Phó Lễ Hành không hiểu nhiều về chức năng của WeChat.
Tuy hắn cảm thấy có chút nghi hoặc nhưng không có dò hỏi tới cùng, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu.
Hôm nay chị gái phụ trách tài vụ trong quỹ từ thiện kích động gọi điện thoại cho Đồng Vũ Vụ: "Đồng tiểu thư, hôm nay chúng ta thu được rất nhiều khoản tiền quyên tặng hơn 50 vạn tệ.
Chỉ mấy ngày nay thôi mà đã tăng ba bốn trăm vạn!"
Chị gái tài vụ là Trương Thi Văn, tốt nghiệp đại học danh tiếng, năng lực cá nhân cũng rất xuất sắc.
Từ ba năm trước đã bắt đầu đi theo mẹ Phó quản lý tài vụ các quỹ từ thiện.
Bây giờ mẹ Phó điều cô ấy đến quỹ từ thiện dành cho trẻ em mắc bệnh hiếm là hy vọng cô ấy có thể trở thành phụ tá đắc lực cho Đồng Vũ Vụ.
Bởi vì loại quỹ từ thiện này nếu không có một người có đầu óc rõ ràng, lại chính trực làm quản lý tài vụ thì rất dễ xảy ra chuyện.
Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Tham gia nhiệm vụ khiêu chiến lần này có gần hai mươi cá nhân, nhưng không đến mấy ngày ngắn ngủn mà chỉ còn vài người kiên trì thực hiện.
Cái này cũng không khó lý giải.
Mấy thiên kim đại tiểu kia mỗi ngày đều có rất nhiều tiệc tùng cần tham gia, tuy không nhất định phải diễm áp tứ phương, nhưng ít ra cũng không thể để người khác chỉ trỏ chế giễu.
Bọn họ đều quen với những thứ sang trọng và cao cấp, bây giờ đột nhiên bắt bọn mặc một cái váy mấy trăm tệ.
Không phải ai cũng như Đồng Vũ Vụ, mặc một cái váy hai ba trăm tệ lại có thể mặc ra cảm giác cao sang quý phái.
Thế nên, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
50 vạn đối với bọn họ không phải là nhiều, coi như đi đánh bài thua tiền thôi.
Cho nên lúc bọn họ chung tiền cũng rất dứt khoát hào phóng.
Đồng Vũ Vụ bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu nhìn cái váy hơn 500 tệ mình đang mặc trên người, cô cũng rất muốn phủi tay không làm nha.
"Đồng tiểu thư, lần này chúng tôi định quyên góp cho một số gia đình cần máy thở.
Lúc đó chắc chắn sẽ dùng tới số tiền này.
Tôi sẽ nhờ đồng nghiệp gửi danh sách mua hàng và phiếu chi vào hòm thư của ngài.
Ngài nhớ chú ý kiểm tra và xác nhận."
Đồng Vũ Vụ không hiểu biết nhiều về những bệnh nhi mắc bệnh hiếm này, nhưng cô biết có những bệnh nhi không thể không có máy thở.
Suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: "Cô xem rồi làm đi."
Tắt điện thoại, Đồng Vũ Vụ vừa mở WeChat thì thấy trong nhóm không còn náo nhiệt như mấy ngày đầu.
Làm cho cô cảm thấy bất ngờ là cả Tống Tương và Lục Nhân Nhân thế mà vẫn còn kiên trì.
Cô quản không được người khác có gian lận hay không, cô chỉ có thể bấm đầu ngón tay tính từng ngày, cũng may chỉ còn có hai ba ngày, còn có thể chịu đựng được.
Phó Lễ Hành vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhà họ Tần nên rất nhanh hắn đã biết được chuyện Tần Hoài để luật sư công bố di chúc từ chỗ trợ lý Chu.
"Phó tổng, đây là lần đầu tiên Tần Hoài công bố di chúc.
Ngày đó ngoại trừ luật sư, Tần Dịch và mẹ kế của hắn thì còn có một ít thân thích của nhà họ Tần.
Cổ phần trên danh nghĩa của Tần Hoài đều để lại cho Tần Dịch.
Phần lớn bất động sản và tài sản trên danh nghĩa của Tần phu nhân cũng đều được để lại cho Tần Dịch.
Còn về mẹ kế của Tần Dịch thì trên di chúc không đề cập tới.
Nghe nói ông ta chỉ để lại cho bà ta vài căn nhà, ba cửa hàng và một ít tiền mặt."
Phó Lễ Hành không hề cảm thấy ngạc nhiên với quyết định của Tần Hoài.
