Lão Hồ! Vào đây!”
Hồ Lăng chạy bước nhỏ qua, hỏi nhỏ: “Xử lý xong chưa vậy?”
Triệu Lộ Đông âm trầm ừ một tiếng.
Nico thấy Hồ Lăng đi vào, ngồi trên bàn giơ tay cao cao bắn tim với cô, nũng nịu nói: “Tiểu Lăng, cho em ít động lực được không nào?”
Sao hình như vẫn chưa nói rõ lắm nhỉ? Hồ Lăng xoa xoa mặt, Nico thấy cô thế này, càng cười càng vui vẻ.
Hồ Lăng nhìn Triệu Lộ Đông.
Nico cũng chớp đôi mắt long lanh nhìn về phía Triệu Lộ Đông.
Dưới tầm mắt công kích từ hai phía, ông chủ Triệu liệt cả mặt, hỏi Nico: “Cậu cần bao lâu để lên bảng xếp hạng?”
Nico nói: “Hai tuần.”
Triệu Lộ Đông nói: “Được.”
Hồ Lăng: “?”
Triệu Lộ Đông nói: “Trong vòng hai tuần nếu như cậu không lên được bảng xếp hạng thì sao?”
“Không thể không lên được.” Nico chặn lời anh, nhảy từ trên bàn xuống, nói với Hồ Lăng: “Hôm nay em còn có lớp, phỉ đi trước đây, bắt đầu tính từ ngày mai nhé.” Cậu lấy ba lô, đeo lên trên lưng, rời đi một cách tiêu sái.
Hồ Lăng còn chưa kịp phản ứng, người đã đi rồi.
Triệu Lộ Đông chuẩn bị đi làm chính sự – đi vệ sinh, bị Hồ Lăng kéo lại.
“Anh đợi đã?”
“Hửm?”
“Anh nói gì đi?”
Triệu Lộ Đông hỏi ngược lại: “Cô muốn tôi nói gì?”
Hồ Lăng ngưng một lúc.
Dựa theo kinh nghiệm lúc nhỏ, cô cảm thấy chắc chắn Triệu Lộ Đông sẽ thành tâm khuyên bảo mấy thằng đẹ của anh hết lời.
Nhưng hiện nay thì, hình như không phải như thế.
Triệu Lộ Đông nhàn nhạt nói: “Tôi thấy mấy hôm nay cô nói chuyện với thằng bé được lắm mà nhỉ?”
Hồ Lăng: “Có liên quan gì chứ? Tôi nói chuyện với anh cũng được lắm đó.”
Triệu Lộ Đông: “Ồ, vậy cô thích tôi hay là thích thằng bé?”
“Vãi!” Đột nhiên Hồ Lăng nổi điên lên.
“Đừng có thấy gớm nữa! Cả thế giới này chỉ còn lại một người con trai thì tôi cũng không thể thích anh!”
Triệu Lộ Đông nói một cách thản nhiên: “Cũng có nghĩa là thích thằng bé.”
“Anh đừng có mà bẫy tôi, Triệu Lộ Đông, không có so sánh như vậy đâu.
Đây không phải là chuyện thích hay không …” Hồ Lăng có hơi vấp lời.
“Tôi còn chưa từng nghĩ đến, tôi lớn hơn cậu ấy sáu tuổi lận đó.”
“Sáu tuổi thì thế nào chứ, thích thật thì sáu tuổi có tính là gì?”
Câu này nghe thì chẳng có gì sai.
Nhưng mà…
Hồ Lăng cảm thấy có hơi là lạ, nhất là nói những lời này khi đứng trước mặt Triệu Lộ Đông, hình như càng lạ hơn.
“Trước đây anh không có thế này mà.”
“Mọi người đều trưởng thành rồi, tôi lo đủ chuyện còn phải lo người ta chọn người yêu thế nào à?”
Hồ Lăng im lặng.
Ít khi thấy cô chập mạch thế này.
Triệu Lộ Đông nói một cách ung dung: “Nico ấy à, mặc dù có hơi thấp một chút, nhưng mặt mũi cũng được, tính tình cũng tốt, ở trường nổi lắm đó.
À đúng rồi, điều kiện gia đình thằng bé cũng rất tốt nữa.”
Hồ Lăng: “Không liên quan đến chuyện này.”
Im lặng một lúc, bỗng dưng Triệu Lộ Đông bật cười.
Hồ Lăng nghiêng mắt nhìn anh, mặt mày Triệu Lộ Đông giữa những tia nắng buổi sáng sớm, có chút nhợt nhạt.
Cuối cùng anh cũng nói một câu từng tận đấy lòng.
“Sao mà nhìn cô ngạc nhiên thế hả? Khi mà cô tỏa ra sức hấp dẫn một cách trắng trợn, thì không nghĩ đến việc con nhà người ta sẽ động lòng à?”
Thật ra thì ít nhiều gì trong câu nói này cũng có ý oán trách Hồ Lăng như một người phụ nữ xấu xa vậy, có điều giọng điệu và thái độ của Triệu Lộ Đông lại chẳng có ý chỉ trích gì cả, càng giống với những người bạn lâu năm đang trêu chọc nhau bằng giọng điệu bất lực hơn.
“Động lòng hay không …” Hồ Lăng gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Cũng được đó, động lòng cũng tốt lắm, dù sao mọi người đều độc thân cả.” Nghĩ một hồi, lại cảm thấy không được.
“Nhưng mà, cứ coi như là động lòng đi, thì tiến triển thế này cũng nhanh quá rồi.
Chơi game chung thì là bạn… bây giờ ngay cả tên thật của cậu ấy tôi còn không biết nữa mà.”
Triệu Lộ Đông: “Thanh niên bây giờ là vậy, cô lạc hậu rồi.”
Hồ Lăng: “…”
“Không biết tên thật thì có thể hỏi thằng bé, nó tên là Chung Tân Bằng.” Dừng một lát, Triệu Lộ Đông nhíu mày.
“Là Chung Tân Bằng nhỉ, hay là Chung Tân Tranh nhỉ…”
Cứ mãi gọi là Nico, đúng là không mấy chú ý đến tên thật.
Hồ Lăng liếc mắt: “Cô không thích thì cứ từ chối là được rồi, không cần xoắn xuýt.”
Nhớ đến gương mặt tươi cười xán lán như ánh mặt trời của Nico, bất giác Hồ Lăng phạm phải sai lầm mà đa số các cô gái độc thân đều phạm phải.
Cô – do dự rồi.
Cô không muốn nói lời dứt khoát quá, ai mà biết được lương duyên ở nơi nào, vỡ như sau nhỉ… đúng nhỉ?
Hồ Lăng nhìn ra được chút manh mối, hơi hạ cầm, cảnh cáo nói: “Hoặc là cô đồng ý, hoặc là từ chối, cô dám chơi đùa với anh em của tôi thử xem.”
Hồ Lăng phiền chết đi được.
“Sao lời nói đến miệng anh thì lại cứ tào lao vậy hả?” cô ôm lấy cánh tay, lời lẽ đanh théo: “Chuyện này nói ra, trách anh cả đấy.”
Triệu Lộ Đông: “?”
Hồ Lăng: “Nếu anh không nhắc đến chuyện vào bảng xếp hạng, làm gì có những chuyện sau đó? Tôi có ý tốt làm công cụ hình người giúp anh, bây giờ ngược lại anh còn trách móc tôi nữa.”
Triệu Lộ Đông kinh ngạc, cầm lòng chẳng đặng giơ tay vỗ hai cái.
“Cô đúng là đẳng cấp logic nhỉ, chị Hồ.”
Hồ Lăng cảm thấy mình nói có lý quá đi mất.
“Lẽ nào không phải hả?”
“Phải.” Triệu Lộ Đông hết sức thành khẩn, “Triệu Mỗ tôi đây kiếp trước tích bao nhiêu đức mới may mắn mời được cô đến cái miếu nát này của tôi.”
Suýt chút nữa thì Hồ Lăng đã sụp đổ rồi, nói: “Dù sao thì cũng là phiền phức do anh tạo ra, anh giải quyết đi.
Có điều anh đừng có tuyệt tình quá, anh khuyên cậu ấy đi… ờm, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè, từ từ tìm hiểu đối phương, nếu như không hợp thật thì…”
Kế hoạch của cô bị những lời âm u của Triệu Lộ Đông cắt đứt.
“Mẹ nó tôi là người đưa thư cho hai người hả?”
Hồ Lăng thấy anh có điểm giới hạn tâm trạng rõ ràng, sắc mặt không thay đổi, nhường khoảng hai phút.
“Vậy ít nhất anh cũng phải nói rõ với cậu ấy, tôi không chấp nhận việc chơi mấy ván ghem là yêu nhau, buồn cười quá rồi.”
Nói xong, chầm chậm rời đi.
Mấy ngày sau đó, Nico đều không đến tiệm net.
Hồ Lăng có theo dõi cậu trên mạng, phát hiện bây giờ mỗi ngày cậu đều điên cuồng đánh lên bảng xếp hạng.
Ngày thứ ba, Hồ Lăng tìm được Triệu Lộ Đông, hỏi anh có phải là không nói với Nico không.
“Tại sao cậu ấy vẫn chơi?”
Triệu Lộ Đông vừa ăn mỳ gói vừa nói: “Thằng bé sắp thi đấu cho cuộc thi giữa các trường đại học rồi, bình thường thằng nhóc này lười chết đi được, vừa hay lần này coi như luyện tập.”
Hồ Lăng nói: “Anh đừng có đợi đến lúc cậu ấy lên được top 1 rồi lại nuốt lời đó, vậy tôi há chẳng phải đắc tội cả đôi bên sao.”
Triệu Lộ Đông: “Nuốt lời không phải là phong cách của tôi.
Lên top 1 bảng xếp hạng Vương Giả không có đơn giản vậy đâu, cô yên tâm đi.”
Từ ngày bắt đầu giao kèo, Nico không còn hay tìm Hồ Lăng trên weixin nữa, cách mấy hôm mới gửi cho cô một tin.
Mỗi lần đều là ảnh cậu tăng hạng… Cậu cứ leo bảng xếp hạng nhanh như tên lửa vậy.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm, cậu gửi một tấm hình Vương giả mạnh nhất cho Hồ Lăng, thắng 428 điểm, xếp hạng thứ năm mươi.
Cậu cũng đổi cả ID của mình, lấy một cái tên cực lãng mạn: “Cô ấy đợi tôi trên tầng mây.”
Ngày thứ bảy, Nico lên được top 20, cuối cùng Hồ Lăng cũng batwsb đầu căng thẳng.
Cô chạy đến nói rõ tình hình với Triệu Lộ Đông, Triệu Lộ Đông đáp đại: “Thằng nhóc này được đó chứ…”
“Anh chỉ muốn nói vậy thôi?” Hồ Lăng chỉ vào hình, “Đã là top 15 rồi đó.”
Lúc đó Triệu Lộ Đông đang chơi CSGO*, tập trung hết tinh thần dắt đội rush b*, không để ý đến Hồ Lăng.
Sau khi Hồ Lăng nói hai lần nhưng vẫn lơ là, Hồ Lăng trong cơn thịnh nộ đã giơ tay đập lên bàn phím của Triệu Lộ Đông.
Chỉ thấy nhân vật Triệu Lộ Đông đang thao tác nhảy bước nhỏ, bị đối phương đánh úp bắn chết.
*CSGO: Counter-Strike: Global Offensive là một trò chơi máy tính thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất, chiến thuật nhiều người chơi được phát triển bởi Valve Corporation và Hidden Path Entertainment, đơn vị cũng đã tiếp tục duy trì Counter-Strike: Source sau khi phát hành.
