Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Đang lúc hai người ôm nhau cảm nhận sự ấm áp của đối phương thì chiếc điện thoại di động lỗi thời trong túi Văn Mân chợt vang lên.

Tiếu Đồng nhíu chặt mày, vươn tay thò vào túi Văn Mân, lấy điện thoại di động định trực tiếp ấn phím tắt máy, thiệt là, ai lại đi phá hư chuyện tốt người ta như vậy, lúc này còn gọi điện thoại tới, không đem người này liệt vào danh sách cấm qua lại cũng là may mắn lắm rồi.

Nhưng trong nháy mắt lúc nhấn tắt điện thoại, động tác của Tiếu Đồng hơi khựng lại, cầm di động cúi đầu nhìn vẻ mặt mê mang đang chằm chằm nhìn mình của Văn Mân.

“Thế nào? Là ai gọi tới.” Văn Mân vừa nói, liền vươn tay cầm lấy điện thoại từ trong tay Tiếu Đồng, nhìn màn hình điện thoại.

“Nhóc, mẹ chúng ta không phải vừa mới cúp điện thoại sao, bây giờ còn gọi nữa, nhưng lại gọi vào di động?”

Tiếu Đồng hỏi vấn đề này, chính Văn Mân cũng không biết đáp án, cho nên chỉ có thể hoài nghi nhận điện thoại, nhưng là cô còn chưa kịp mở lời, bên trong di động đã truyền tới tiếng rống giận của mẹ.

“Nha đầu chết tiệt kia, còn dám nói cùng Tiếu Đồng không quen, gần đây không liên lạc, hai người đều đã như vậy rồi, con còn không thừa nhận? Còn tính làm gì? Có phải hay không chờ bên người có thêm đứa nhỏ thì mới tính là quen a?”

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con như thế nào đều nghe không hiểu mẹ đang nói là có ý gì?” Văn Mân sững sờ nghe lời Văn mẹ nói, nhưng có nghe mà không hiểu a, lời này của mẹ nói là có ý gì a? Là biết chuyện cô cùng Tiếu Đồng ở chung rồi? Chắc không phải đâu, chuyện này không có vài người biết, hơn nữa vài phút trước lúc gọi điện tới mẹ cũng không nói là đã biết cái gì đấy thôi.

“Nghe không hiểu? Con còn giả bộ ngu với mẹ? Con…Con…Này nha đầu chết tiệt kia, mẹ đây cũng không có ý tốt nói cho con biết, ba mẹ con chân trước vừa mới đi, con sau lưng liền mang Tiếu Đồng về nhà, còn…còn…còn hôn nhau, con thì hay rồi, mẹ hỏi con, các con trước khi thân mật có thể đem điện thoại cắt đứt được sao? Ai u, thật sự là, để mẹ già ta đây nghe các người thích tới thích lui, còn không sợ làm cho mẹ con buồn nôn chết?” (haha, bị phụ huynh bắt gian tại…điện thoại rồi nhé)

Nghe đến đó, Văn Mân lúc này mới đột nhiên ý thức được xảy ra chuyện gì rồi, lập tức quay đầu nhìn chiếc điện thoại cố định trên bàn trà, vừa nhìn xuống, tay còn nắm di động chợt run lên.

Thì ra vừa rồi cô vội vàng cúp điện thoại thế nhưng không có treo hẳn, nói như vậy, vừa rồi cô cùng Tiếu Đồng trong lúc đó nói chuyện, mẹ cô ở đầu bên kia điện thoại cũng đã nghe thấy rõ ràng rồi?

“Mẹ ~ ngài sao lại như vậy a? Con vừa rồi đã cùng ngài nói gặp lại sau rồi, ngài nghe được cái gì vậy nên đem điện thoại chủ động cúp đi, ngài thật đúng là toàn bộ đều nghe được từ đầu đến đuôi sao?”

“Mẹ không nghe hết, mẹ làm sao biết con không bị thua thiệt a, Tiếu Đồng tiểu tử đó nếu như nó lên xe trước mua vé sau* cái gì đó vậy ta tìm ai khóc đây a? Nhanh nhanh, để cho Tiếu Đồng nghe điện thoại, chuyện này nó nhất định phải cho mẹ một lời giải thích, hôn cũng hôn rồi, đoán chừng sờ cũng sờ rồi đi, dù sao nó cũng phải có lời giải thích, đúng không?

“Ai u, mẹ của tôi a, ngài cũng đừng làm mọi chuyện rối lên nữa, chuyện này không có liên quan tới Tiếu Đồng, đây đều là con…”

“Dì Văn, người khỏe chứ.” Tiếu Đồng nghe Văn Mân nói chuyện nãy giờ, trong lòng đại khái cũng đoán được có chuyện gì xảy ra, cho nên lúc Văn Mân còn chưa nói xong liền chủ động tiếp nhận điện thoại từ tay cô.

Văn Mân sợ Tiếu Đồng lại nói với mẹ cô cái gì đó có thể khiến cho người ta hiểu lầm, nghĩ cần phải cướp lại điện thoại, nhưng xem xét tình hình trước mắt lại thấy không có khả năng, cho nên chỉ có thể dựa sát vào Tiếu Đồng, như vậy mới có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ, vạn nhất có gì không ổn cô mới có thể kịp thời nghĩ cách xoay chuyển tình thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui