9
Chớp mắt một tháng nữa đã trôi qua, đã bước vào tháng 11.
Nhiệt độ đã giảm mạnh nên đã đến lúc phải mua thêm quần áo mùa đông.
Mẹ tôi đã mua một đống quần áo trẻ em khi bà đến trung tâm thương mại và nói rằng chừng này năm sau con tôi sẽ có thể mặc chúng.
Tôi đang định cười trêu chọc mẹ thì nhận được cuộc gọi từ Vương Thi Thi.
Cô ấy mở miệng nói: "Cậu lên hot search Weibo rồi."
Hả? Tôi không phải là người nổi tiếng hay người hot girl mạng, tại sao tôi lại lọt vào hot search??
Tôi vào Weibo đã lâu không đăng nhập, một lượng lớn tin nhắn riêng lập tức tràn vào.
Bọn họ đều mắng tôi. Thật kinh khủng. Có chuyện gì vậy? Tôi lướt một vòng hot search, cũng không tìm thấy tên mình.
Vương Thi Thi nói: "Cậu xem cái từ ‘con khốn thanh mai’ xếp ở cuối hot search kia ghê tởm cỡ nào.”
Người đăng blog là một blogger giàu cảm xúc, người viết bài là nặc danh, bắt đầu bằng câu "Tôi có một người bạn...".
Mới đọc được một nửa, tôi đã biết ‘con khốn thanh mai’ trong truyện là tôi và người viết bài là Cố Nhiễm, nhưng trực giác của một người phụ nữ mách bảo tôi rằng chính Triệu Nhất Đậu là người đứng sau.
Bởi vì nội dung quá chi tiết, chi tiết như vậy, người ngoài không thể biết. Huyết áp của tôi tăng lên.
Trong câu chuyện này, tôi trở thành một "con khốn thanh mai", kẻ chen vào giữa cô ta và Hạ Lẫm dưới vỏ bọc thanh mai, bí mật cạy góc tường khiến họ thường xuyên cãi nhau.
Triệu Nhất Đậu không trách tôi về lý do khiến cô ta chia tay Hạ Lẫm mà nói sự thật một cách trung thực.
Tất nhiên, điều này đã tạo thêm một làn sóng bình luận khác đồng cảm với cô ta.
Nhưng sau khi cô ta chia tay với Hạ Lẫm, tôi trở thành một con k..hốn đầy tâm cơ cuối cùng cũng tìm được cơ hội giật lấy người yêu của cô ta.
Tôi cố tình dụ dỗ Hạ Lẫm và lợi dụng người nhà anh ta để gây áp lực buộc Hạ Lẫm phải cưới tôi.
Sau này, cuối cùng Hạ Lẫm cũng nhìn thấy bộ mặt thật của tôi nên ly hôn và cô ta, tình yêu đích thực đã đoàn tụ với Hạ Lẫm.
Câu chuyện đã khéo léo thay đổi trình tự thời gian và bỏ qua sự thật Triệu Nhất Đậu mới là tiểu tam.
Dù sao thì đại đa số cư dân mạng đều không biết sự thật, họ mắng tôi bằng cảm xúc thật, rằng tôi là một người phụ nữ xấu xa đáng phải xuống 18 tầng địa ngục.
Và lý do khiến tôi nhận được nhiều tin nhắn riêng như vậy là vì ai đó nêu thẳng profile của tôi trong phần bình luận.
Rất đơn giản, câu chuyện của Triệu Nhất Đậu được viết rõ ràng đến mức ngay cả tên trường cũng xuất hiện, còn dùng chữ cái đầu tiên của tên tôi thay tên, một số bạn cùng lớp nhận ra tôi là chuyện bình thường.
Cùng lúc đó, Triệu Nhất Đậu, một beauty blogger có hơn một triệu người hâm mộ, lộ acc clone.
Hầu hết những người mắng tôi đều là fan của cô ta.
Tôi tắt Weibo và bình tĩnh mua sắm với mẹ.
Sau khi trở về nhà, tôi sắp xếp lại câu chuyện của Triệu Nhất Đậu, sắp xếp lại chi tiết theo trình tự thời gian và đính kèm một vài ảnh chụp màn hình - đó là lúc tôi tìm thấy bằng chứng thuê nhà từ điện thoại di động của Hạ Lẫm trước khi ly hôn, trùng hợp với sự trở lại Thành phố B của Triệu Nhất Đậu.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh của Triệu Nhất Đậu mà tôi tìm thấy từ nhóm bạn bè của Cố Nhiễm, có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Lẫm trong mỗi bức ảnh, tôi đăng chi tiết thời gian và địa điểm.
Tôi đã sắp xếp, đăng nó lên Weibo của mình, sau đó nhờ tài khoản tick V lớn chuyển tiếp, nó nhanh chóng trở nên phổ biến.
Bằng chứng có tính thuyết phục và mạnh mẽ như một cú đấm.
Danh tính tiểu tam của Triệu Nhất Đậu được xác nhận.
Mặc dù vẫn có một số fan não tàn cho rằng cô ta bị oan, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là một côn k..hốn đầy mưu mô, lợi dụng cơ hội để cướp bạn trai của người khác, nhưng phần lớn cư dân mạng ăn dưa đã dừng sỉ vả tôi.
