Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.
Suốt cả đường đưa Phó Lễ Hành đi trung tâm bách hoá, Đồng Vũ Vụ luôn cực lực nghẹn cười, sợ chính mình không cẩn thận quá đắc ý sẽ làm hắn không được tự nhiên.
Bây giờ cô nghi ngờ vừa rồi có phải hắn cố ý làm rơi miếng thịt bò kia, giở nhiều thủ đoạn như vậy chỉ vì muốn mặc đồ đôi với cô không.
Còn tưởng rằng hắn sẽ không để ý.
Xem ra, cho dù đàn ông hơn ba mươi tuổi thì trong một số việc vẫn còn rất ấu trĩ.
Cửa hàng rất đông khách, ngay cả phòng thử đồ cũng có người xếp hàng chờ.
Đồng Vũ Vụ biết Phó Lễ Hành không phải có ý muốn hạ thấp tiêu chuẩn nếm thử phong cách khác, hắn chỉ muốn mặc đồ đôi với cô thôi.
Hai người đi vào tiệm cũng không đi dạo loanh quanh mà trực tiếp đi thẳng tới quầy áo thun, không tốn chút sức đã tìm được cái áo thun màu trắng giống như cái cô đang mặc.
Lúc cô lấy áo còn lén liếc mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn vui vẻ thì cô cũng mím môi theo, bộ dáng sung sướng.
Phó Lễ Hành không thể trực tiếp thay áo, huống chi hắn còn đang mặc quần tây và đi giày da, nếu mặc vào thì bộ trang phục này cũng quá cay mắt.
Sau khi thỏa mãn tâm nguyện, Phó Lễ Hành cũng không muốn mặc cái áo sơmi dơ này rêu rao khắp nơi, thanh toán hóa đơn xong là hắn muốn dùng
tốc độ nhanh nhất đi về nhà.
Đối với Đồng Vũ Vụ thì đi dạo loại cửa hàng giá rẻ này với Phó Lễ Hành là một chuyện đáng để kỷ niệm.
Thừa dịp cái gương lớn soi toàn thân không có ai, cô liền lôi kéo hắn chụp mấy tấm ảnh.
Chụp xong vừa cặm cụi biên tập rồi đăng lên Wechat, vừa theo Phó Lễ Hành đi ra ngoài.
Phó Lễ Hành thấy cô đi đường còn chơi di động liền đè giọng nói: "Không nên dùng điện thoại di động trong lúc đi bộ.
Nó không tốt cho mắt, lại dễ va vào người khác."
"Ừm ừm, xong ngay đây, em đăng cái này lên là xong." Đồng Vũ Vụ đăng một bài mà chỉ có mình cô mới có thể thấy được lên Wechat.
Chuyện hai vợ chồng dắt nhau đến loại cửa hàng giá rẻ kiểu này là tình thú giữa cô và Phó Lễ Hành, không cần thiết để người ngoài biết, sẽ tổn hại đến danh vọng của Phó Lễ Hành.
Trừ cô ra, hắn vẫn nên cao lĩnh chi hoa, kiêu ngạo khó tiếp cận trong mắt người khác thôi.
Phó Lễ Hành chỉ nhìn lướt qua, thấy cô đăng lên Wechat nên hắn cũng không nhìn kỹ, nghĩ chờ sau khi về nhà lại nhìn sau.
Hai người đi từ trong tiệm ra, chuẩn bị xuống bãi đỗ xe lấy xe về nhà thì đụng phải Tô Nhụy và Liễu Vân Khê.
Đồng Vũ Vụ không khỏi cảm thán trong lòng, có phải cô không thể thoát khỏi lời nguyền ăn lẩu không vậy.
Lần trước ăn lẩu thì đụng phải Tần Dịch, lần này thoát khỏi hắn thì đụng phải nữ chính.
Tô Nhụy cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải ông chủ và bà chủ.
Thời gian gần đây cô rất ít lui tới với Liễu Vân Khê, nhưng mấy hôm trước Liễu Vân Khê trở về quê một chuyến, mẹ cô đụng phải Liễu Vân Khê ở trên đường liền nhờ cô ấy mang mấy thứ cho cô.
Nếu không phải vậy thì chỉ sợ năm nay hai người cũng khó nhìn thấy nhau một lần.
Vì Liễu Vân Khê mang đồ giúp cô nên cô đành mời cô ấy ăn bữa cơm.
Tô Nhụy không dám nói là quen với Phó Lễ Hành, thời gian nhận chức dài như vậy nhưng cô lại không cảm thấy Phó tổng sẽ nhớ cô là ai.
Nhưng cô quen với Phó phu nhân a.
Bây giờ đụng phải thì đương nhiên phải chào hỏi, "Chào Phó tổng, chào phu nhân."
Đồng Vũ Vụ kéo cánh tay Phó Lễ Hành, cười tủm tỉm nhìn Tô Nhụy, "Ừ, chào cô, đi ăn cơm với bạn sao?"
Tô Nhụy vội vàng gật đầu: "Vâng, tới đây ăn cơm với đồng hương."
Nếu là bạn bè bình thường thì có lẽ cô sẽ hỏi một câu "cậu cũng đến đây ăn cơm với chồng à", nhưng nhìn thấy gương mặt kia của Phó tổng thì mọi câu hỏi cô muốn nói để lôi kéo làm quen đều bị bóp chết từ trong trứng nước.
Đồng Vũ Vụ làm bộ không nhớ rõ Liễu Vân Khê, dù sao bữa tiệc của nhà họ Vạn đã là chuyện của tháng trước, là một phu nhân nhà giàu, cô không nên có ấn tượng quá sâu với một nữ giúp việc, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
"Vậy chúng tôi không phiền hai người nữa." Đồng Vũ Vụ nhìn về phía Phó Lễ Hành cười ngọt ngào, rồi quay lại nói với Tô Nhụy, "Chúng tôi đi về trước."
"Vâng, tạm biệt Phó tổng, tạm biệt phu nhân."
Chờ sau khi Tô Nhụy nhìn theo Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành vào thang máy xong rồi mới quay đầu hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy ông chủ là tớ lại căng thẳng.
Vân Khê, vừa rồi là bà chủ của tớ.
Có phải bản nhân còn đẹp hơn cả trăm lần so với trong ảnh không?"
Tô Nhụy thấy Liễu Vân Khê không hé răng thì mới nhìn về phía cô, phát hiện vẻ mặt Liễu Vân Khê ngơ ngác như mất hồn.
Tô Nhuỵ thấy thế liền cười nói: "Có phải cậu cũng bị vẻ đẹp của bà chủ chúng tớ làm cho nói không nên lời không.
Tớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cũng không dám thở."
Liễu Vân Khê vẫn cứ xuất thần.
Cô thấy qua ảnh chụp trên xe Tần Dịch, cũng thấy qua bài đăng trên Wechat của Tô Nhụy, nhưng đều không chấn động bằng lúc cô nhìn thấy chân nhân.
Thì ra Tô Nhụy nói không sai, cô và Phó phu nhân thật sự không giống.
Cô vậy mà còn buồn cười cho rằng mình có thể thay thế Phó phu nhân, còn buồn cười hỏi Tần Dịch rằng có thích cô chút nào không.
Cũng khó trách lúc đó hắn lại khinh miệt nói cô không xứng.
"Họ trông rất ân ái." Liễu Vân Khê nói.
Tô Nhụy cười, "Đó là đương nhiên.
Phu nhân của chúng tớ tốt như vậy, Phó tổng hẳn cũng rất yêu cô ấy.
Tớ cảm thấy cho dù cô ấy ở bên cạnh ai thì cô ấy cũng sẽ hạnh phúc."
"Ừ." Liễu Vân Khê gật đầu, cô và Tần Dịch vốn là người thuộc về hai thế giới.
Chỉ vì một vài sự cố ngẫu nhiên mà gặp gỡ.
Bây giờ mỗi người đã trở về lại vị trí thuộc về mình, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại.
Chuyện bạn gái cũ của Tần Dịch không liên quan gì đến cô, sau này cô chỉ cần cố gắng làm việc cho tương lai là được, đã đến lúc trở về với thực tại.
Phó Lễ Hành thấy Đồng Vũ Vụ không chú ý tới Liễu Vân Khê, vẻ mặt cũng không có gì không thích hợp thì mới thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thật ra hắn không hy vọng cô biết những chuyện đó.
Cô đã từng nói qua cô rất phản cảm với loại chuyện tìm người thế thân.
Phó Lễ Hành không đề cập tới, Đồng Vũ Vụ lại càng không muốn đề cập.
Trên thực tế, cô không còn đem nam nữ chính để trong lòng nữa.
Chỉ cần Tần Dịch và Liễu Vân Khê không nhảy ra tìm mắng thì bọn họ có thể nào cô cũng không quan tâm.
Nghĩ đến đây, cô ôm cánh tay Phó Lễ Hành chặt hơn.
Cô hy vọng Phó Lễ Hành không biết gì chuyện này, bây giờ hắn mỗi ngày đều phải làm việc rất vất vả, cô thực sự hy vọng đừng ai nhảy ra gây chuyện chọc hắn không vui.
Dưới tầm ảnh hưởng của Đồng Vũ Vụ và một vài thiên kim danh viện, phú nhị đại, Yến Kinh như có một làn gió mới thổi qua.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, nhiều đại tiểu thư có số lượng người theo dõi cao đều chia sẻ trang phục hàng ngày của mình trên Weibo.
Ban đầu mấy người theo dõi không để ý, chỉ bày tỏ cảm xúc rằng bạch phú mỹ mà cũng mặc đồ giá rẻ.
Sau đó lại thấy có càng nhiều người chia sẻ hơn mới phát hiện cái gì đó không thích hợp——
【 Tại sao mấy ngày nay đều thấy bạch phú mỹ chia sẻ ảnh chụp trang phục vậy? Hơn nữa trang phục mỗi ngày đều không quá 1000 tệ.
Rõ ràng mạng quê tôi chạy rất tốt mà, sao tôi có cảm giác mình tụt hậu quá vậy? 】
【 Đúng vậy, tôi cũng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ mấy vị công chúa này chán không có gì làm mới nghĩ ra cái này? 】
【 Không thể hiểu nổi thế giới của kẻ có tiền】
【 Không hiểu kẻ có tiền +1】
Cho dù quần chúng ăn dưa có suy đoán như thế nào thì miệng của mấy vị bạch phú mỹ đều kín mít.
Chỉ nói là đang đánh cược, giải trí tiêu khiển...!Tóm lại, chuyện Đồng Vũ Vụ tiếp nhận quỹ từ thiện đang là một chủ đề nóng ở Yến Kinh.
Ngay cả mẹ Phó cũng nghe bạn tốt nói rất nhiều về chuyện này, bà còn cố ý gọi điện thoại tới hỏi.
Tuy rằng cô không hiểu sao lại thế nhưng xem ra, hết thảy mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tôt.
Có lẽ cách vận hành trước kia của quỹ từ thiện đã quá lạc hậu, thật sự cần những người trẻ tham gia thay máu, làm cho bọn họ tích cực hơn trong việc làm từ thiện.
Hai ngày kế tiếp Đồng Vũ Vụ đều ăn rồi nằm nhà, một bên chú ý tiến độ của các bạn nhỏ trong quỹ, một bên tích cực tám chuyện từ xa với Phó Lễ Hành, vô cùng vui vẻ.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Phó Lễ Hành vậy mà chủ động nói chuyện tán gẫu với cô trên WeChat.
Tuy rằng không biết sợi dây thần kinh nào của hắn không ổn định, nhưng cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt kéo gần tình cảm vợ chồng như vậy.
Gọi điện thoại có cái tốt của gọi điện thoại, nhắn tin Wechat cũng có cái lợi của nhắn tin Wechat.
Lúc Phó Lễ Hành đang làm việc thì điện thoại nằm trên bàn bỗng rung lên.
Một lúc sau, hắn làm xong việc mới cầm lấy di động mở giao diện WeChat.
Quả nhiên là tin nhắn cô gởi tới: 【 Em nhận được điện thoại của trợ lý Chu, du thuyền của em tới rồi! 】
Phó Lễ Hành vốn không có thói quen nhắn tin WeChat.
Nhờ hai ngày này huấn luyện mà tốc độ đánh chữ của hắn nhanh hơn nhiều: 【 Ừ.
】
Vì sao Từ Duyên Thanh luôn nhận được tin nhắn của Từ phu nhân nhà hắn, mà di động của hắn lại yên tĩnh như vậy chứ?
Đây là vấn đề hắn nên suy nghĩ lại.
Mấy ngày hôm trước hắn cẩn thận xem lại lịch sử trò chuyện cùng cô thì phát hiện trước kia cô cũng thường xuyên gởi tin nhắn cho hắn, nhưng hắn khi đó cảm thấy đánh chữ quá phiền phức, gọi điện thoại một phút là có thể nói rõ mọi chuyện.
Nhắn tin qua WeChat nói mười phút còn không nhất định nói xong, quá lãng phí thời gian.
Cho nên khi nhận được tin nhắn của cô, hắn cơ bản đều trực tiếp gọi điện thoại trả lời.
Vì thế, cô từ mỗi ngày đều nhắn tin cho hắn chuyển thành có việc trực tiếp gọi điện thoại, hắn là người có trách nhiệm lớn nhất.
Sau này cho dù là trả lời "Ừ" "Ừm" "Đã biết", thì cũng tốt hơn nhiều so với chuyện không trả lời.
Đồng Vũ Vụ vốn đang ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm liền nhanh chóng nhắn lại: 【 Vậy hai ngày nữa em mời anh đi tham quan du thuyền của em được không? Chỉ hai người chúng ta.
】
Phó Lễ Hành rất nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện ra như vậy không được, rất trịnh trọng mà gõ một dòng chữ: 【 Có lẽ không được, anh không biết lái du thuyền, em cũng không thể.
】
Hắn nhìn giao diện thông báo "bên kia đang gõ", lúc có, lúc lại biến mất.
Hắn bắt đầu chờ mong cô sẽ trả lời thế nào mà phải nắn nón từng chữ như vậy.
Vài phút sau, WeChat thông báo có tin nhắn, là của cô.
Là hình một con gà vàng (hoặc một con vịt) mang mắt kính, trên má là hai cục phấn hồng hồng, trên hình có hai chữ rất bắt mắt ghi là —— đơ ra.
Mặc dù Phó Lễ Hành không hiểu biểu tượng cảm xúc này nghĩa là gì, nhưng hắn cảm thấy Đồng Vũ Vụ đang cứng họng vì câu trả lời của hắn.
Hắn nghĩ nghĩ, khi đang chờ cô tiếp tục trả lời thì nhớ tới tấm hình hai ngày trước cô chụp ở trước gương trong cửa hàng kia.
Hắn thấy rõ là cô đã đăng lên Wechat, lúc ấy vốn định về nhà sẽ xem, nhưng kết quả khi về nhà lại không có thời gian.
Bây giờ hắn muốn xem xem cô đã đăng nội dung gì liên quan đến hắn lên Wechat.
Vào trang chủ Wechat của cô, hắn tuỳ tay trượt trượt thì lại phát hiện ngày đó cô vốn không đăng gì lên Wechat ——
Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi?
Ôm hoài nghi như vậy, hắn chủ động gởi tin nhắn cho cô: 【 Hôm trước anh thấy em đăng hình chụp ở cửa hàng lên Wechat, sao bây giờ lại không thấy? 】
Đồng Vũ Vụ đang bị lời nói của trực nam Phó Lễ Hành làm cho đơ ra thì nhìn thấy tin nhắn này, cô bị nó dọa cho nhảy dựng: 【 Em xóa rồi.
】
Phó Lễ Hành: 【? 】
Đồng Vũ Vụ: 【 Em phát hiện em trong ảnh không đẹp chút nào.
】
....!
Hắn cứ như vậy phá vỡ nguyên tắc của chính mình, bởi vì tán gẫu trên WeChat vốn là làm khó một người "không muốn lãng phí thời gian ở những cuộc trò chuyện hoặc quan hệ xã giao không cần thiết" như hắn.
Vậy mà hắn hôm nay lại có thể ngồi lảm nhảm những đề tài nhàm chán không đâu vào đâu với Đồng Vũ Vụ.
Càng đáng sợ hơn là hắn phát hiện chính mình lại thích như vậy.
Editor: t đăng tạm 2c trc nhé.
2 con mắt nhấc ko nổi nữa r.
T đi ngủ đây, không mai đi làm mà đưa nhầm hoá chất cho học sinh là tiêu!! Chiều mai về t bù chương còn lại nhoa~.