Với cách làm người của Tần Hoài thì ông ta tuyệt đối sẽ không để cho phần lớn tài sản của mình lọt vào tay người ngoài, chỉ là ——
"Thân thể của Tần Hoài thế nào?"
Trợ lý Chu dừng một chút: "Ông ta hình như cố ý giấu giếm tình trạng sức khoẻ của mình, bên chúng ta không thể khai thác được nhiều."
"Cậu chú ý đến động tĩnh của Tần Hoài." Phó Lễ Hành tin tưởng Tần Hoài sẽ vạch ra một đường đi tốt cho Tần Dịch, di chúc chỉ là bước đầu tiên.
Năng lực của bản thân Tần Dịch không có vấn đề, chỉ cần không chọc vào Đồng Vũ Vụ.
Điều bây giờ khiến hắn tò mò là Tần Hoài sẽ dùng phương pháp gì để cho Tần Dịch tỉnh ngộ, không đến quấy rầy cô nữa.
Bên trong nhà họ Tần cũng không vì một phần di chúc này mà xảy ra biến hóa gì.
Ngay cả người bị dòng bên nhìn chằm chằm như Ngô Tuệ Quân sau khi nghe xong di chúc cũng không có gì thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, giống như không hề để ý.
Mười năm trước Ngô Tuệ Quân có thể sẽ trở nên điên cuồng.
Mười năm sau, bà ta lại không hề để ý đến những vật chất bên ngoài.
Dù sao thì bà ta muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Con người sống trên thế giới này phải có hi vọng, có hi vọng mới có thể để tâm đến tiền tài.
Bà ta không có con cái, càng không thèm để ý hai người gọi là cha mẹ hay người nhà.
Trên thế giới này, bà ta lẻ loi một mình, vinh hoa phú quý hay là khốn cùng thất vọng, đối với bà ta không có gì khác nhau.
Lúc ban đầu, Ngô Tuệ Quân không ghét Tần Dịch.
Thời điểm bà ta bước chân vào nhà này, bà ta nghĩ phải lấy lòng hắn, chỉ tiếc lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ tuổi không lớn nhưng tâm tư lại nhiều, luôn không để bà ta vào mắt.
Khi đó bà ta chỉ nghĩ muốn làm một mẹ kế tốt bụng.
Bà ta chỉ là muốn có một đứa bé của chính mình, nhưng Tần Hoài lại không muốn.
Năm đó bà ta sử dụng thủ đoạn qua mắt Tần Hoài để mang thai, bà ta cho rằng Tần Hoài sẽ vui vẻ, nào biết khi ông ta nhìn thấy giấy xét nghiệm thì biểu tình bình tĩnh đến đáng sợ.
Sau đó, Tần Dịch đang ở vào tuổi dậy thì biết tin bà ta mang thai.
Khi đó bà ta không hiểu cái gì là khiêm tốn, có con của chính mình liền cảm thấy ghét đứa con Tần phu nhân để lại.
Bà ta cũng muốn thử xem điểm mấu chốt của Tần Hoài nằm ở đâu nên luôn cố ý chọc giận Tần Dịch.
Quả nhiên, Tần Hoài vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Ngay lúc bà ta cho rằng loại chuyện "có mẹ kế, cha ruột cũng biến thành cha kế" sắp xảy ra thì Tần Dịch dưới cơn giận đẩy bà ta một phen.
Lúc bà ta mang thai cũng xem như có tuổi, thai còn không ổn liền sinh non.
Bác sĩ nói thể chất của bà ta không dễ mang thai.
Bà ta nằm ở trên giường bệnh mà cả người như lọt vào động băng.
Bà ta biết, Tần Hoài sẽ không cho bà ta cơ hội sử dụng thủ đoạn để mang thai lần nữa.
Mấy năm sau đó, bà ta hận Tần Dịch.
Là Tần Dịch hại bà ta mất con.
Mấy năm nay, bà ta dần dần cân nhắc lại, cho dù Tần Dịch không đẩy bà ta thì Tần Hoài cũng sẽ không để đứa nhỏ này sinh ra.
Bà ta nhớ rõ ngày lòng mình tràn đầy vui sướng gả cho Tần Hoài, vẻ mặt anh trai lo lắng nói với bà ta rằng hào môn sâu như biển, không phải là nơi người thường có thể sống.
Bà ta không tin.
Bây giờ ngẫm lại, anh trai bà ta nói đúng.
Bà ta căn bản không thể thắng được Tần Hoài.
Tần Hoài xem bà ta như con kiến tuỳ tay đều có thể bóp chết.
Đúng vậy, đối với nhà họ Tần thì bà ta cũng chỉ là một món đồ chơi, nhưng bà ta muốn cho dù gộp cả mạng của mình vào, cho dù về sau một phân tiền cũng không chiếm được, cũng phải ghê tởm chết cho hai cha con này!
Lúc này Ngô Tuệ Quân đang ngồi rãnh rỗi tỉa cây ở trong hoa viên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thư phòng, trên môi gợi lên một nụ cười không rõ ý vị.
Tần Hoài ngồi trong thư phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh chụp.
Đó là ảnh chụp vợ cả và con trai lớn của ông ta.
Ông ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật sâu.
Qua hai ngày Đồng Vũ Vụ phải đi theo Phó Lễ Hành tham gia một bữa tiệc, đáng mừng chính là chờ đến ngày đó thì cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ, không cần phải mặc váy hai ba trăm tệ lên sân khấu.
Thừa dịp Phó Lễ Hành ở nhà, cô lôi kéo hắn vào phòng để quần áo lựa chọn lễ phục để mặc vào ngày đó.
Thật ra mấy năm nay, cô rất ít khi tham dự xã giao với Phó Lễ Hành.
Vả lại gần đây, hắn không tham gia nhiều xã giao.
Hơn nữa, bữa tiệc yêu cầu cô và hắn cùng xuất hiện vốn đã ít lại càng ít hơn.
Nhưng mỗi lần có dịp như vậy cô đều rất cẩn trọng.
"Cái này thế nào? Em còn chưa mặc nó bao giờ."
Đồng Vũ Vụ biết Phó Lễ Hành thích cô mặc sườn xám.
Trước kia hắn còn cho thợ may lão làng tới may đo cho cô mấy bộ.
Bộ cô lấy ra là một bộ sườn xám lụa trắng thêu hoa hải đường.
Nguyên liệu thượng thừa, hải đường cũng do thợ thêu cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ, thật sự rất đẹp.
Vẻ mặt Phó Lễ Hành muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, "Đều đẹp."
Đồng Vũ Vụ đương nhiên cũng chú ý tới biến hóa trên mặt của hắn.
Cô treo sườn xám lên lại giá, kéo tay hắn qua, cẩn thận ngắm nghía hắn mặt, hỏi: "Làm sao vậy? Cảm giác giống như anh có chuyện muốn nói."
Phó Lễ Hành nhìn về phía cô.
Hắn không có thói quen che giấu, cũng không thói quen giấu giếm, "Hôm nay anh mới biết được Thượng Duệ cũng sẽ tham gia."
Có chuyện có thể giấu giếm, có chuyện không thể.
Chuyện này liền không thể.
Thượng Duệ?
Lần cuối cùng cô nghe thấy cái tên này giống như là chuyện của đời trước.
Đồng Vũ Vụ sững sờ nhìn Phó Lễ Hành đang cẩn thận nhìn cô chăm chú, không khỏi cười, "Không có việc gì nha."
Lúc hắn còn đang ngơ ngẩn thì cô đưa tay ra ôm hắn thật chặt, đôi tay gắt gao buộc chặt eo hắn.
Giọng điệu ngọt ngấy người, "A, thì ra ông xã của em là đang lo lắng em nhìn thấy người nào đó sẽ cảm thấy không thoải mái?"
Phó Lễ Hành có chút không được tự nhiên, giọng nói cũng có phần cứng ngắc, "Anh không lo lắng."
Hắn chỉ cảm thấy hẳn phải thành thật một chút.
"Còn nói không lo lắng, vậy sao anh lại nói với em làm gì." Cô gái nhỏ trong lòng Đồng Vũ Vụ không biết có bao nhiêu đắc ý, "Em và tên đàn ông Thượng Duệ kia mới không có gì đâu.
Năm đó là hắn muốn theo đuổi em.
Chẳng qua ánh mắt của em tương đối cao, không nhìn thấy hắn.
Chẳng lẽ đối với những người theo đuổi em mà không được, về sau gặp phải, em đều phải để ý kiêng dè à!"
Phó Lễ Hành nghe giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng lại đắc ý của cô thì khóe môi cũng không tự giác mà cong lên.
Hắn cho rằng cô sẽ để ý, nhưng không nghĩ tới cô so với trong tưởng tượng của hắn còn kiên cường hơn nhiều.
Chuyện năm đó hắn chỉ loáng thoáng biết được một chút.
Nghe nói Thượng Duệ đối với cô nhất kiến chung tình, thậm chí còn gây áp lực lên vợ chồng nhà họ Đồng làm hai người kia cũng rất khó xử.
Nói vậy, cô lúc đó cũng bị áp lực tâm lý không nhỏ.
"Em đã sớm quên chuyện không thoải mái năm đó." Đồng Vũ Vụ chờ cười đủ rồi thì giọng nói cũng dịu dàng và nghiêm túc lên, "Cảm ơn anh đã cho em một cuộc sống giàu có hạnh phúc.
Ở bên cạnh anh thời gian dài như vậy, em cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Còn về bác trai bác gái, em cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao em cũng không phải là con gái của bọn họ.
Trên thế giới này, trừ bỏ chí thân, không có ai có nghĩa vụ mang hết toàn lực bảo hộ em."
Lời này mới vừa nói xong, cô lại rời khỏi vòng ôm của hắn, hùng hổ mà cảnh cáo, "Ông xã cũng là chí thân, đừng tưởng anh không có nghĩa vụ.
Anh là người có nghĩa vụ nhất!"
Ở trong ấn tượng của Phó Lễ Hành, hắn rất ít khi nhìn thấy một mặt như vậy của cô.
Hắn nghe ra được, cô thật sự không để bụng.
Về tất cả những chuyện trước đây, hắn vẫn luôn cho rằng mình đã quên.
Những ký ức và hình ảnh kia vốn dĩ rất mơ hồ, nhưng khi nghe cô nói vậy thì nó lại dần dần trở nên rõ ràng.
Thật kỳ lạ.
Sau khi cô trưởng thành, trừ bỏ lần gặp nhau ở Cẩm Thành Hoa Đình, lần gặp mặt sau đó là vào ba năm trước ở bãi đỗ xe sân bay.
Khi đó cô từ nước ngoài trở về, hắn cũng từ New York về.
Lúc ngồi trên xe chuẩn bị về công ty, hắn vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đang kéo theo một cái vali nhỏ đi ngàn qua xe của hắn.
Thật ra cô và hắn chỉ bước qua nhau vài lần, nhưng hắn biết cô là ai.
Khi đó hắn vì cha mẹ thúc giục kết hôn mà phiền đến không thể phiền hơn.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn nhớ tới lời nói đùa ông nội từng nói với hắn.
Ông nói lúc ấy ông uống nhiều, còn nói qua chuyện liên hôn giữa hai nhà với ông nội Đồng.
Có lẽ......!Cô rất thích hợp.
Cho nên ngay lúc tài xế chuẩn bị lái xe đi, hắn ngồi ở ghế sau nhéo nhéo sóng mũi, giọng điệu bình tĩnh trước sau không thay đổi, nhưng kèm thêm gì đó không chắc chắn, "Đừng đi vội."
Trong bãi đỗ xe sân bay, hắn ngồi đằng sau xe suy đi tính lại hơn 10 phút.
Sau khi suy xét rõ ràng hết thảy thiệt hơn, hắn làm ra một quyết định bồng bột nhất trong suốt 28 năm làm người tới nay.
Hắn chậm rãi xoa mắt kính, lúc trở lại văn phòng công ty liền bảo trợ lý Chu đi tra lý lịch cá nhân của Đồng Vũ Vụ.
Giống như suy nghĩ của hắn, trừ bỏ không thể mang đến lợi ích mặt ngoài cho Phó thị thì các phương diện khác của cô đều rất phù hợp với hắn.
Hắn không cần một nhà vợ quá mức mạnh mẽ.
Một buổi chiều ngày nào đó, Đồng Vũ Vụ nhận được lời mời đi ăn tối và vé máy bay từ trợ lý Chu.
Lạc khoản* ký tên là Phó Lễ Hành.
*lạc khoản: Ở cuối những bức thư, lời mời hay thiệp tặng quà...!người gửi thường hay ký tên của mình.
Hình như giống kiểu như tái bút thì phải.
T cũng ko rõ lắm.
Vé máy bay là từ Yến Kinh bay đi Tokyo, lúc ngồi trên máy bay cô mới phát hiện hành khách ngồi bên cạnh cô là hắn.
Trong lòng cô có vẻ khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại rất bình tĩnh, lễ phép nói: "Chào anh, Phó tiên sinh."
Hắn mỉm cười gật đầu: "Chào cô, Đồng tiểu thư."
......
............
"Anh đang suy nghĩ gì thế, sao lại không nói lời nào? Có phải không muốn bảo vệ em không?" Bên tai truyền đến giọng nói của cô, Phó Lễ Hành mới tỉnh lại từ trong hồi ức.
"Không nghĩ gì cả."
"Hừm."
Không thể nói thật, nếu không cô sẽ ép hỏi hắn khi nhìn thấy cô ở bãi đỗ xe, cô mặc quần áo gì, cô đẹp hay không đẹp..