Nhìn anh nghiêm túc đến mức này, dù vài giây trước cô vẫn còn hoài nghi nhưng giờ không thể không tin được.
Ánh mắt anh lộ rõ sự kiên định và rất chân thật
- Em...em hiểu rồi mà, em không nghĩ nhiều nữa.
Sở Triệu nở nụ cười, đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp, hành động dịu dàng nhưng lại tỏa ra sự "nguy hiểm".
- Có lẽ hôm nay anh sẽ ăn trưa sớm.
Cô chưa kịp hiểu câu nói đầy ẩn ý của anh thì đôi môi đã lập tức bị môi anh khóa chặt.
Bàn tay hư hỏng mân mê cặp đùi trắng nõn đang được che phủ bởi chiếc váy công sở ôm body.
Anh dùng lưỡi tách hai cánh môi mềm mại, lần lượt nút lấy từng cánh hoa mềm đỏ mọng.
Cô mở to mắt, bàn tay đặt lên ngực Sở Triệu, sức lực yếu ớt cố đẩy anh ra.
Nhưng cô càng chống cự, Sở Triệu lại càng thêm cuồng nhiệt.
Cảm nhận chiếc váy đang dần bị đẩy lên cao, cô hoang mang vội đưa tay chặn ngay hành động của anh lại.
Hai đôi môi vừa rời khỏi nhau, cô vội cất lời:
- Ở đây là công ty mà.
Nhìn vẻ mặt bối rối, hai má ửng hồng của cô khiến anh thêm phần thích thú.
Sự xinh đẹp này sao anh có thể buông tha cho cô được.
Nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích pha chút hấp dẫn, anh kề môi sát tai cô, lời nói vừa thốt ra lập tức khiến cô nổi cả da gà vì nhột:
- Công ty là của anh.
Như vậy có được coi là dụng quyền làm loạn không đây, anh vô sỉ đến mức độ thượng thường, hết thuốc chữa thật rồi.
Sở Triệu nghiêng đầu, muốn hôn lên cổ vợ, nhưng cô vội đẩy anh ra, rụt người về sau né tránh.
- Nhưng đang trong giờ làm việc.
Anh chạm tay lên môi cô, chỉ biết rằng lúc này đang rất hứng thú với mỹ nhân trước mắt.
- Thì chúng ta vẫn đang "làm việc" đó thôi.
Vừa dứt lời, anh lập tức chiếm lấy môi cô, ngang nhiên tách hai chân thon dài, đứng vào vị trí tiếp xúc thân mật.
Cô thừa biết bản thân không cản được anh, Lộ Sở Triệu nổi hứng bất chợt, càng chống cự anh lại xem như một phần thú vị kích thích cuộc vui, căn bản không có tác dụng.
Từng cúc áo nhanh chóng được mở ra, nơi căng tràn lấp ló, nửa kín nửa hở nóng mắt người nhìn.
Khe ngực quyến rũ hiện rõ, bra áo nâng đỡ hai quả đồi căng đầy, anh vừa nhìn chỉ muốn tận hưởng nơi gợi cảm mê đắm ấy.
Anh hôn lên chiếc cổ thanh mảnh, bàn tay vén sát chiếc váy lên cao, để lộ đôi chân thon dài tuyệt đẹp.
Chiếc áo sơmi trong nháy mắt đã nằm rời rạc trên bàn, bên ngoài lớp bra áo đang che giấu hai viên ngọc bên trong, anh đưa tay xoa nắn khiến cô phải nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy, nơi nhạy cảm sẽ lại tiết ra thứ chất lỏng bổ dưỡng, lúc nào anh cũng hoang phí trong khi tiểu Phi ở nhà đang muốn mà lại chẳng được.
- Đừng mà Sở Triệu...anh...làm em đau...
Cặp tuyết lê của phụ nữ trong giai đoạn nuôi con bằng sữa mẹ vốn dĩ rất cảm, lúc nãy anh vì không kiềm chế sự quyến rũ của cơ thể tuyệt mỹ đang cận kề trước mắt, quả thật có chút mạnh tay.
Anh hôn lên má cô, nhẹ nhàng xoa dịu bằng cả hành động và lời nói:
- Anh xin lỗi.
Biết lỗi là vậy, nhưng việc đại sự cần làm thì nào có thể bỏ lỡ.
Chẳng chút chần chừ, anh giải phóng chiến mã bị giam giữ bên dưới, chuẩn bị cùng với vũ khí của mình xuất binh ra trận.
Đôi bầu căng tròn lộ ra trước tầm mắt anh, trang phục lúc này khác gì mớ vải vóc không cần dùng đến mà nằm ngổn ngang dưới sàm và cả trên bàn làm việc.
Anh mút lấy nụ hoa trên đỉnh đồi, say mê như muốn hút sạch nguồn sữa tinh khiết đến cạn kiệt.
Đoàn tàu tiếp xúc bên ngoài nơi tư mật, di chuyển lên xuống bên ngoài cửa hang, màn dạo đầu đầy khoái lạc.
Đến lúc chín mùi, thời cơ đã tới thì nào có thể kiềm nén thêm được nữa, đoàn tàu lấy hết tốc lực, một phát tiến thẳng vào bên trong, chạm đến nơi sâu thăm thẳm.
Cô nhíu sát hai đầu chân mày, dù đã cố cắn môi kiềm nén nhưng vẫn để lọt ra những thanh âm êm tai đáng có trong cuộc chiến hai người.
- Ưm...ưm...
Anh vuốt ve cặp đùi trắng mịn, bên dưới vẫn vào ra không để lỡ nhịp nào.
Từng âm thanh va chạm xác thịt vang lên đều đặn.
Bên trong hang nhỏ co thắt như muốn bóp chặt cây gậy đang cố sức luồn lách vào trong rồi lại lùi dần về phía sau và thúc thật mạnh trở lại.
Nhịp nhấp mỗi lúc càng thêm nhanh, nhục cảm lúc này chiếm trọn lý trí, cả hai đang hòa mình làm một.
Anh cúi người hôn lên môi cô, đan chặt tay cô trong khi đang thưởng thức đôi môi mềm mại.
Phía dưới vẫn cuồng nhiệt hòa nhập, đê mê không lối thoát.
Từng phút trôi quá, bên dưới cũng theo sự chuyển động của thời gian mà tăng tốc.
Đầu óc cô mụ mị chẳng thể suy nghĩ được gì.
Nổi hứng bất chợt lại không dùng đến biện pháp, khổ thân nhất vẫn là Tố Du.
Vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa nhưng Sở Triệu đã vội vàng "dùng bữa".
Trong giờ làm việc anh lại làm trò cùng cô.
Rõ ràng ngay từ đầu anh sắp xếp cho cô làm việc cùng phòng với anh là có ý đồ.
Lộ Sở Triệu quá đỗi gian xảo..