Ngày hôm sau, Vân Mộng Dao đến điểm hẹn thật sớm, nhưng không ngờ khi cô đến nơi, Tống Vãn Vãn đã ngồi đợi ở đấy trước rồi.
Vân Mộng Dao nhanh chóng đi đến chỗ Tống Vãn Vãn đang ngồi, cô đứng bên cạnh bàn, cười nhẹ nói: "Xin chào, cô đợi có lâu không?"
Tống Vãn Vãn nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy Vân Mộng Dao đang cười với mình, Tống Vãn Vãn bị gương mặt xinh đẹp của cô làm cho ngẩn ngơ vô thức buột miệng nói: "Thật xinh đẹp."
Thấy Tống Vãn Vãn vẫn đờ đẫn nhìn mình, Vân Mộng Dao ngại ngùng ho nhẹ mấy tiếng.
Lúc này, Tống Vãn Vãn dường như sực tỉnh, gương mặt bầu bĩnh của cô nàng trong thoáng chốc đã bị một rặng mây hồng che phủ.
Tống Vãn Vãn ngại ngùng cúi gằm mặt xuống sau đó ngập ngừng nói: "Xin lỗi, vừa rồi em có hơi thất lễ.
Chị mau ngồi xuống đi."
Vân Mộng Dao kéo chiếc ghế đối diện với Tống Vãn Vãn rồi ngồi xuống, mà lúc này, Tống Vãn Vãn cũng đã giúp cô gọi nước.
Sau đó, bầu không khí cũng trở nên im lặng.
"Em đợi có lâu không?" Vân Mộng Dao nói rồi cười nhẹ.
Bởi vì mới ra trường không bao lâu cho nên Tống Vãn Vãn vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, cô nàng vội vàng xua tay cùng lắc đầu nói: "Không...!Không lâu đâu.
Em cũng chỉ vừa mới tới đây thôi."
Sau khi chào hỏi, giới thiệu sơ qua về bản thân xong, cả hai liền bắt đầu bàn chuyện công việc.
"Nếu như chị nhận em làm trợ lý của chị thì em sẽ làm gì?"
"Em sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ chị trở nên nổi tiếng."
Vân Mộng Dao gật đầu biếu hiện sự hài lòng rồi nhanh chóng chuyển sang thỏa thuận một số vấn đề liên uan đến công việc của cả hai.
Nói chung, buổi gặp mặt diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi thỏa thuận xong xuôi mọi chuyện thì cũng đã đến giờ ăn trưa, Vân Mộng Dao liền ngỏ ý muốn mời Tống Vãn Vãn đi ăn một bữa nhưng bị cô nàng lấy lí do có hẹn ăn trưa vớ bạn nên từ chối và hẹn hêm khác sẽ cùng đi ăn với cô.
Bởi vì ngày hôm nay, Vân Mộng Dao không có lịch làm việc cho nên cô quyết đi trở về nhà.
Trên đường về, Vân Mộng Dao có kêu tài xế rẽ vào siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn.
Chiếc xe sang trọng từ từ dừng lại ở trước cửa siêu thị, vì để đề phòng fans hâm mộ cùng với thợ săn ảnh bắt gặp, Vân Mộng Dao đeo lên chiếc kính râm loại lớn, đội chiếc mũ vành che đi nửa gương mặt.
Sau khi hóa trang xong xuôi, cô nhìn lại mình qua gương một lượt rồi mới dặn tài xế ba mươi phút sau quay lại đón mình rồi nhanh chóng đi vào trong.
Mặc dù đã che đi gương mặt xinh đẹp của mình, nhưng Vân Mộng Dao đi đến đâu thì những người ở đó đều sẽ không nhịn được mà quay đầu nhìn cô.
"Dáng người cô ấy đẹp quá, mặc dù gương mặt bị che khuất nhưng chắc chắn dưới chiếc mũ kia là một gương mặt xinh đẹp."
"Dáng người đúng là đẹp thật, tôi cảm thấy cô ấy khá quen, hình như tôi từng thấy cô ấy ở đâu đó rồi thì phải."
...!
Vân Mộng Dao bỏ qua mấy lời bàn tán của người xung quanh mà đi thẳng đến khu thực phẩm lựa đồ.
Khi đi xung quanh siêu thị, Vân Mộng Dao đi qua khu bán nôi cho trẻ em.
Nhìn mấy chiếc nôi đáng yêu đang được bày bán, Vân Mộng Dao chợt nhớ đến, kiếp trước bản thân từng muốn có một đứa con.
Nhưng, từ khi kết hôn, Thẩm Quân Uyên chưa từng đụng qua người cô, nếu như không phải mẹ Thẩm dọa nạt đủ kiểu thì có lẽ Thẩm Quân Uyên sẽ không bao giờ trở về căn nhà của hai người.
Tuy rằng kiếp này Thẩm Quân Uyên có chút thay đổi, nhưng Vân Mộng Dao vaanx không dám chắc những chuyện trước kia sẽ không xảy ra.
Trong lúc Vân Mộng Dao đang đờ người nhìn ngắm những chiếc nôi được bày bán thì nhạc chuông điện thoại vang lên kéo cô về thực tại.
Nhìn dòng số hiển thị trên màn hình, Vân Mộng Dao trầm ngâm một lát rồi nhanh chóng nhấc máy.
"Alo?"
Khi Vân Mộng Dao vừa dứt lời, thì từ phía đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm của Thẩm Quân Uyên vang lên.
"Em mua đồ xong chưa?"
"Xong rồi." Vân Mộng Dao nhanh chóng đáp lại, cô cũng không hề thắc mắc là tại sao Thẩm Quân Uyên lại biết cô ở siêu thị mua đồ.
Bởi cô đoán chắc bác tài đã báo chuyện này cho Thẩm Quân Uyên biết.
"Anh đang ở cửa siêu thị."
"Em biết rồi." Vân Mộng Dao nói rồi ngắt máy.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen như mực, Vân Mộng Dao ngẩn người một lát rồi nhanh chóng đi ra thanh toán.
Vừa bước ra ngòa cửa, Vân Mộng Dao liền nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce đang đậu gần đấy.
Thấy Vân Mộng Dao đi đến, tài xế đang đứng đợi bên ngoài nhanh chóng mở cửa xe giúp cô sau đó trở về vị trí của mình bắt đầu chuyên tâm lái xe.
"Sao anh lại ở đây? Đáng ra giờ này anh nên ở công ty mới đúng chứ."
"Sao mỗi àn gặp anh em đều hỏi câu này vậy? Em không hỏi anh câu khác được sao?" Thẩm Quân Uyên không lập tức trả lời mà hỏi lại cô.
Vân Mộng Dao ngẫm nghĩ một lát thấy Thẩm Quân Uyên nói không sai chút nào, đúng như anh nói, mỗi lần gặp anh cô đều hỏi như vậy.
Thấy cô trầm ngâm, Thẩm Quân Uyên bâng quơ nói: "Tài xế báo với anh trên đường đi đến đây bị quẹt xe, hiện tại đã đem xe đi sửa.
Còn anh thì đúng lúc cũng đang gặp mặt khách hàng ở gần đây nên tới đón em.
"Anh đi bàn bạc hợp đồng mà anh Viễn Thành không đi cùng sao?"
"Cậu ta đi xe khác về rồi."
Vân Mộng Dao gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó thì dựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài.
Tại một nơi nào đó, Cố Viễn Thành đang phải rặn ra một nụ cười thân thiện để tiếp vị khách hàng quan trọng là một người phụ nữ trung niên, mập ú lại háo sắc.
Bà ta ngồi đối diện với Cố Viễn Thành không ngừng nháy mắt và đã chân hắn.
Cuối cùng, Cô Viến Thành không nhịn được nữa ngay lập tức xé bỏ hợp đồng dự án trước mặt người phụ nữ kia, dù sao thì đối với tập đoàn Thẩm Thị, số tiền đền bù hợp đồng gì đó cũng chỉ là một con số lẻ.
Sau khi hủy bỏ hợp đồng xong, Cố Viễn Thành sa sầm mặt trở về, trong bụng thầm mắng Thẩm Quân Uyên không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Quân Uyên cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Tôi trù cậu sau này sẽ bị vợ đá..