*Rush b: là một thuật ngữ trong Counter-Strike chỉ việc tất cả trộm khi vừa hết thời gian đóng băng, thì sẽ lập tức di chuyển tấn công khu vực B của phe cảnh sát.
Đây vốn là chiêu bài tấn công thường được phe trộm áp dụng khi lâm vào thế bí.
Cô nghe một tiếng hít thở trầm đục.
Đây là trận súng trường quan trọng, sau khi Triệu Lộ Đông chết thì đội mất lượng máu lớn, anh cắn chặt răng, mặc dù không nói gì, nhưng cổ đã nổi cả gân xanh, rõ ràng là huyết áp tăng cao.
Anh xoay sang nhìn cô, trầm giọng nói: “Mới top 15, cô sợ cái gì chứ?”
Hồ Lăng nắm chặt điện thoại, gập lưng hỏi: “Chủ yếu là cậu ấy nhanh quá, rốt cuộc anh có cách nào không? Haiz bỏ đi, hi vọng gì vào anh, tôi sẽ nói rõ với cậu ấy.”
“Cô đừng.” Triệu Lộ Đông kéo cô lại, “Thằng bé đã lên được đến giờ, cô huỵch toẹt với nó, thì có khác gì với vận động viên chạy một trăm mét chạy được chín mươi mét thì bị trọng tài thổi còi chạy lại? Không phải cô để tôi giải quyết hả, vậy cô cứ nghe tôi.”
Hồ Lăng: “Chắc anh không đợi cậu ấy chạy xong mới nói với cậu ấy chứ?”
Triệu Lộ Đông trầm ngâm trên ghế, “Được rồi, cũng kha khá rồi.” Nói xong, anh thoát CSGO, mở LOL.
Hồ Lăng: “?”
“Anh muốn làm gì?”
“Chơi game đó.”
Hình như cô có hơi hiểu ý của anh rồi.
Cô thử thăm dò: “Ông chủ, anh… chắc là sẽ không muốn đích thân ra trận chứ?”
“Không được hả?” Triệu Lộ Đông ngậm điếu thuốc, vừa đăng ký tài khoản vừa nói.
“Nico là người biết chịu thua, chỉ cần không được top 1, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô.”
“Bây giờ anh chơi có kịp không?”
“Tôi mua Vương Giả có tỉ lệ thắng cao trong khu vực, đánh nhanh hơn rất nhiều.”
Hồ Lăng bĩu bĩu môi, lòng cô có một câu, nhưng cô không nói ra, chỉ ừm một tiếng, đứng dậy rời đi.
Mấy ngày sau đó, Hồ Lăng càng quan tâm bảng xếp hạng hơn.
Triệu Lộ Đông nhốt mình trong văn phòng huyết chiến ngày đêm, điểm tăng rất nhanh, chỉ trong hai ngày mà đã gần bằng điểm Nico.
Mấy ngày sau đó, anh giằng co với Nico, hai bên cứ qua rồi lại, hết lên rồi xuống, lãng vãng ở trong top 10.
Mấy ngày nay Triệu Lộ Đông không xuất hiện được mấy lần, thỉnh thoảng vài lần, viền mắt xanh xao, eo lưng cứng ngắc, nhìn thấy có vẻ là thiếu ngủ trầm trọng.
Cuối cùng, khi chỉ còn lại ba ngày nữa, Triệu Lộ Đông đen mặt đi từ trên lầu xuống, đi đến góc tiệm net, vỗ vai một tên.
“Đi lên đây.”
Là Bạch Minh Hạo.
A Tân đi ngang qua quầy thu ngân, thì thấy hai tay Hồ Lăng chống trán, cúi đầu, cơ thể run rẩy theo một tần suất lớn.
“Sao thế, này là đang khóc hay đang cười đây?”
Khi Hồ Lăng ngẩng đầu thì mặt đã đỏ hết cả lên: “Cậu giúp tôi một chút, tôi đi xíu rồi về.” Sau đó liền bước đi nhanh lên lầu..