Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Cổ phiếu của Lê Thị rớt giá một ly cũng tổn thất số tiền mấy chục tỷ.

“Vậy lát nữa đến công ty xong em cứ ở trong xe ngủ, hôm nay anh sẽ ở bên em cả ngày.”

Mũi có chút chua xót, người đàn ông này cưng chiều phụ nữ đúng là có thể chiều lên tận trời: “Tùng, em chỉ cần anh ở bên cạnh em là được rồi, những thứ khác đều không cần.” Cô nói thật nhỏ.

“Cái gì?”

Đỏ mặt lên, vừa mới nó may mà anh không nghe thấy, nếu không thật sự sẽ khiến người ta tưởng tượng phong phú: “Không có gì, đến công ty trước rồi nói.”

Chiếc Mini Cooper chạy đến công ty xong, chiếc BMW đen cũng đã đến, hai chiếc xe đậu cùng một chỗ giống như hai người một trai một gái dựa vào nhau vậy, hình ảnh kia nhất thời khiến Thanh Thu nhớ tới điều này, cũng khiến mặt cô càng đỏ hơn.

Đi vào thang máy, đây là thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc, yên tĩnh chỉ có hai người cô và anh.

Anh vẫn nắm tay cô, tường thang máy có thể soi thấy người, soi hai cái bóng của anh và cô rõ ràng như vậy, giống như là một tấm ảnh chụp, nhớ tới tối qua lúc tắm rửa cho anh, cô đột nhiên nghĩ ra: “Tùng, vết thương của anh…” Vẫn đang bị thương mà lại lái xe của cô về.

“Không sao, đã bắt đầu lên da non rồi, sắp khỏi rồi.”

Đúng rồi, tối qua anh cũng không để cô thay thuốc, nhưng vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn đã lái xe của cô về, trong lòng vẫn có cảm giác ấm áp.

Có lẽ anh thật lòng.

“Đinh.” Cửa thang máy mở ra, cô đã từng tới đây, nhưng mùi hoa bên ngoài thang máy lại dọa cô, thật là nhiều hoa, từng mảng lớn hoa màu xanh nhạt bày đầy cả hành lang, kéo dài mãi đến tận phòng làm việc của Lê Minh Tùng.

Hoa hồng xanh, cô từng thấy trong tiệm có một người chồng mua cho vợ, nguyên một bó to, người vợ cầm trong tay vui vẻ như vậy, vẻ mặt tự hào như vậy, nhưng bây giờ bó hoa hồng xanh kia căn bản không thể so được với trận phô trương này của Lê Minh Tùng.

“Sinh nhật vui vẻ.” Anh một lần nữa cúi đầu về phía cô mà nói, mặt cô đỏ lên, không biết làm sao liền theo anh vào phòng làm việc, vẫn là hoa hồng xanh.

Thực ra cô cảm động không phải là vì hành động của anh, mà là bởi vì hoa anh tặng chỉ là hoa hồng xanh.

Chứ không phải là hoa Phù Lang trong trí nhớ mà anh vẫn thích.

Trong cuộc đời, có lẽ có gì đó thật sự đã thay đổi.

Vậy liền cùng nhau cầm tay anh đi mùi hoa nở, cho dù đi đến đâu cũng không hối hận.

Đến phòng thư ký, Lê Minh Tùng lại không dẫn cô vào phòng làm việc của anh mà là một phòng khách nhỏ ở bên cạnh.

Bên trong phòng khách, trên bàn là một chiếc Macbook, trên ghế đối diện có một người đàn ông đang ngồi, nghe thấy tiếng bước chân người đàn ông liền đứng dậy, khách sáo chào hỏi Lê Minh Tùng: “Anh Lê, chào anh.” Tay đưa về phía Lê Minh Tùng, Lê Minh Tùng cũng tiện tay bắt lấy tay anh ta.

“Ngồi đi.”

Thanh Thu rất không quen với trường hợp như vậy, người đàn ông kia mặc âu phục nghiêm chỉnh như vậy, vừa nhìn đã biết anh ta muốn bàn chính sự với Lê Minh Tùng, nhưng khiến Lê Minh Tùng vội vàng gặp anh ta một chút, người đàn ông này cũng không phải là nhân vật bình thường, đang lúc Thanh Thu nghĩ được bảy tám phần, người đàn ông lại mở miệng nói: “Vị này chính là cô Lê sao?” Lúc này, ánh mắt anh ta đang quét qua Thanh Thu.

“Ừ, đúng vậy.” Cô vẫn chưa trả lời, Lê Minh Tùng đã trả lời thay cô trước.

“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa, tin rằng cô Lê cũng biết rồi chứ.” Người đàn ông mỉm cười nhìn Thanh Thu, lại thấy vô mơ hồ.

Cô biết cái gì?

Cô biết Lê Minh Tùng tặng cho cô một chiếc Mini Coopter mới, cô biết Lê Minh Tùng tặng cho cô vô số hoa hồng xanh, nhưng cô lại tuyệt đối không biết người đàn ông này xuất hiện là muốn làm gì, muốn bàn chuyện làm ăn sao?

Cô không biết chuyện kinh doanh, từ khi tốt nghiệp tới nay, vì bọn trẻ nên cho tới giờ cô cũng chưa đến bất cứ công ty nào làm việc, đưa rượu trong Phong Gian chắc là không tính, hơn nữa cũng đã sớm bị Lê Minh Tùng cho thôi việc rồi, cô liền lắc đầu: “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi nên ra ngoài, hai người cứ từ từ nói chuyện.” Cô nói rồi vẫn không ngồi xuống mà xoay người định lui ra ngoài, cô không muốn ngồi đó như kẻ ngốc nhìn hai người làm ăn tinh tường bọn họ bàn về chuyện kinh doanh, cô tuyệt đối là người ngoài nghề.

“Cô Lê, nếu cô bận quá thì làm phiền cô xem qua tài liệu này trước một chút, sau đó ký tên là ok rồi.” Thấy cô định đi, người đàn ông quýnh lên, vội vàng gọi cô lại.

“Tài liệu?” Kinh ngạc nói ra hai chữ này, Thanh Thu chỉ chỉ mũi mình: “Bảo tôi ký?” Chuyện của Lê Thị vẫn chưa đến lượt cô quyết định gì cả chứ, cô căn bản không hiểu.

“Đúng vậy, tài liệu này là về chuyện tài sản liên quan đến hai cô con gái của cô, nhất định phải do cô ký tên mới có thể phát sinh hiệu lực.”

Trong đầu rung chuyển ầm ầm, Thanh Thu muốn tập trung tinh thần phân tích lời nói của người đàn ông trước mặt này là có ý gì, nhưng càng muốn tập trung tinh thần thì lại càng không tập trung được: “Thưa anh, phiền anh nói lại lần nữa.” Cô có chút không rõ lắm.

“Là thế này.” Người đàn ông đã phát hiện cô có chút không biết chuyện, liền cười nói: “Anh Lê ủy thác cho tôi sang tên một phần cổ phiếu và bất động sản của tập đoàn Lê Thị sang danh nghĩa của Lê Thùy Thùy và Lê Quỳnh Quỳnh, bây giờ cần cô ký tên xác nhận.”

Đã hiểu, cuối cùng cô cũng hiểu, đôi mắt đen láy chợt quét về phía Lê Minh Tùng, sinh nhật lần này anh cho cô quá nhiều niềm vui, cô muốn hỏi anh tại sao lại muốn tặng cổ phiếu của Lê Thị cho cô và bọn trẻ, nhưng ngay trước mặt người đàn ông này cô lại không tiện hỏi thẳng, dù sao trong mắt người ngoài cô thật sự chính là vợ của anh, cũng là vì sự xuất hiện của cô mới khiến chuyện của anh và Phương Thu dần dần tiêu tan, cũng mới khiến cho cổ phiếu của Lê Thị dần dần tăng trở lại: “Em, em hơi khó chịu, lát nữa rồi ký, Tùng, chỗ anh có thuốc gì không?” Tay cô nhẹ nhàng kéo áo anh, ý bảo anh hãy theo cô ra ngoài trước, đợi hỏi rõ xong mới ký cũng không muộn.

Nhưng Lê Minh Tùng lại không hề nhúc nhích: “Chỉ là một bản tài liệu thôi, em xem qua đi, mấy phút là xong, nếu còn khó chịu anh sẽ dẫn em tới bệnh viện.”

Nơi cô không thích nhất chính là bệnh viện, anh lại không sợ chết mà nói ra, biết rõ là cô có câu hỏi mà anh lại làm như không thấy, ngược lại cô bị anh kéo tới ngồi bên cạnh anh, trên bàn, tài liệu trong tay người đàn ông đối diện đã được đẩy tới trước mặt cô: “Cô Lê, mời xem qua.”

Ba trang giấy A4, chữ màu đen nổi bật trên giấy, đúng vậy, từ đầu tới cuối đọc một lượt chỉ cần mấy phút là xong, ánh mắt hạ xuống, xem ra cô nhất định phải ký tài liệu này mới có thể rời khỏi phòng khách nhỏ này.

Lướt qua thật nhanh, Lê Minh Tùng trao hai bất động sản dưới tên anh ở thành phố F sang tên của cô, ngoài ra còn có mười sáu phần trăm cổ phần công ty của tập đoàn Lê Thị chia cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mỗi đứa một nửa.

Xem xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lê Minh Tùng, sau đó gằn giọng nói nhẹ từng chữ: “Cổ phần của công ty anh đồng ý chia cho bọn trẻ em không phản đối.” Bởi vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là con của anh: “Nhưng hai bất động sản kia em không muốn, ngoài cái đó ra em không có ý kiến gì.” Không biết vì sao anh lại đột nhiên muốn bày ra những thứ này, nhưng nếu anh đã làm, vậy thì cô cũng tiện thể tính toán một chút cho bọn trẻ, bọn trẻ là máu thịt của cô, đương nhiên cô hy vọng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sống tốt cả đời không lo không phiền.

“Vì sao không muốn?” Người đàn ông nhướng mày, tuy đây hoàn toàn trong dự liệu của anh, nhưng cô từ chối triệt để như vậy vẫn khiến anh có chút không được tự nhiên.

“Em có tay có chân, em có thể tay làm hàm nhai.” Giọng nói cô thản nhiên, nhưng lại thấp như vậy, hơi có chút chột dạ, tuy cô có tay có chân nhưng thật sự không có kinh nghiệm làm việc gì.

“Chỉ là quà sinh nhật tặng em mà thôi, anh hy vọng em có thể nhận.” Ngả người về phía sau dựa vào ghế, anh ngưng mắt nhìn gò má cô như có điều suy nghĩ, càng lúc càng không nhìn thấu người phụ nữ này rồi, tư duy con người cô tuyệt đối khác biệt, tuyệt đối không giống những người phụ nữ khác của anh, những người phụ nữ khác của anh thường thì anh không cho liền sẽ ra ám hiệu ám chỉ với anh là muốn thứ này thứ nọ.

Người với người, quả nhiên là không cùng một kiểu.

“Cảm ơn, em xin ghi nhận tấm lòng, có chiếc xe đó đã là đủ rồi.” Còn nữa, cả hoa hồng xanh thơm ngát, đây thật sự là một ngày như mơ thuộc về cô, thật đẹp, cô rất thỏa mãn cũng rất vui vẻ, biết vui vừa đủ, vui vẻ là phúc, đây chính là mong muốn đơn giản nhất trong cuộc đời cô.

“Được rồi, mời ký tên dưới cổ phần công ty của bọn trẻ.” Anh không ép cô, cô không cần đó là chuyện của cô.

Tay cầm bút của Trọng Thanh Thu hơi nặng, chầm chậm mới ký xuống tên cô thay bọn trẻ, bởi vì cô cũng là một trong những người giám hộ của bọn trẻ, đây là quyền lợi mà Lê Minh Tùng còn giữ cho cô, tuy bọn trẻ đổi thành họ Lê, nhưng bọn trẻ cũng là ruột thịt của cô.

Bên A bên B, bên phía của Lê Minh Tùng anh cũng đã ký tên, thì ra tài liệu này đã sắp xếp xong xuôi từ trước, chỉ chờ ngày sinh nhật của cô thì mời cô ký là xong.

Anh thật có lòng.

Ký xong cô đứng dậy: “Cảm ơn anh, luật sư Trương.”

“Không cần khách sáo, tài liệu này sẽ có hiệu lực rất nhanh thôi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đưa tới cho anh, bà Lê, tiện thể lưu lại phương thức liên lạc đi?”

Cô mỉm cười: “Anh liên lạc với Minh Tùng là được rồi.”

“Ok, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa, cô Lê sinh nhật vui vẻ, hôm khác gặp.” Luật sư Trương nói xong liền rời đi, cũng trao lại không gian cho cô và Lê Minh Tùng.

Lê Minh Tùng đưa tay kéo cô vào ngực anh: “Nói đi, muốn đi đâu chơi?” Tay anh rơi trên tóc cô, lơ đãng vuốt ve, cảm giác mềm mượt khiến anh không muốn buông tay ra, rất lâu rồi không cưng chiều một người phụ nữ như vậy.

Lúc này cô mới hiểu mục đích anh muốn dẫn cô tới công ty hóa ra là muốn chia cổ phần công ty của Lê Thị cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Tùng, em không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đến phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của anh ngủ một giấc thật ngon, buồn ngủ quá.” Cô ngáp, tối qua ngủ muộn quá, thật sự không ngủ ngon, lúc anh lái xe đưa cô về cô liền ngủ một giấc thật ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui