Chồng À Em Không Muốn Phá Sản


Thực ra Phó Lễ Hành lo thừa, hắn không muốn để Đồng Vũ Vụ biết chuyện này, thì Tần Dịch, người cho tới giờ vẫn ôm hy vọng xa vời cũng không hy vọng bị Đồng Vũ Vụ nhìn thấy.

Trước khi Phó Lễ Hành có hành động, Tần Dịch đã sớm đẩy Liễu Vân Khê về phía cầu thang bên kia.

Hắn chột dạ nên động tác tay cũng không tự giác mà mạnh hơn rất nhiều.

Liễu Vân Khê chưa chuẩn bị đã bị hắn đẩy một phen, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Mặt đất dưới chân cầu thang lầu không được lót gạch men, đầu gối cô ta bị cọ đến rách da.
Liễu Vân Khê không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?
Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, đau đớn trên đầu gối làm hốc mắt cô ta đỏ lên.
Tần Dịch vì để đảm bảo liền khoá cửa cầu thang lại.

Không gian vừa tối vừa hẹp, hắn ở trên cao nhìn xuống Liễu Vân Khê, đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa.

Bởi vì cô ta mà hắn không dám ngẩng đầu trước mặt Phó Lễ Hành.

Lúc trước tại sao hắn lại cảm thấy cô ta và Vũ Vụ giống nhau chứ.

Căn bản một chút cũng không giống.
"Đây là lần gặp mặt cuối cùng." Giọng điệu Tần Dịch lạnh băng, "Liễu tiểu thư, về sau cô gặp được bất cứ chuyện gì đều đừng đi tìm tôi."
Hôm nay vốn Liễu Vân Khê không muốn đi tìm Tần Dịch, chỉ là người ba trên pháp luật mê bài bạc của cô không biết từ chỗ nào mà nghe được cô tìm được bạn trai có tiền, nói là biết người đó là ai, còn muốn đi tìm hắn đòi tiền.

Cô ta biết người ba mê bài bạc của mình đã mất đi nhân tính, rất sợ ông ta vì cùng đường mà đi gây rắc rối cho Tần Dịch.

Vì thế lấy hết can đảm mà gọi điện thoại cho Tần Dịch, ngắn gọn nói rõ mọi chuyện.

Nhưng mọi chuyện cô ta nói không hoàn toàn là thật, cô ta chưa từng nói đó là ba mình mà chỉ nói là thân thích.
Mà Tần Dịch sở dĩ đáp ứng tới gặp mặt là vì hắn đối với chuyện này thực tủy biết vị, đặc biệt là cô ta ở một góc độ nào đó đúng là có vài phần giống Đồng Vũ Vụ.

Bạn hắn nói đúng, tuy chỉ là bản lậu nhưng cũng có thể giải khát tạm thời.
Nước mắt Liễu Vân Khê tràn mi mà ra, hôm nay cô ta cố ý đeo kính sát tròng nên thấy rõ ảnh chụp trên xe hắn.

Những lần gặp mặt trước đó, khuôn mặt hắn luôn là vô cảm, thậm chí là đau khổ.

Nhưng ở trong ảnh chụp, hắn cười đến mười phần vui vẻ, giống như một chàng trai bình thường, dưới ánh mặt trời trải rộng, cô gái bên cạnh lớn lên cũng rất xinh đẹp.

Cô ta sống lớn đến như vậy cũng chưa từng gặp qua người đẹp đến thế.

So với cô gái kia thì cô ta đúng là kém xa.

Cho dù hắn vì lý do gì mà phát sinh quan hệ với cô ta, lại vì sao mà nhiều lần cứu cô ta, thì giấc mộng này cũng đến lúc phải tỉnh rồi.
"80 vạn kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh." Liễu Vân Khê rũ đầu, khóc nức nở nói.
"Không cần, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa." Tần Dịch nói, "Về sau không cần phải tìm tôi, 80 vạn kia xem như tôi bồi thường cho cô."
Bồi thường?
Liễu Vân Khê cắn môi dưới, cô ta biết đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt nên lá gan cũng vì thế mà lớn hơn rất nhiều.

Có một vài lời nếu bây giờ không hỏi thì có lẽ cả đời cũng không có cơ hội để hỏi.

Hai mắt cô ta đẫm lệ mông lung nhìn hắn, "Tôi muốn hỏi anh, anh đối tôi có từng, dù chỉ có một chút, có từng......"
Lời nói còn chưa nói xong, ánh mắt Tần Dịch liền trở nên chán ghét, nhìn cô ta giống như nhìn rác rưởi.

Mọi người đều nói, độc nhất trên đời chính là miệng người.
Hắn cười nhạo, "Cô mẹ nó cũng xứng?"
- --------------------------------------------
Tuy rằng Phó Lễ Hành có thái độ khác thường, ở bên ngoài hôn cô, nhưng lại càng làm cho nghi hoặc trong lòng Đồng Vũ Vụ lớn hơn nữa.

Rốt cuộc là người nào, chuyện gì mà đáng giá hắn làm như vậy.

Dọc theo đường đi cô đều dẩu miệng không nói lời nào, tùy ý hắn nắm tay vào thang máy, rồi lại nắm tay đi vào nhà hàng.

Phó Lễ Hành đặt một bàn dành cho 2 người, trang hoàng lịch sự tao nhã, đồ ăn tinh xảo.
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ không mấy hứng thú, trong lòng không rõ cô đến cùng có nhìn thấy Tần Dịch hay không, liền làm bộ lơ đãng hỏi: "Làm sao vậy, không hợp khẩu vị của em sao?"
Đồng Vũ Vụ cũng không thể trực tiếp hỏi Phó Lễ Hành có phải là nhìn thấy bạn gái cũ hay không.

Nhưng hắn hắn vừa rồi rõ ràng là chột dạ, bằng không tại sao lại muốn hôn cô.

Nhất định phải nắm lấy cơ hội này để càn quấy mới được.

Lá gan cô to hơn bình thường, khẽ hừ một tiếng, "Vừa rồi anh nhìn thấy người quen?"
Phó Lễ Hành nghe ra cô không vui, vốn cho là cô là nhìn thấy Tần Dịch, nhưng nghe giọng điệu này hình như không quá giống.

Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng kỳ thật là ôm tâm tư tìm hiểu, hỏi: "Em đều thấy được?"
"Không có nha, anh phòng em như phòng trộm ấy!" Đồng Vũ Vụ nhớ tới cái này liền tức giận.

Nghĩ lui nghĩ tới thì đụng tới bạn gái cũ cũng không tính là chuyện gì quan trọng, hắn lại che che giấu giấu như vậy là vì không muốn để cô nhìn thấy bạn gái cũ hay là không muốn để bạn gái cũ nhìn thấy cô? Nếu là ý trước thì cô có thể tiếp thu, nhưng cô cũng đâu phải là người keo kiệt như vậy, kia đều là chuyện quá khứ.

Nếu là ý sau, vậy đừng trách cô nhỏ nhen, cô mới là phu nhân đường đường chính chính.
Phó Lễ Hành không thích cô, có thể.

Nhưng hắn thích người khác, vậy không được.
"Là bạn gái cũ sao?" Biểu tình và giọng điệu của Đồng Vũ Vụ đều rất nhẹ nhàng hỏi, "Không sao đâu mà, em tin tưởng anh.

Hơn nữa, em là người keo kiệt như vậy sao?"
Cô vốn còn tưởng nói thêm một câu nữa "Chia tay cũng có thể làm bạn", nhưng cô nghĩ đến Tần Dịch liền đạp thắng kịp thời.
Quên đi, đừng tự mình cho mình vào tròng.