Tôi hơi băn khoăn, Triệu Nhất Đậu vạch trần tôi trên mạng thì đạt được cái gì chứ?
Danh hiệu tiểu tam sao?
Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu rằng mọi thứ trên Internet thật kỳ diệu.
Triệu Nhất Đậu, một blogger nhỏ, trở nên nổi tiếng nhờ hai lần liên tiếp lọt vào hot search.
Khi lời mắng mỏ tiểu tam qua đi, điều đến với cô ta là lời khen “Người đẹp hoàng kim”.
Một tài khoản tick V lớn đã đăng câu chuyện của Triệu Nhất Đậu – [Cái khác không nói, riêng nhan sắc này tôi phục, có thể vượt qua nhiều tiểu hoa lưu lượng]
Bình luận được vote nhiều nhất bên dưới là - [Tôi đã xem ảnh của thanh mai aka vợ cũ và có chút so sánh, chỉ có thể nói rằng... Tôi không trách người phụ nữ đê tiện đó]
Ảnh của tôi??
Sau khi tìm kiếm, tôi phát hiện ra trên Internet thực ra có hai bức ảnh của tôi, đó là những bức ảnh tốt nghiệp trong bộ đồng phục cử nhân. Tôi không biết nó ở đâu ra.
Nói tóm lại, Triệu Nhất Đậu đã nổi tiếng và có lượng truy cập lớn.
Cô ta đã đạt được điều mình mong muốn.
Tôi thấy không tốt lắm.
Tôi sờ sờ bụng, cuối cùng vẫn liên lạc với anh họ con của cậu mình.
Tôi nhờ anh họ giúp tìm hiểu xem Triệu Nhất Đậu đã đi đâu và sau lần bỏ đi trước.
10
Vương Thi Thi sợ tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng bởi bạo lực mạng nên cô ấy tận dụng những ngày cuối tuần để đi từ Thành phố B đến Thành phố S để gặp tôi.
Thấy tôi không vấn đề gì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy ngày nay mình bị Hạ Lẫm làm phiền đến c..hết mất.”
Tôi bình tĩnh nói: “Anh ta tìm cậu làm gì?”
Vương Thi Thi liếc tôi một cái, sau đó nói: “Hình như anh ta đoán được cậu không phá thai, anh ta nói muốn gặp cậu, ngày nào cũng tới tầng dưới công ty để chặn đường mình, hỏi mình địa chỉ của cậu."
Tôi suy nghĩ một lúc, có lẽ hành tung của mẹ tôi đã làm bại lộ cái gì đó.
Tôi nói: “Đừng quan tâm anh ta.”
Vương Thi Thi: "Mình phớt lờ anh ta, nhưng ngày nào anh ta cũng đến, không cạo râu và sặc mùi khói thuốc lá. Đồng nghiệp tưởng mình đang bị một kẻ biến thái theo dõi."
"Lần tới anh ta tới đó, cậu hãy gọi cảnh sát và tố cáo anh ta quấy rối."
"Mình cũng tính vậy." Sau khi do dự, Vương Thi Thi hỏi: "Có phải Hạ Lẫm đang hối hận và muốn quay lại với cậu không? Mình cảm thấy Triệu Nhất Đậu đã khác trước. Nói thể nào nhỉ? Kỳ quái...Đúng vậy! Mình đã gặp cô ta một lần. Mặc dù cô ta trông dịu dàng và tốt bụng hơn trước, nhưng không hiểu sao cô ta luôn có chút đáng sợ! Hạ Lẫm chắc chắn không thể chịu đựng được cô ta nữa nên muốn quay lại với cậu!”
“Thật lãng phí thời gian…” Tôi cong môi: “Để anh ta c..hết đi.”
Vương Thi Thi cười haha.
Chiều hôm sau, Vương Thi Thi phải trở về.
Tôi đưa cô ấy xuống lầu đón xe.
Vẫy tay nhìn xe taxi đi xa, rồi mới xoay người trở về. Đi được nửa đường đột nhiên cảm thấy có chút thèm bánh ngọt, liền quay để đến đi cửa hàng bánh lâu đời gần đó.
Cừa hàng chỉ cách chỗ tôi đang đứng hơn ba trăm mét thôi. Nhưng phải băng qua đường.
Đèn xanh ở ngã tư bật lên, tôi đang định bước qua thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đi về phía mình.
Sao lại gặp Đàm Tấn?
Có thể giả vờ không nhìn thấy được không?
Có nên ngồi xuống thắt dây giày không?
Chưa kịp nghĩ ra phải làm gì thì đã chạm phải ánh mắt của Đàm Tấn.
Tôi lập tức cười gượng gạo.
Nhưng ánh mắt Đàm Tấn đột nhiên từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc.
Kêu một tiếng “Mẹ kiếp”, cơ thể tôi bay ra ngoài, như thể đụng phải một vật cứng nào đó, cơn đau lan từ đầu đến chân. Tầm mắt tôi mơ hồ nhìn Đàm Tấn chạy về phía mình.
Tiếng “Từ Ý Kha” lặp đi lặp lại của anh cũng tan biến yếu ớt như làn khói trong ý thức dần hỗn loạn của tôi.
Tôi hoàn toàn chìm vào bóng tố