Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Lúc Văn Mân bắt đầu
chuyển dạ đã là ba giờ sáng, cách ngày sinh dự tính còn hơn một tuần
nữa. Dưới sự kiên trì của Tiếu Đồng, cô chấp nhận vào nằm trong phòng
chờ sinh của bệnh viện từ sớm. Đây là đứa con đầu tiên của bọn họ cho
nên mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đều hết sức khẩn trương.

Đặc biệt là hai ngày nay, nhìn thấy sắp tới ngày sinh dự tính rồi, Tiếu
Đồng và Văn mẹ cứ cách một tiếng đồng hồ lại hỏi cô cảm giác thế nào,
xem có phải sắp sinh rồi không.

Chỉ là mỗi lần cô đều trả lời một câu: “Chưa có cảm giác gì cả, mọi chuyện vẫn bình thường.”

Tiếu Đồng lại lo lắng có chuyện gì ngoài ý muốn, rõ ràng mấy tháng trước đã
bổ túc rất nhiều kiến thức về chuyện mang thai và sinh đẻ nhưng vẫn lo
lắng chạy đi tìm bác sĩ. Cho đến khi bác sĩ giải thích đi giải thích lại rằng ngày sinh thật và ngày dự sinh chưa chắc đã chính xác 100%, quá
một vài ngày cũng là chuyện rất bình thường thì anh mới thoáng yên tâm
một chút.

Văn Mân nằm ở phòng chờ sinh VIP của bệnh viện,
căn phòng được bố trí vô cùng ấm áp, không giống ở bệnh viện chút nào,
ngược lại giống như phòng khách sạn năm sao. Dĩ nhiên, giường ngủ cũng
không phải là loại giường đơn bình thường mà là loại giường đôi thoải
mái và rộng rãi.

Cho nên, bên này vừa có điểm bất thường,
người có thần kinh nhạy cảm và khẩn trương suốt mấy ngày nay như Tiếu
Đồng đã lập tức nhận ra.

“Nhóc, em làm sao vậy? Có phải muốn sinh rồi không?”

Nhìn thấy anh còn chưa mở mắt đã cố gắng để ngồi dậy, trái tim Văn Mân chậm rãi chạy qua một tia đau lòng.

Hơn nữa, lần này cô có thể cảm giác được một chút, cơn co thắt vừa rồi lại
không thấy nữa. Nhớ tới bác sĩ từng nói qua, gần tới ngày sinh có thể
xuất hiện hiện tượng chuyển dạ giả, vì vậy, cô đưa tay vỗ nhẹ bàn tay
Tiếu Đồng để anh yên lòng.

“Không có gì đâu, anh cứ yên tâm
ngủ tiếp đi, có thể cục cưng đá em một chút thôi mà, nếu thấy có gì
không ổn em sẽ gọi anh dậy.”

Tiếu Đồng thấy thần sắc của Văn Mân vẫn rất tốt, hơn nữa trong giọng nói cũng không có chút bất thường
nào mới dụi mắt nằm xuống ngủ lại lần nữa.

Văn Mân muốn yên
lặng nằm xuống ngủ thêm, nhưng chưa được bao lâu thì cái cảm giác co
thắt ban nãy đột nhiên lại ập tới. Cô sợ rằng đó chỉ là báo động giả,
sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiếu Đồng nên cố gắng hít thở sâu để
áp chế những cơn đau thắt ở dưới bụng.

Cũng may, sau khi hít thở mấy lần, cảm giác này lại biến mất. Chỉ là bị tình dậy lần nữa nên
cô không thể nào ngủ tiếp được, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường
thấy đã hơn ba giờ sáng, vì vậy dứt khoát mở mắt nằm đó chờ cho trời
sáng.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, cảm giác co thắt lại tiếp
tục truyền đến từ dưới bụng, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, cuối
cùng cô khẳng định, chỉ e đứa bé trong bụng đã muốn ra ngoài rồi. Cô một tay đỡ bụng mình cố gắng hít thở sâu, một tay lắc lắc Tiếu Đồng nằm bên cạnh.

Tiếu Đồng vốn dĩ ngủ không sâu, Văn Mân chỉ mới lắc một cái anh đã lập tức tỉnh dậy rồi.

“Nhóc…”

“Tiếu Đồng, anh gọi điện cho ba mẹ gấp đi, nói em muốn sinh rồi để cho bọn họ tới đây một chút. Còn nữa, anh mau rung chuông gọi bác sĩ tới luôn đi.”

Nhìn thấy Tiếu Đồng vừa nghe thấy cô sắp sinh đã khẩn trương đến mức không
biết làm gì, Văn Mân cố gắng nặn ra một nụ cười trấn định: “Anh đừng
khẩn trương, bây giờ chỉ mới bắt đầu chuyển dạ, có lẽ phải chờ thêm mấy
giờ nữa mới sinh được, anh cứ từ từ thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui