Ngang nhiên vén nhẹ chiếc đầm lên cao, mỗi lúc càng lộ rõ đôi chân dài nõn nà.
Bàn tay nam tính chạm vào da thịt mơn mởn.
Nút nhẹ xương quai xanh rõ nét, ghi dấu ấn bởi những vết đỏ như muốn đánh dấu chủ quyền, màn dạo đầu tiếp xúc nhẹ nhàng càng khiến vật to lớn bên dưới muốn nhảy xổng ra ngoài.
Anh siết nhẹ bàn tay đang tiếp xúc với ngọn đồi nhô cao, cô khẽ nhíu mày, đôi môi nhỏ mở lời:
- Đừng mà...
Nơi đầy đặn của mẹ bỉm sữa vốn dĩ rất nhảy cảm, chỉ cần những tác động xoa nắn cũng đủ khiến dòng chất lỏng tinh khiết ấy chảy ra.
Anh chiếm lấy đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi không xương tinh nghịch khuấy đảo khoang miệng đối phương.
Nơi tư mật đang được che chắn bên dưới trong thoáng chốc cũng được phơi bày.
Đoàn tàu trêu đùa bên ngoài búp hoa.
Cô cảm thấy có chút xấu hổ, hơi thở mỗi lúc càng thêm gấp gáp.
Bàn tay hư hỏng kéo nhẹ cổ áo xuống phía dưới chân đồi khiến chúng mắc kẹt lại, đôi gò bồng đảo phơi bày ngay trước mắt anh.
Tố Du ngượng đỏ mặt, anh say mê mút lấy nụ hoa, dòng sữa không ngừng tiết ra, bàn tay còn lại chẳng buông tha mà liên tục xoa nắn.
Sự mềm mại của hai chiếc bánh bao trắng nõn càng khiến anh thích thú mà tăng lực nhào nặn.
Cô nhíu mày, khoái cảm pha lẫn chút đau đớn bủa vây:
- Đừng...mạnh như vậy mà.
Lời van xin kiều diễm này nghe rất êm tai, xui thay anh nào muốn dừng lại.
Bên dưới sau một lúc trêu đùa búp hoa thì cũng đến lúc thực hiện mục đích tối cao nhất, đưa đoàn tàu luồn lách vào tận hang sâu chật hẹp.
Cô khẽ thốt lên những thanh âm gợi cảm khi chày cối cứ giã đều đặn, cơ thể như muốn nhũng vài phần, một dòng khoái cảm chạy khắp cơ thể, từng cú thúc vào ra đều chạm đến nơi sâu thẳm nhất.1
Theo từng nhịp nhấp, ngọn đồi liên tục nhúng nhảy trông càng tăng sức gợi cảm.
Anh vẫn chưa chịu buông tha nơi đầy đặn căng tràn, tiếp tục ngậm nhắm hai viên trân châu hồng hào trên đỉnh, tận hưởng nguồn sữa tự nhiên đầy ngọt ngào.
Đến cả sữa mẹ anh cũng dành với nhóc nhỏ, cô chỉ biết chịu trận vì bất lực.
Những tưởng chỉ dành cho bảo bối, nào ngờ bây giờ có thêm một "bé bự" chưa được sự cho phép đã tùy tiện chiếm hữu cả hai bình sữa, hư hỏng hết chỗ nói.
Vật vướng víu trên cơ thể được cởi bỏ.
Những cú thúc mỗi lúc càng thêm mạnh, Tố Du mím môi chịu đựng, cô sợ lớn tiếng sẽ đánh thức bé con.
Anh nắm chặt tay cô ghì xuống giường, đôi môi còn vương vấn hương thơm của sữa áp sát môi cô, mút lấy hai cánh môi mềm như đang thưởng thức viên kẹo mềm dai tràn đầy sức hấp dẫn.
Nòng súng rút ra khỏi nơi hang sâu, nhưng mọi chuyện chưa thể dừng lại ở đây, cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.
Sở Triệu nằm xuống cạnh cô, mân mê viên hồng ngọc trên đỉnh đồi, đẩy nhẹ cơ thể cô nằm nghiêng một bên, dọn đường thuận lợi cho bên dưới tiếp tục tiến vào trong, hang sâu bí ẩn vẫn còn nhiều điều cần khám phá, vào ra liên tục khiến sức cô dần cạn kiệt, nhưng anh vẫn cực lực miệt mài thúc đẩy đều đặn trong từng nhịp thở.
Cô cắn môi chịu đựng, nhưng bên dưới lại tăng tốc, hang nhỏ càng thêm co thắt như muốn giữ chặt không để đoàn tàu có cơ hội di chuyển.
Anh hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần, cô thoáng nổi da gà vì nhột, bàn tay liên tục xoa bóp hai ngọn đồi căng tròn, dòng chất lỏng không ngừng tiết ra, Lộ Sở Triệu thật phí phạm.
Sau một lúc "giằng co" vật vã, nòng súng lại tung sức bật, rót vào búp nguồn tinh chất ấm nóng, dồi dào đến mức tràn khỏi cửa hang, vương vấn một ít trên ga giường.1
Sở Triệu dịu dàng kéo chăn đắp cho cả hai, ôm cô vào lòng thắm thiết, hôn lên mái tóc mềm mượt.
Cô xoay người, đối mặt với anh, Sở Triệu hôn nhẹ lên trán vợ, cô cứ nghĩ bây giờ mình đã có được một tổ ấm nhỏ vô cùng hạnh phúc.
Chợt tiểu Phi cất tiếng khóc, cô và anh vội ngồi dậy, với tay lấy chiếc áo của anh mặc vào, chiếc áo dài đến đầu gối, trông như cô đang mặc đầm, thật sự rất hấp dẫn người nhìn.
Tố Du bước đến bế kiểm tra tả của con trai, cô thấy vẫn còn khô thoáng.
Cô bế nhóc nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
- Mẹ đây, mẹ thương mà, ngủ đi con.
Tố Du ẵm con ngồi xuống giường, Sở Triệu vòng tay ôm cô tựa lưng vào ngực anh, nhìn tiểu Phi nhõng nhẽo đang được vỗ dành trong lòng mẹ.
- Anh ngủ trước đi, em vỗ con rồi ngủ sau.
Sở Triệu đưa tay vén tóc cô, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi vợ.
- Anh chờ em ngủ cùng, chăm con cực như vậy, vất vả cho em rồi.
Trước đây khi vừa kết hôn, anh rất lạnh nhạt với cô, Tố Du còn không dám nghĩ sẽ có ngày cô và anh có với nhau một bảo bối đáng yêu như vậy, hạnh phúc cứ ngỡ trong giấc mơ.
Sở Triệu nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, bất giác tim anh nhói đau.
Cảm giác lo lắng một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại tất cả khiến anh rất đau lòng, thật tâm Sở Triệu không muốn đánh mất gia đình nhỏ này, nhưng anh hiểu thực tại phũ phàng ra sao, nói đúng ra, bây giờ có khác gì anh đang lừa dối cô.
Nhưng tình cảnh lại nghiệt ngã như vậy, Sở Triệu cũng chẳng thể làm gì khác..