"Cố Viễn Thành, cậu đang chê bản thân mình quá rảnh rỗi phải không? Hửm?"
Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Thẩm Quân Uyên, bản năng muốn sống của Cố Viễn Thành trỗi dậy mạnh mẽ.
Ngay lập tức, Cố Viễn Thành trưng ra cái bộ mặt cà lơ phất phơ của mình sau đó thì lao vào ôm cổ Thẩm Quân Uyên cười nịnh nọt.
"Chuyện đó… Tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật.
Cậu đẹp trai, nhiều tiền, lại tài giỏi như vậy thì làm gì có ai là không thích cậu.
Nếu như thực sự có người không thích người đó đúng là mắt mù."
"Cậu cút ra." Thẩm Quân Uyên vẻ mặt ghét bỏ đẩy Cố Viễn Thành đang ôm cổ mình ra.
Nhưng Cố Viễn Thành lại giống như con bạch tuộc ôm chặt lấy Thẩm Quân Uyên nểu như anh không đồng ý tha cho mình thì Cố Viễn Thành sẽ nhất quyết không buông tay.
Mà cảnh này vừa hay bị Vân Mộng Dao từ trong phòng ăn đi ra nhìn thấy.
"Hai người… Hai người đang làm gì vậy?" Trước mặt Vân Mộng Dao là cảnh chồng cô Thẩm Quân Uyên cùng trợ lý là Cố Viễn Hành đang "ân ân ái ái, tình tình tứ tứ" với nhau.1
Cố Viễn Thành nghe thấy giọng nói của Vân Mộng Dao ngay lập tức quay đầu về phía phát ra âm thanh, hai tay vòng trên cổ Thẩm Quân Uyên cũng buông ra.
Cố Viễn Thành cà lơ phất phơ chạy đến trước mặt Vân Mộng Dao cười cười giải thích: "Em gái Dao Dao, em đừng hiểu lầm." Nói rồi vươn tay khoác vai của Vân Mộng Dao.
"Em cũng biết mà, anh với chồng em…"
Đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, Cố Viễn Thành chầm chậm quay đầu ra đằng sau thi phát hiện Thẩm Quân Uyên đã đứng sau lưng anh ta từ khi nào không hay.
"Cậu mau cút tới nước C cho tôi." Thẩm Quân Uyên kéo Vân Mộng Dao về phía mình rồi ném cho Cố Viễn Thành một ánh nhìn cảnh cáo.
"Người anh em cậu nỡ lòng nào mà đuổi tớ đến nước C đầy cát đó.
Tớ là cánh tay đắc lực của cậu mà."
Nghĩ đến cảnh bản thân sắp phải tới sa mạc ngắm cát, Cố Viễn Thành khóc không ra nước mắt, nhưng hắn lại không dám năn nỉ Thẩm Quân Uyên thay đổi quyết định.
Chơi với Thẩm Quân Uyên từ thời học cấp ba cho đến hiện tại đã được mười năm, Cố Viễn Thành biết rõ một khi Thẩm Quân Uyên đã ra quyết định là không thể thay đổi được.
Thở dài một hơi, Cố Viễn Thành len lén đưa mắt nhìn về phía Thẩm Quân Uyên thì phát hiện Thẩm Quân Uyên vẫn đang ôm eo Vân Mộng Dao không buông.
Còn Vân Mộng Dao có vẻ hơi ngượng ngùng với hành động thân mật này của anh mà đứng xích ra xa một chút nhưng ngay lập tức bị Thẩm Quân Uyên kéo về phía mình.
Xem ra, thằng bạn chí cốt của hắn kết hôn xong là quên hết tình nghĩa bạn bè bao lâu nay rồi.
Sau khi Cố Viễn Thành nhận mệnh lủi thủi rời đi thì trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người Thẩm Quân Uyên cùng với Vân Mộng Dao.
Vừa thấy cánh của chính đóng lại, Vân Mộng Dao lập tức thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Quân Uyên, nói: "Em lên phòng đây."
"Ừm." Thẩm Quân Uyên ậm ờ, bàn tay vừa rồi đặt ở trên eo cô nắm chặt lại.
Tuy nhiên khi thấy Vân Mộng Dao đi qua mình anh lại không nhịn được mà vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Bất ngờ bị Thẩm Quân Uyên kéo lại, Vân Mộng Dao có chút hoảng hốt, cô vội vàng rụt tay lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
Chưa để cô kịp hỏi, thì Thẩm Quân Uyên đã lên tiếng trước.
"Chuyện hôm qua, cho anh xin lỗi.
Đáng lẽ ra anh không nên bỏ lại em một mình."
Đối mặt với vẻ mặt hối lỗi của anh, Vân Mộng Dao có chút không tiếp thu nổi.
Cô không nghĩ nhiều mà ngay lập tức chạy lên trên phòng đến một câu cũng không đáp lại.
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Vân Mộng Dao khi nghe anh nói xong, Thẩm Quân Uyên bất giác cười khổ.
Xem ra cô ấy vẫn còn đang giận anh.
- -
Vân Mộng Dao vừa vào trong phòng liền khóa cửa lại, sau đó thì như quả bóng bị xì hơi mà ngồi thụp xuống.
Mọi chuyện xảy ra ban nãy đối với cô vẫn quá là ảo diệu khiến cho cô suy nghĩ mãi nhưng vẫn không tài nào lý giải nổi.
Trong kí ức của Vân Mộng Dao, Thẩm Quân Uyên vốn chưa từng một lần chủ động cùng cô thân mật, ngay cả chuyện mà một cặp vợ chồng nên làm anh cũng chưa từng làm với cô.
Thẩm Quân Uyên cứ như vậy mà bỏ mặc Vân Mộng Dao suốt năm năm trời, cho đén khi anh chủ động liên hệ với Vân Mộng Dao, cũng chính là lúc Vân Mộng Dao phát hiện anh đang nằm canh một người phụ nữ khác.
Khi nhìn thấy cảnh đó, trái tim Vân Mộng Dao triệt để tan vỡ, những ảo tưởng về một tương lai không xa, anh sẽ mở lòng ra và đón nhận cô cũng theo đó mà chấm dứt.
Một lần tổn thương thôi là đã quá đủ rồi.
Trong khi đang chìm đắm trong quá khứ đau thương thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Vân Mộng Dao trở lại.
Cô nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, là người đại diện Đường Cẩm Hi.
Vân Mộng Dao vội vàng lau đi nước mắt trên gương mặt sau đó nhanh chóng bắt máy.
"Mộng Dao, chỗ chị có một vài kịch bản, tuy chỉ là phim chiếu mạng thôi nhưng cũng mông em có thể tham gi thử sức.
Dù sao thì bây giờ em cũng đã tốt nghiệp rồi, cũng nên suy nghĩ đến phát triển sự nghiệp.
Chị đã gửi mail kịch bản qua cho em rồi đấy, em nhớ xem qua đi, thấy ưng kịch bản nào thì báo với chị."
Nếu như là ở kiếp trước khi nghe những gì Đường Cẩm Hi nói Vân Mộng Dao sẽ không suy nghĩ nhiều mà quả quyết muốn hủy hợp đồng, mà chỉ muốn chuyên tâm làm một người vợ tốt của Thẩm Quân Uyên.
Mặc dù cuộc hôn nhân của hai người chỉ có một số bạn bè thân thiết cùng với cao tầng, thế gia có sức ảnh hưởng biết đến.
Nhưng như vậy cũng đủ để cho Vân Mộng Dao vui vẻ suốt một thời gian dài.
Còn đối với Thẩm Quân Uyên, cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa mà thôi.
Nếu đã như vậy, thì cô sao không chịu buông bỏ mà sống một cuộc sống của riêng mình, chờ đến khi thích hợp cô sẽ chủ động ly hôn.
Như vậy sẽ giải thoát cho cả hai.
"Vâng...!Em biết rồi.
Lát nữa em sẽ đến công ty.".