Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Tuấn quay lại phòng của nó và nghe thấy Duy đang nói chuyện một mình. Thấy lạ, Tuấn cứ đứng bên ngoài cố nghe người còn lại nói gì nhưng không được gì cả vì cậu chỉ nghe được mỗi tiếng của Duy. Bỏ cuộc, cậu kéo cửa bước vào lần này thì thấy Duy nắm chặt tay nó, hướng mắt nhìn chầm chầm vào nó. Từ lúc nãy đến giờ, mọi hành động của Duy làm cậu không thể tin tưởng được. Duy là người như thế nào không ai biết cả, sao cứu người xong cậu ta cứ bám chặt lấy nó, không ai mà tốt lòng đến mức khi người thân tới mà vẫn chưa chịu đi. Thấy vậy Tuấn lên tiếng hỏi:
- Này, cậu tên gì thế?
Nghe Tuấn lên tiếng hỏi, Duy quay lại:
- Dạ, em tên Duy. Anh là...?
-Tôi là Tuấn, anh trai của Di. Mà cậu là gì của nó vậy?
Câu hỏi của Tuấn làm Duy giật mình, mỉm cười nhạt:
- Dạ không là gì cả. Em chỉ là người chụp ảnh bắt gặp Di đang khóc và ngất trên đồi nên em đưa cô ấy vào đây.
Ngạc nhiên vì câu trả lời của Duy, chỉ là vô tình gặp mà nhìn như đã yêu nhau từ lâu. Nghi ngờ Tuấn hỏi thẳng:
- Chỉ là vô tình mà sao trông cậu thân thiết với em gái tôi thế?
- Anh đừng nghi ngờ nữa. Vì em thấy Di rất giống em, ban nãy khi nghe anh với Di nói chuyện thì em phần nào đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.
-......
-Em đã từng giống cô ấy, mất đi người con gái em từng yêu, yêu hết lòng, cô ấy gặp một tai nạn chỉ vì muốn mua bánh sinh nhật cho em. Bây giờ gặp Di trong hoàn cảnh này làm em muốn bên cạnh, kéo Du thoát khỏi chuyện quá khứ không nên nhớ này.
Ngồi lắng nghe Duy kể mà Tuấn có cảm giác như Duy đã từng đau đớn hơn Di gấp ngàn lần. Mất đi người mình yêu mà vì chính bản thân, ai mà không đau cho được. Cái ngày Duy sinh ra đời mà cũng là ngày người ta mất đi, liệu rằng người đó có coi mình sinh ra để làm "tử thần" cướp đi sinh mạng của người khác. Nó quá phi lí không? Đối với ai, Duy không biết nhưng với cậu thì không.
Ban đầu cậu không mang khuôn mặt này đâu, mà là khuôn mặt trắng ngắt như xác chết nhưng vào mười năm trước, đúng thời khắc chuyển sang tuổi mới thì có một người phụ nữ đến gặp và hỏi cậu có muốn đổi khuôn mặt này không? Khi nghe như vậy cậu mừng rỡ và không suy nghĩ nhiều, Duy đã đồng ý ngay nhưng cậu không biết rằng từ ngày đó định mệnh đã khiến cậu tìm ra và giúp đỡ nó thoát khỏi vòng xoáy tình yêu với Khang-người có khuôn mặt giống cậu.
Sau mười năm tìm kiếm thì cậu bắt gặp cô gái đã khóc gọi tên Khang và bên cạnh có một người đang muốn cố chạm vào cô gái đó. Lúc ấy, cậu xác định được người mình tìm từ lâu là ai và nhiệm vụ cũng bắt đầu.
Khi đang nói chuyện thì nó bỗng cử động rồi bung dậy hét gọi tên Khanh. Duy và Tuấn giật mình nhưng ngay lập tức, Duy ôm nó và lòng vỗ nhẹ:
-Mình về rồi nè....đừng khóc nữa Di à...
Câu nói của Duy làm nó đẩy cậu ra, nhìn chằm chằm vào Duy, không biết nó nghĩ gì mà nước mắt thi nhau tuôn ra. Nhìn em gái bị ức hiếp, Tuấn nóng ruột nắm lấy cổ áo của Duy, định ột đấm nhưng Di hét lên:
- Không....đừng anh hai.....đừng đánh Khang của em mà.....
Nó nhận Duy là Khang ư?...Đối với Duy bước đầu tiếp cận nó thành công nhưng Tuần lại càng lo lắng hơn. Tình yêu làm nó bị mù đi lí trí không biết ai là ai cả. Sao một cô gái nhỏ nhắn lại gặp nhiều chuyện bất hạnh thế này chứ?
Kể từ hôm ấy, nó luôn bám theo Duy không rời nửa bước. Thấy vậy, Tuấn tranh thủ lúc ngủ mà nói chuyện với Duy:
- Sao con bé lại nhận nhầm kì vậy chứ? Đã làm cậu khó xử rồi...
-Um...không sao đâu anh, em cũng muốn giúp cô ấy mà. Em đồng ý cho em bên cạnh chăm sóc cho Di nha.
-Tất nhiên rồi...dù anh không đồng ý mà con bé cứ bám lấy cậu thì tôi cũng chào thua.
- Em cảm ơn anh.
Duy đã bước hai thành công xin được bên cạnh nó để dễ làm hơn. Và bây giờ, Duy và Khang là một luôn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho nó.
.....………………………………
Chap này xin dành uội Rell vì lời hứa...