Đó chẳng khác nào vác đá nện chân mình.
Biểu tình của Phó Lễ Hành lập tức thay đổi, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Cô vậy mà cho rằng hắn vừa rồi là gặp phải bạn gái cũ? Mạch não của cô thật đúng là vừa kỳ quái lại thần kỳ.
Khi hắn đang chuẩn bị phủ nhận thì lại nghĩ tới trình độ khó chơi của cô vợ nhà hắn, nói không chừng cô sẽ lại hỏi thêm này nọ.

Nếu không phải bạn gái cũ vậy thì là ai.

Đến lúc đó hắn phải trả lời như thế nào?
Vì giảm bớt phiền toái không cần thiết, vẫn là đâm lao theo lao đi.
"Là tôi lo lắng nhiều." Phó Lễ Hành chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, "Được rồi, không nói cái này.

Chúng ta ăn cơm xong rồi về công ty."
Đồng Vũ Vụ: cmn thật đúng là bạn gái cũ!!
Ngoài miệng cười hì hì, trong lòng lại ***.
Cô một bên ăn đồ ăn, một bên ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Trong lòng nhẹ a một tiếng, huề nhau, về sau nếu có đụng phải Tần Dịch, cô cũng không cần sợ hắn tức giận mà gấp đến độ nhảy nhót lung tung.
Huề nhau.
Sự thật chứng minh, cùng thẳng nam nói chuyện, thời điểm tất yếu không nên quanh co lòng vòng.

Đồng Vũ Vụ nói cô không tức giận, cô tin tưởng hắn, Phó Lễ Hành liền thật sự đâm lao theo lao, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Buổi chiều, lúc trước vốn Đồng Vũ Vụ còn nghĩ, trong khoảng thời gian này phải làm một cô trợ lý nhỏ quyến rũ, muốn nhân cơ hội đi đưa văn kiện cho hắn mà thể hiện tình cảm.

Nhưng bây giờ cô không còn hứng thú nào nữa, cả người đều uể oải.

Tô Nhụy thấp giọng quan tâm hỏi: "Có phải thân thể ngài không thoải mái không?"
Đồng Vũ Vụ che lại bụng nhỏ, gật đầu, "Có lẽ là kỳ sinh lý sắp tới, có chút không thoải mái." Kỳ sinh lý của cô tới không đúng ngày, nhưng cũng chỉ chênh nhau trước sau 1-2 ngày gì đó thôi.

Nghĩ đến chính mình sắp tới ngày máu chảy thành sông, lại phải mang theo uất ức Phó Lễ Hành ban cho, cô liền nắm chặt bút, giống như cây bút này chính là hắn, cẩu nam nhân! Một chút chức nghiệp đạo đức của một người chồng cũng không có.

Nhìn cô mà xem, lần nào nhìn thấy Tần Dịch mà không mang thần thái tự nhiên, xem Tần Dịch như là người qua đường.

Hắn thì hay rồi, giống như địch sắp đánh tới nơi, còn sợ cô thấy được người cũ của hắn.

Nhìn cô rồi nhìn lại hắn là có thể biết cái gì gọi là tố chất không giống nhau!
Tô Nhụy từ trong ngăn kéo lấy ra một túi cẩu kỷ đường đỏ, giọng điệu như hỏi ý kiến của cô: "Nếu như ngài không ngại thì tôi đi pha cho ngài một ly cẩu kỷ đường đỏ, uống vào sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lúc trước khi Đồng Vũ Vụ tới chu kỳ sinh lý đều là uống canh bổ mẹ Phó tỉ mỉ chuẩn bị, còn có chè.

Cô chưa từng uống qua loại này đường đỏ đóng gói trong bao nilon kiểu này.

Nhìn biểu tình tha thiết của cô gái nhỏ, lời cự tuyệt nói đến miệng lại nuốt xuống, cô ừ một tiếng, "Cảm ơn cô nha."
Tô Nhụy rất vui vẻ, sung sướng như ong mật nhỏ mang ly đi phòng trà.

Hai trợ lý còn lại liếc nhìn nhay, tâm tình hai người bây giờ đều nhất trí mà chửi thầm: Vua nịnh nọt! Nhìn thì trung thực, bây giờ lại tận dụng mọi cơ hội để xum xoe!
Bụng Đồng Vũ Vụ đúng là không thoải mái.

Đây là điềm báo bà dì của cô muốn tới.

Tô Nhụy pha nước đường đỏ cho cô, cô chỉ uống mấy miếng liền không muốn uống nữa.

Cô cũng không có thói quen miễn cưỡng chính mình.
Giữa ngày hè, thời tiết luôn thay đổi bất thường.

Mới vừa tan tầm trên bầu trời liền có dấu hiệu mây đen, không khí cũng ảm đạm đi.

Dự báo thời tiết nói chạng vạng đến đêm khuya hôm nay có thể sẽ mưa lớn.
Vốn dĩ Phó Lễ Hành có ý muốn mang Đồng Vũ Vụ đi ra ngoài ăn cơm, vừa thấy thời tiết này, lại nhìn sắc mặt không mấy tốt của cô, hắn liền thay đổi tuyến đường, trực tiếp lái xe về biệt thự Tùng Cảnh.
Cơm chiều là hai người cùng nhau làm, tủ lạnh đều là đồ lần trước mẹ Phó đưa tới.
2 món khô 1 món canh đơn giản.

Phó Lễ Hành cảm giác được hôm nay Đồng Vũ Vụ có chút trầm mặc, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Lúc trước hắn đi công tác trở về, hai người cùng nhau ăn cơm đều có thói quen không nói chuyện, an an tĩnh tĩnh ăn cơm.

Chỉ là đoạn thời gian gần đây, hình thức ở chung giữa 2 người bọn họ đã dần thay đổi, ít nhất là lúc ăn cơm, cô luôn nói rất nhiều giống như có rất nhiều chuyện nói không hết.

Cho dù như vậy hắn cũng không cảm thấy cô ồn ào, mà ngược lại, hắn cảm thấy cô hoạt bát như vậy cũng rất tốt.
Đồng Vũ Vụ vừa lúc có sẵn cớ, "Kỳ sinh lý đến, bụng có chút không thoải mái."
Phó Lễ Hành sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại lời cô nói, không khỏi xấu hổ.
Tuy rằng bọn họ đã là vợ chồng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe cô nói về kỳ sinh lý.

Hắn ừ một tiếng liền không nói gì nữa.
Hắn là một học sinh thông minh, trong sách sinh học có nói hầu hết phụ nữ đều có kinh nguyệt mỗi tháng một lần.

Hắn nghĩ, trên phương diện xoa dịu cảm giác khó chịu này thì cô giỏi hơn hắn nhiều.
Phó Lễ Hành chính là người như vậy, đối với chuyện hắn không hiểu, hắn sẽ không phát biểu ý kiến cùng đánh giá.

Chuyện về lĩnh vực sinh lý của phụ nữ vừa lúc thuộc về điểm mù tri thức của hắn.
Hắn trầm mặc không nói, làm cho cô gái nhỏ trong lòng Đồng Vũ Vụ đấm ngực dậm chân, điên cuồng chửi đổng: Cô sai rồi, Phó Lễ Hành không xứng với xưng hô sắt thép thẳng nam.

Sắt thép thẳng nam ít nhất ở lúc bạn gái không thoải mái trong kỳ sinh lý sẽ nói một câu vô nghĩa như "Uống nhiều nước ấm"!
Sau khi cơm nước xong, Đồng Vũ Vụ một câu cũng không nói với Phó Lễ Hành mà trực tiếp lên lầu đi toilet.

Vừa thấy, quả nhiên dì cả đến thăm.
Dưới dự điều trị của mẹ Phó, lúc kinh nguyệt tới cho dù cô có chút không thoải mái, nhưng sẽ không kéo dài qúa lâu, nhiều nhất thì buổi sáng ngày mai sẽ giảm bớt.

Lúc cô chuẩn bị tắm rửa đổi băng vệ sinh thì mới đột nhiên nghĩ đến, cô có nên thăm dò Phó Lễ Hành một lần nữa không?
Làm một nhân tinh*, Đồng Vũ Vụ từ trước đến nay đều rất có chừng mực.

Cô chưa bao giờ miễn cưỡng Phó Lễ Hành làm chuyện hắn không muốn làm.

Nhưng qua hôm nay, bị chuyện bạn gái cũ, cộng thêm chuyện một câu vô nghĩa như "Uống nhiều nước ấm" hắn cũng không thèm nói, đả động tới, cô quyết định đi thử Phó Lễ Hành thêm lần nữa.
* nhân tinh: Người có đầu óc phi thường biết tính toán, mưu lược thế sự, không dễ lừa, bóng bẩy, không bao giờ chịu thua thiệt;.

ngôn tình ngược
Lúc này đã gần 8 giờ, trời đã sập tối.
Phó Lễ Hành đang chuẩn bị về thư phòng xem có văn kiện quan trọng nào cần ký hay không, liền nhìn thấy Đồng Vũ Vụ đỡ tường từ phòng ngủ đi ra, sắc mặt tái nhợt.
Hắn bị dáng vẻ này của cô dọa sợ, vội vàng đi lên đỡ cô, hỏi: "Em làm sao vậy, nếu không tôi gọi bác sĩ lại đây một chuyến?"
Thì ra kỳ sinh lý đến sẽ khó chịu như vậy? Vậy có cần phải đi bệnh viện không?
"Em không sao," Đồng Vũ Vụ có chút nan kham nói, "Cái kia hết rồi."
Phó Lễ Hành: "Cái nào?"
"Chính là cái kia đó!" Đồng Vũ Vụ nóng nảy, sắc môi thoáng hồng lên một ít, "Băng, băng vệ sinh."
Phó Lễ Hành lần này cũng ngốc luôn.
Mấy từ như kỳ sinh lý này, trong ba mươi mấy năm cuộc đời, hắn vốn dĩ nghe qua không mấy lần, băng vệ sinh......!cũng chỉ ngẫu nhiên thấy qua TV quảng cáo.
"Tôi phải làm cái gì?" Phó Lễ Hành hỏi.
Đồng Vũ Vụ đè thấp đầu, dáng vẻ cực kỳ ngượng ngùng, âm thanh nhỏ bé yếu ớt như muỗi, "Anh......!có thể giúp em đi mua được không?"
Thật là quái quỷ, chuyện thân mật gì cũng đã làm, nói một câu băng vệ sinh mà còn phải giả vờ thẹn thùng, quá khó khăn.
Phó Lễ Hành kinh ngạc, "Hả?"
Đang lúc Đồng Vũ Vụ cho rằng hắn không muốn đi, đang nghĩ thầm cẩu nam nhân chính là cẩu nam nhân, thì lại nghe được giọng nói của hắn khôi phục lại sự bĩnh tình như xưa, nói: "Có thể.

Mua ở đâu, em muốn hãng nào, hình dáng gì, muốn mua bao nhiêu?"
Có lẽ một bộ phận đàn ông nào đó vẫn còn cho rằng việc mua băng vệ sinh cho bạn gái hay vợ của mình là rất ngại và xấu hổ.

Nhưng Phó Lễ Hành là ai, hắn căn bản không cảm thấy đây là chuyện gì to tát.

Lúc đầu còn hơi kinh ngạc mới phản ứng chậm.
Chờ khi Phó Lễ Hành bung dù lái xe dầm mưa đi ra ngoài mua băng vệ sinh, Đồng Vũ Vụ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, nhìn hắn lái xe ra khỏi biệt thự, mưa to cọ rửa ô cửa sổ.

Đồng Vũ Vụ nghĩ thầm, thẳng nam cũng có chỗ đáng yêu của thẳng nam, vậy mà còn không biết có dịch vụ giao hàng tận nhà và shipper.
Biểu tình của cô hiện lên chút kiêu ngạo, cằm khẽ nâng, khóe môi cũng cong lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui