Đồng Vũ Vụ cho rằng Phó Lễ Hành thật sự không để tâm, làm sao cô có thể tưởng tượng được hắn lại làm ra loại hành động như vậy, vì dù sao cô cũng không nhìn thấy bài đăng trên WeChat của hắn.
Cô bây giờ vừa đang cảm thấy may mắn vì sự trưởng thành và rộng lượng của hắn, vừa không nhịn được mà đi suy đoán tình sử của hắn.
Thật muốn hỏi hắn đã từng có bao nhiêu người bạn gái nha! Nhưng phải nhịn, không thể hỏi, hỏi sẽ dẫm phải mìn.
Sáng sớm hôm sau, khi cô còn đang nằm ở trên giường thì nhận được điện thoại Tống Tương gọi tới.
Tống Tương thần thần bí bí nói: "Vũ Vụ, tôi kể với cậu một chuyện, nhưng cậu không thể nói cho người khác là tôi nói.
Tôi nói cho cậu nghe, con người tôi không phải nghĩa khí bình thường đâu, cho nên sau này cậu phải coi tôi là bạn tốt, có chuyện gì cũng không được quên tôi đâu đó......"
Đồng Vũ Vụ không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Bây giờ cô chỉ có một ý nghĩ, có phải tâm trạng của Phó Lễ Hành lúc nghe cô kể chuyện cũng giống như tâm trạng của cô lúc này khi ngồi nghe Tống Tương nói một tràng vô nghĩa hay không.
Khó trách hắn luôn muốn cô nói thẳng vào trọng điểm, đừng nói vô nghĩa.
Cô quyết định tha thứ hắn.
"Nói thẳng, đừng có nói vô nghĩa, thời gian của tôi rất quý giá." Từ giọng điệu cho tới lời nói đều học được từ Phó Lễ Hành.
Cô hiện tại chính là một phiên bản của Phó Lễ Hành.
Tống Tương nghẹn họng, chờ vài giây sau mới nói: "Tôi cũng không biết có nên nói với cậu hay không.
Đêm qua tôi nghe ông xã và ba chồng tôi nói chuyện phiếm trên bàn ăn mới biết được đó.
Cậu có biết hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc không?"
Làm phiền tí: truyện được đăng ngoài wattpad chính chủ, Yentinh123, đều là bản chưa qua chỉnh sửa.
Vốn dĩ Đồng Vũ Vụ đang muốn tắt điện thoại thì một câu cuối làm cô sững sờ, một lát sau mới hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô không biết nhiều về hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc này, nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ, bởi vì khoảng thời gian trước cô đã từng nghe qua lúc ở trong văn phòng của Phó Lễ Hành.
Sự "kiêu ngạo" của Lưu Hướng Đông lúc ấy để lại cho cô ấn tượng rất sâu.
Đây là hạng mục mà nhà họ Tần muốn có được, trên cơ bản mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Lưu Hướng Đông lại muốn thừa dịp thân thể Tần Hoài không tốt để cướp đi hạng mục này, nhưng bị Phó Lễ Hành ngăn cản.
Xem ra, bất cứ chuyện gì có liên quan đến Tần Dịch và nhà họ Tần...!đối với cô đều không phải là chuyện gì tốt.
Cô hiện tại có một loại dự cảm rất xấu.
"Tôi nghe ba chồng tôi nói kế hoạch tương lai 5 năm của công ty nhà họ Tần đều đặt hết lên hạng mục này.
Dù sao thì nó đối với nhà họ Tần cũng rất quan trọng.
Thời gian một hai năm trở lại đây của ba Tần Dịch trên cơ bản đều dành hết cho hạng mục này.
Mọi người đều biết đây là hạng mục của nhà họ Tần.
Nhưng gần đây có tiếng gió phong phanh nói là chồng của cậu có hứng thú với hạng mục này." Tống Tương nhỏ giọng nói, "Có phải thật không vậy? Vậy chẳng phải chồng cậu đang muốn đối đầu trực tiếp với Tần Dịch à?"
Đồng Vũ Vụ ngơ ra, cô nắm di động ngồi trên giường nghe xong những lời này, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
"Ai nói?" Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hơi thở không ổn định.
"Ba chồng tôi nói." Giọng điệu của Tống Tương cũng trở nên trở nên thận trọng hơn, "nhưng rất ít người biết về chuyện này.
Cậu cũng biết, quan hệ giữa ba chồng tôi và ba của Cao Thịnh không tệ.
Nhà họ Cao cũng tham gia vào hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc nên biết được chút tin tức."
Đầu óc Đồng Vũ Vụ lúc này đơ như khúc gỗ, không biết nên nói cái gì.
Tống Tương cũng biết chuyện của cô và Tần Dịch nên mới gọi điện thoại báo cho cô một tiếng.
Sau một hồi im lặng, Tống Tương nhẹ giọng nói: "Kỳ thật chúng ta cũng không thể thay đổi được gì, tôi nghĩ chồng của cậu nhất định có lý do riêng của hắn."
Mi mắt Đồng Vũ Vụ rũ xuống, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cô chưa bao giờ hỏi đến chuyện công việc của Phó Lễ Hành, bởi vì những chuyện đó không quan hệ gì tới cô.
Cho dù lúc vừa kết hôn bác cả dùng đủ loại lời nói ám chỉ cô thường xuyên tán gẫu những chuyện liên quan đến phương diện đầu tư với Phó Lễ Hành thì cô cũng chỉ giả ngu, hoặc là mắt điếc tai ngơ cho qua.
Cho dù đến hôm nay, nguyên tắc này cũng không dễ thay đổi.
Bởi vì cô biết hắn có điểm mấu chốt của hắn.
Lúc trước hắn cưới cô, một trong những nguyên nhân chính là cô rất biết chừng mực, sẽ không nhúng tay can thiệp vào chuyện của hắn.
"Vũ Vụ, cậu không biết chuyện này sao?" Thanh âm của Tống Tương kéo cô kéo về hiện thực.
Tay chân Đồng Vũ Vụ lạnh lẽo, cô thật sự không biết.
Một chút cũng không phát hiện ra.
Cô đột nhiên ý thức được những thủ đoạn nhỏ tự mãn của cô, chút thông minh của cô ở trước mặt hắn chẳng là gì.
Có lẽ hắn đều nhìn thấu, chỉ là không nói ra mà thôi.
Phó Lễ Hành không phải là loại người xúc động, cô tin những lời hắn nói với Lưu Hướng Đông trong văn phòng lúc ấy đều là thật.
Lúc đó hắn thật sự không hề quan tâm đến khu du lịch Hòa Ngọc.
Nhưng bây giờ mới qua chưa được bao lâu mà hắn đã thay đổi rồi?
Đồng Vũ Vụ ép buộc chính mình bình tĩnh lại, không thể bị cái gọi là cảm xúc ảnh hưởng đến tính chính xác khi phán đoán.
Cô nói với Tống Tương bên kia điện thoại: "Tống Tương, tôi còn có chút việc, lần sau lại nói."
Tống Tương à một tiếng, giọng điệu lo lắng, "Vậy được rồi, có chuyện gì cậu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."
"Ừ, cảm ơn."
Tắt điện thoại xong, Đồng Vũ Vụ mới từ trên giường đứng dậy, bước chân trần đi vào trước bồn rửa tay trong phòng tắm.
Cô dùng nước lạnh rửa mặt, hai tay chống lên bồn rồi ngẩng đầu nhìn về phía mình trong gương.
So với sự hỗn loạn ban nãy thì lúc này cô đã tỉnh táo hơn nhiều.
Là người bên gối của Phó Lễ Hành, tính cách của hắn thế nào chẳng lẽ cô không rõ?
Hắn là một người lý trí, ổn trọng và có tự chủ.
Là cái gì đã thúc đẩy hắn thay đổi quyết định trước đây của mình? Giữa chuyện này nhất định đã xảy ra cái gì đó mà cô không biết.
Trước khi mọi chuyện được làm rõ thì cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Cô nỗ lực nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Hắn không hề có gì không thích hợp.
Nghĩ đến đây, lưng cô đổ mồ hôi lạnh.
Hắn che giấu quá kỹ, cô căn bản nhìn không ra cảm xúc chân thật của hắn.
"Vũ Vụ, bình tĩnh lại." Cô nhỏ giọng nỉ non.
Chuyện hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc, hắn rốt cuộc xuất phát từ công, hay là tư đây?
Tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nếu hắn vì xuất phát từ tư mà muốn dành lấy hạng mục này thì sao.
Một người bình tĩnh chững chạc như hắn lại vì chuyện tư mà phá vỡ nguyên tắc của mình, chẳng lẽ Tần Dịch đã làm ra chuyện gì mà cô không biết.
Ví dụ như Phó Lễ Hành đã biết chuyện pháo hoa lần đó, lại ví dụ như rất nhiều chuyện khác......!
Điều quan trọng là cô không hề hay biết gì cả.
Chẳng lẽ...!hắn đang muốn bảo vệ cô, không cho cô biết.
Đồng Vũ Vụ nhớ tới khuôn mặt hắn, nhớ tới khoé môi cong cong của hắn lúc vui vẻ, nhớ tới khuôn mặt không biểu cảm của hắn lúc không vui.
Cô đột nhiên cúi đầu hốc mắt nóng lên.
Nếu thật sự như cô đoán...!vậy, vậy...!hắn giống như đang xây một tấm chắn xung quanh cô để ngăn những chuyện đó ở bên ngoài.
Hắn tự mình tiêu hoá hết những gì không vui, hắn không muốn để cô nhìn thấy này đó, cũng không hề giận cá chém thớt với cô.
Sao có thể tốt như vậy, sao có thể đối tốt với cô như vậy.
Đồng Vũ Vụ đưa tay che lại mắt, trong lòng cảm thấy đau nhói nhưng đồng thời cũng cảm thấy có thứ gì đó đang từng chút lấp đầy trái tim vốn đã cằn cỗi của mình.
Làm phiền tí: truyện được đăng ngoài wattpad chính chủ, Yentinh123, đều là bản chưa qua chỉnh sửa.
Năm nay Tần Hoài 58 tuổi.
Ở Yến Kinh, phải qua 60 tuổi mới có thể chuẩn bị đại tiệc thọ yến.
Hắn không muốn khoa trương quá mức nên chỉ chuẩn bị mời bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm chúc mừng.
Tiệc sinh nhật lần này vốn không tính tổ chức long trọng nên Tần Hoài để cho Ngô Tuệ Quân đi chuẩn bị.
Ông ta bị bệnh đã lâu, trên người không còn dáng vẻ sát phạt quyết đoán.
Ông ta bây giờ giống như một người đã bước qua tuổi xế chiều ôn hoà bình tĩnh.
Lúc nhìn về phía vợ kế cũng tràn đầy sự dịu dàng, "Em vất vả rồi.
Không cần mời quá nhiều người, chỉ một ít bạn bè và thân thích là được."
Ngô Tuệ Quân cười gật đầu, "Vốn dĩ nên tổ chức náo nhiệt một chút."
Tần Hoài không mấy để ý, ông ta vỗ vỗ tay Ngô Tuệ Quân rồi nhẹ giọng nói: "Tính tình A Dịch tuy hơi bồng bột, nhưng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, làm người đều là suy bụng ta ra bụng người, em đối tối với nó, không cầu em xem nó như con trai ruột, chỉ cần làm tốt bổn phận của trưởng bối, anh tin sau này A Dịch sẽ không làm khó dễ em."
Trong lòng Ngô Tuệ Quân cười lạnh nhưng mặt ngoài thì vẫn dịu dàng gật đầu, che giấu sự chán ghét trong mắt.
Lúc bà ta xoay người rời đi, hai mí mắt Tần Hoài rũ xuống, xoa nắn hạch đào trong tay.
Ngô Tuệ Quân đã sớm tra được những chuyện hoang đường Tần Dịch làm trong khoảng thời gian này, bao gồm cả chuyện hắn dây dưa không rõ với một người phụ nữ lớn lên giống Đồng Vũ Vụ.
Nếu hắn thành thành thật thật, không làm ra mấy chuyện như thế thì cũng không đến mức bị bà ta nắm thóp.
Tần Hoài muốn vui vẻ trải qua sinh nhật 58 tuổi thì cũng phải xem ông ta có cái phúc này hay không.
Ngày đó bà ta không chỉ muốn mời bạn bè thân thích, mà còn muốn mời thêm vài người quần chúng để cho tất cả bọn họ đều biết Tần Dịch tìm một thế thân giống Phó phu nhân đến thế nào.
Nói thẳng ra là, Tần Hoài kiêng kị nhất là Phó Lễ Hành, để cho ông ta không yên lòng nhất là Tần Dịch, mà người làm cha như ông ta hiểu rõ nhược điểm của Tần Dịch là chỗ nào, cho nên Tần Hoài sẽ không bao giờ để cho một người phụ nữ lớn lên giống Đồng Vũ Vụ ở bên cạnh Tần Dịch.
Đến lúc đó ông ta có lặp lại những thủ đoạn tương tự hay không đây? Chỉ tiếc, hiện tại Tần Dịch đã không còn là một thiếu niên lông bông bốc đồng như lúc trước.
Đồng Vũ Vụ vốn dĩ là cái gai giữa hai cha con, một khi nhắc lại chuyện xưa, cho dù bà ta không thể làm cho Phó Lễ Hành tự mình ra tay, nhưng có thể làm cho hai cha con ghê tởm này tranh cãi một trận ầm ĩ thì cũng coi như xứng đáng.
Liễu Vân Khê sau khi tốt nghiệp thì tìm được một công việc văn thư, mức lương không cao nhưng cũng đủ để cô sống sót ở Yến Kinh.
Công việc chín sáu* khiến cô không còn tâm trí để nghĩ về quá nhiều thứ, và đương nhiên cô không dám nghĩ đến nữa.
*Công việc chín sáu: 9 giờ vào làm, 6 giờ tan ca.
6 giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng hoàn thành công việc của mình, vừa đang nghĩ trở về phòng nên nấu cái gì ăn vừa đi đến khu vực xe đạp công cho thuê, chuẩn bị quét mã rồi đạp xe về nhà.
Sau một ngày bận rộn, sắc mặt cô lúc này trông rất mỏi mệt.
Lúc đang mở khóa xe đạp thì cô cảm thấy xung quanh mình lan đến một mùi thơm, hình như có ai đó đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên thì phát hiện đó là một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên ăn mặc rất tinh xảo, đưa tay tháo kính râm rồi mỉm cười nhìn về phía cô, "Cô là Liễu Vân Khê Liễu tiểu thư phải không?"
Liễu Vân Khê ngơ ngác gật đầu.
"Chào cô, tôi là mẹ Tần Dịch.
Không biết cô có thời gian hay không, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm.".