Phải nói là trực giác của Chu Trì quá nhạy bén.
Chỉ cần là đàn ông thì đều không thể thờ ơ với người cũ của vợ tới cửa khiêu khích.
Chỉ là nhiều năm qua Phó Lễ Hành đã quen nội liễm*, không cẩn thận làm lộ ra một chút cảm xúc chân thật lúc nói chuyện với bạn tốt đã là cực hạn.
Cho dù hắn trở lại thời niên thiếu bồng bột thì cũng không thể đi gây gổ với Tần Dịch.
*nội liễm: kiểu như người sống nội tâm, ít biểu đạt ra ngoài.
"Nếu cậu có thể dùng trực giác của mình vào công việc, với tư cách là đối tác của cậu, thì tôi sẽ hài lòng hơn nhiều." Phó Lễ Hành mặt không biểu tình nói.
Chu Trì phát hiện tâm tình của Phó Lễ Hành không tốt nên đương nhiên sẽ không chọc vào hắn ngay lúc này.
Tuy rằng hắn rất tò mò về việc tư của Phó Lễ Hành, nhưng nếu Phó Lễ Hành đã dùng cả từ 'đối tác' thì hắn không thể hỏi gì thêm.
Giọng điệu Chu Trì trở nên nghiêm túc: "Khu du lịch Hòa Ngọc thật sự là một hạng mục rất tốt nên Tần Hoài mới nhất định phải có bằng được, muốn đoạt từ tay ông ta thì phải bỏ ra chút công sức.
Tôi đi tìm hiểu tình hình trước.
Chuyện này muốn nắm chắc thì chỉ có thể âm thầm mà làm, ít nhất là không thể để phía bên Tần Hoài biết."
Phó Lễ Hành mệt mỏi ừ một tiếng.
Sau khi cả hai thảo luận xong mọi chi tiết, Chu Trì lúc này mới dùng giọng điệu việc công xử theo phép công, hỏi: "Là đối tác của cậu, tôi rất muốn biết là cái gì đã làm cậu thay đổi quyết định.
Ngại quá nha, tôi cảm thấy tôi có quyền được biết lần phán đoán này của cậu có phải là do nhất thời nổi hứng hay không."
Phó Lễ Hành nhéo nhéo sóng mũi, giọng điệu tương đối lãnh đạm: "Trực giác vừa rồi của cậu không sai."
Chu Trì: "?"
"Tôi hiếm khi làm như vậy, vậy nên cậu thử đánh giá xem tôi có phải là nhất thời bốc đồng hay không." Nói xong lời này Phó Lễ Hành liền ngắt điện thoại.
Chu Trì nghe đầu kia điện thoại phát ra tiếng bíp bíp bíp, vẻ mặt sững sờ——
Thứ nhất, Phó Lễ Hành vậy mà nói cảm giác của hắn là đúng.
Thứ hai, Phó Lễ Hành đây là đang muốn giết ai thế?
Chu Trì không cần tiêu hao quá nhiều tế bào não liền hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Trên phương diện làm ăn thì nhà họ Tần và nhà họ Phó không hề lui tới gì với nhau, trừ bỏ đoạn chuyện cũ năm xửa xừa xưa của Đồng Vũ Vụ và Tần Dịch kia thì không có thù oán gì cả.
Có thể làm Phó Lễ Hành tức giận đến mức làm trái lại với tác phong làm việc của hắn thì nhất định là chuyện rất quan trọng.
Chẳng lẽ Đồng Vũ Vụ và Tần Dịch tro tàn lại cháy?
Không, không thể nào đâu nhỉ.
Hắn đã tiếp xúc với Đồng Vũ Vụ mấy lần, cô không phải là loại người không rõ thị phi.
Phó Lễ Hành hiển nhiên cũng không tìm một cô vợ si tình không có đầu óc để kết hôn.
Tóm lại, nhất định là Tần Dịch chọc tới Phó Lễ Hành.
Chu Trì sờ sờ cằm, bây giờ hắn thật sự cảm thấy rất hứng thú.
Cuối cùng là Tần Dịch đã làm chuyện gì mà làm cho người nội liễm ổn trọng như Phó Lễ Hành tức giận.
- -----------------------
Đồng Vũ Vụ tính ngày, cô vốn dĩ chỉ cần làm một cô thư ký nhỏ yêu kiều mấy ngày thôi, nói không chừng đây là lần duy nhất cô có thể làm việc gần Phó Lễ Hành như vậy.
Nghĩ đến đây thì cô không chút lười biếng, tuy cô dễ bị đau lưng trong kỳ sinh lý, có thể nằm liền không ngồi, có thể ngồi liền không đứng.
Cô ngồi trước bàn làm việc nghĩ rồi lại nghĩ, liền đứng dậy đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Cô không giống với các trợ lý khác.
Bọn họ, kể cả tiền bối như Ngải Đạt đều không thể tùy ý ra vào văn phòng của Phó Lễ Hành.
Trước khi vào đều phải gọi điện thoại trước cho thư ký Vương.
Đồng Vũ Vụ thì lại khác, cô là Phó phu nhân chính hiệu, không cần phải tuân theo những quy tắc đó.
Cô trực tiếp đi đến văn phòng gõ gõ cửa, nghe được người bên trong nói "Vào đi", cô mới đẩy cửa mà vào.
Đồng Vũ Vụ đi tới trước bàn làm việc thì thấy Phó Lễ Hành đang xem tài liệu, cô điều chỉnh giọng nói, dùng âm thanh dịu dàng nhất hỏi: "Phó tổng, anh muốn uống cà phê hay là trà?"
Ban đầu Phó Lễ Hành còn tưởng là thư ký Vương, nghe được âm thanh của cô hắn mới ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn theo bản năng mà cúi đầu tránh ánh mắt cô, ngón tay thon dài vẫn lật xem hợp đồng như cũ, âm thanh của hắn trầm thấp: "Sao em lại vào được?"
"Không thể vào sao?" Đồng Vũ Vụ bây giờ diễn giải bốn chữ "cậy sủng mà kiêu" vô cùng nhuần nhuyễn, "Anh muốn uống gì, em đi pha cho anh."
"Cà phê kiểu Mỹ." Phó Lễ Hành đầu cũng không nâng.
Đồng Vũ Vụ đứng dậy, "Vậy được, em đi pha cà phê cho anh."
"Loại chuyện này không cần em tự mình đi làm." Phó Lễ Hành lại thấp giọng bổ sung một câu.
Đồng Vũ Vụ vuốt tóc ra sau tai rồi nhìn hắn cười, "Pha cà phê có lẽ không phải là chức trách của một trợ lý, nhưng vợ pha cà phê cho chồng......! hẳn không thành vấn đề nhỉ?"
"Ừm."
Chờ khi Đồng Vũ Vụ cầm ly từ văn phòng Phó Lễ Hành đi ra, trên mặt cô liền hiện lên vẻ hoang mang.
Hắn làm sao vậy?
Hình như hắn có chút lãnh đạm.
Chẳng lẽ, Phó Lễ Hành không chỉ xuống giường liền tiến vào chế độ hiền triết, mà lúc làm việc còn trở thành người lục thân không nhận? Hừ, ngày hôm qua rõ ràng còn đi siêu thị giúp cô mua băng vệ sinh tốt như vậy, còn hỏi han cô rất ân cần nữa.
Ai da, được rồi, tuy không có hỏi han ân cần, nhưng hắn hôm qua thực sự rất dịu dàng, sao hôm nay lại lãnh đạm như vậy nhỉ?
Nhưng hắn lao đầu vào công việc là vì kiếm tiền mua du thuyền cho cô......!hình như có chút quyến rũ khó cưỡng.
Trời liên tục mưa to suốt 2 ngày, giờ này hiển nhiên không tiện đi ra ngoài ăn trưa.
Bữa trưa là do thư ký Vương đặt ở Bách Vị Yến mang đến.
Đồng Vũ Vụ rốt cuộc cũng có cơ hội ăn chực bữa trưa thương vụ, cô chưa từng ăn qua loại bữa trưa này bao giờ.
Nào biết thư ký Vương bởi vì biết ông chủ và bà chủ cùng nhau ăn trưa, đem bữa trưa tiêu chuẩn nâng cấp lên một tầm cao mới.
Hắn ở Bách Vị Yến đặt một bữa trưa gồm 3 món mặn, 2 món chay và 1 món canh, còn gọi thêm bánh mousse hình vịt nhỏ màu vàng mới ra mắt của Bách Vị Yến làm tráng miệng sau khi ăn.
Bách Vị Yến ở Yến Kinh cũng chỉ là nhà hàng tầm trung, nhưng cách Phó thị tương đối gần, nên nơi này liền trở thành "nhà ăn" của Phó Lễ Hành.
"Lạ nhỉ, em rõ ràng đã từng đi ăn ở Bách Vị Yến, nhưng sao lại cảm thấy hương vị của mấy món ăn đóng hộp này còn ngon hơn!" Đồng Vũ Vụ nếm một miếng măng, vừa giòn vừa tươi còn thoang thoảng hương thơm.
Thật là món ăn ở Bách Vị Yến sao?
Ông chủ Bách Vị Yến đương nhiên nghe qua tên tuổi Phó Lễ Hành, nên mới căn dặn phòng bếp trước, phàm là đơn đặt hàng của thư ký Vương thì người trong phòng bếp đều phải sử dụng mười hai vạn phần tinh lực đi làm.
Vậy nên mới tạo ra tình huống xấu hổ là hương vị của món ăn mang đi còn ngon hơn.
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu, thấy tốc độ ăn cơm Phó Lễ Hành rất chậm, rõ ràng là đang lơ đãng, chắc là không nghe được cô nói gì, nghĩ nghĩ liền hỏi:: "Anh làm sao vậy, hôm nay em thấy hình như anh không được vui hả?"
Phó Lễ Hành lúc này mới nhìn về phía cô, xong lại dời tầm mắt, vừa lúc đặt trên cửa sổ sát đất, hắn bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là tôi rất ghét ngày mưa."
Đồng Vũ Vụ cười, người lớn như vậy rồi sao mà giống như con nít thế.
Nhưng nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, cô lại cảm thấy hắn có phần đáng yêu.
"Ngày mưa rất tốt mà, có thể ngây ngốc trong nhà cả ngày không cần đi đâu, tiếng mưa rơi chính là âm thanh thôi miên tốt nhất đó."
Phó Lễ Hành nhìn cô một cái thật sâu, "Em rất thích ngày mưa sao?"
Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ: "Cũng không thể nói là thích.
Với em mà nói, ngày mưa và trời nắng chẳng có gì khác nhau, bây giờ lại còn có mưa sương mù, không tốt cho da và cơ thể."
"Tôi lại rất ghét." Phó Lễ Hành lại nói.
Đồng Vũ Vụ bị lời này của hắn chọc cười, "Được rồi, em đã xem dự báo thời tiết, ngày mai trời sẽ nắng."
Chờ dùng bữa xong xuôi, Đồng Vũ Vụ nằm trên giường đưa lưng về phía Phó Lễ Hành, lấy ra di động, lén lút lại đăng một bài chỉ có mình cô thấy được lên Wechat ——
【 Phó Lễ Hành nói hắn ghét ngày mưa, vừa dễ thương vừa đáng yêu như con nít /cười khóc.
】
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, nhưng bởi vì trời mưa nên vừa qua 6 giờ, sắc trời tối đi rất nhiều.
Đồng Vũ Vụ kéo mành cửa sổ sát đất, quay đầu nói với Phó Lễ Hành: "Thời tiết kiểu này thật kỳ cục, không biết có phải có đạo hữu nào đó đang độ kiếp hay không nữa."
Phó Lễ Hành ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, nhìn cô một cách phức tạp, "Em không cần tăng ca cùng với tôi, có thể để tài xế đưa em về trước."
Hắn nói với cô.
Công việc hôm nay của hắn có chút nhiều, phải làm đến trễ hơn chút nữa mới về nhà được.
Kỳ thực hắn đang muốn để cho bản thân mình bình tĩnh lại, hắn thật sự không muốn mang theo loại cảm xúc tiêu cực này để làm việc hay đối mặt với cô.
Hắn không nghĩ tới là cô sẽ chủ động đưa ra ý định muốn ở lại tăng ca cùng với hắn.
Cái này làm cho hắn có chút bất ngờ.
Đồng Vũ Vụ duỗi người, cười ranh mãnh với hắn, "Em trở về cũng chỉ có một người, ở chỗ này với anh tốt hơn.
Anh vội chuyện của anh, em làm chuyện của em."
Cô đang bận rộn chọn hoa tươi cho bữa tiệc sinh nhật.
Chỉ riêng lễ phục cho tiệc sinh nhật thôi đã có mấy bộ.
Cách sinh nhật của cô chỉ mấy ngày nữa thôi, mấy thứ này chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Trong đó có một bộ lễ phục là hàng đặt riêng, mấy bộ khác đều là hàng mới của mấy nhãn hiệu cao cấp.
Phó Lễ Hành nói phải tổ chức cho cô một bữa tiệc thật lớn, vậy nên cô sẽ không chùn tay.
Hoa tươi vừa được đặt xong đều được giao bằng máy bay trong ngày tổ chức tiệc, nên đương nhiên phải tươi và đẹp nhất.
Oa oa oa cô hy vọng ngày 6 tháng 9 sẽ đến sớm, cô gấp không chờ nổi rồi!
Chờ Phó Lễ Hành tan tầm thì đã gần 9 giờ.
Hai người trở lại biệt thự Tùng Cảnh liền giống như các cặp vợ chồng cùng nhau đi làm khác, ai bận việc nấy, chỉ cần gặp nhau trên giường trước khi đi ngủ là được.
Đồng Vũ Vụ còn đang trong kỳ sinh lý, cô cảm thấy rất mệt mỏi nên ngủ thiếp đi ngay sau khi uống một cốc sữa nóng.
Mà Phó Lễ Hành nằm ở bên cạnh cô lại ngủ không được.
Lời Tần Dịch nói vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn.
Hắn ta nói cô đã từng đứng đợi thật lâu thật lâu dưới trời mưa to trước cổng nhà họ Tần, chỉ để cầu xin sự đồng ý của Tần Hoài.
Cứ việc sâu trong nội tâm hắn cho rằng với tính cách của cô mà lại làm ra loại chuyện này thì có chút gì đó không đúng, nhưng người hắn biết là cô của năm 25 tuổi, hắn không biết cô của năm 20 tuổi, cũng không trải qua năm tháng thanh xuân cùng cô, làm sao biết được cô liệu có phải là một người vì yêu mà phấn đấu hết mình?
Tưởng tượng bộ dáng cô gặp mưa, lại nghĩ tới lần đó hắn gặp cô cuộn tròn trong góc bãi đỗ xe sân bay, hai vai rung nhẹ tựa như đang khóc thì hắn khó có thể đi vào giấc ngủ được.
Rõ ràng hắn biết không nên để ý đến cảm tình trong quá khứ của cô, cho dù......!cho dù cô tổn thương do đứng dưới mưa vì Tần Dịch thì thế nào? Mặc cho năm đó cô thật sự rất yêu Tần Dịch thì đó đều đã là chuyện quá khứ.
Cô lúc ấy cô không phải là Phó phu nhân, bọn họ lúc ấy cũng không có liên quan gì với nhau.
Hắn cứ phải để ý như vậy sao? Tại sao lại bụng dạ hẹp hòi đi để ý một chuyện đã xảy ra trong quá khứ như thế?
Phó Lễ Hành ngủ không được, dứt khoát nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy đi tới phòng ngủ phụ.
Bên trong phòng ngủ này cũng có treo ảnh cưới của 2 người, hắn nhìn một lúc rồi phá lệ châm một điếu thuốc.
Phó Lễ Hành không phải là người nghiện thuốc lá, cũng rất ít khi hút thuốc.
Đôi khi một tháng nhiều lắm là một bao, trên cơ bản có thể nói hắn là người không hút thuốc lá, trừ những lúc hắn đặc biệt phiền lòng mới hút một điếu.
Đêm khuya hút một điếu thuốc sẽ làm cho con người ta tỉnh táo tức thì.
Phó Lễ Hành ngồi ở một bên, hai chân vắt chéo lên nhau, hắn búng búng tàn thuốc, nghĩ tới một chuyện.
Rõ ràng giữa trưa hôm qua đụng phải Tần Dịch ở bãi đỗ xe trung tâm bách hoá, lúc đó hắn còn ở bên cạnh người phụ nữ kia.
Trong thời gian một buổi chiều ngắn ngủn, là cái gì đã thúc đẩy hắn xúc động đến mức dầm mưa chạy tới biệt thự Tùng Cảnh tìm Đồng Vũ Vụ?
Trong khoảng thời gian này nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, Tần Dịch nhất định đã nghe được ai đó đề cập đến chuyện gặp mưa kia.
Nhưng hắn nghe được từ chỗ ai? Người nọ có rắp tâm gì đây?
Tần Dịch thế nào hắn không quan tâm, nhưng nếu có người muốn lợi dụng đoạn cảm tình cũ này để gây chuyện thì đáng để cảnh giác.
Phó Lễ Hành gọi điện thoại cho trợ lý Chu.
Không hổ là trợ lý Chu, cho dù là đêm khuya nhưng bắt máy rất nhanh, "Alo, Phó tổng, trễ thế này ngài có chuyện gì sao ạ?"
Phó Lễ Hành dập tắt điếu thuốc, chậm rãi nói: "Tôi muốn cậu đi tra một người, không được để người khác phát hiện."
Trợ lý Chu ở đầu bên kia lập tức lên tinh thần, "Vâng, ngài nói đi ạ."
"Kiểm tra xem ngày hôm qua Tần Dịch đã đến những đâu và tiếp xúc qua với ai, cố gắng càng chi tiết càng tốt."
"Vâng."
Sau khi ngắt điện thoại, Phó Lễ Hành đứng bên ngoài một lát chờ mùi thuốc lá tan đi mới trở lại giường lớn trong phòng ngủ chính.
Hắn đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, xuyên qua ánh trăng nhìn thấy dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ của cô, hắn mở tay quét cô ôm vào trong lòng rồi mới nhắm mắt ngủ.
.