Chu Lãng ngồi nhắm mắt ở hàng ghế sau, giọng nói lạnh lùng: “Vứt cho chó ăn.
”
Lâm Nam im lặng một lúc rồi mới thận trọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Chu, chó không thể ăn chocolate.
”
“…”
…
Cục Dân chính.
Nguyễn Du Hà tính toán hết điều kiện đường xá và các tình huống bất ngờ, vì để không đến muộn, cô đã đến sớm và đợi ở cửa trước một tiếng.
So với cửa bên kết hôn từng cặp đôi hạnh phúc vì từ người yêu được thăng cấp lên thành vợ chồng, cửa bên ly hôn này ảm đạm hơn nhiều, chỉ có vài cặp vợ chồng đến làm thủ tục ly hôn với gương mặt tràn đầy sự tê dại và hận thù, ngay cả sắc mặt của nhân viên cũng nhuốm phần lạnh nhạt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt Nguyễn Du Hà không khỏi nở nụ cười cứng ngắc, cô và Chu Lãng cũng không có thù hận hay ân oán gì lớn, lúc kết hôn bầu không khí đã không được tốt, đến lúc ly hôn cũng không thể bày ra vẻ mặt đối địch với cả thế giới được.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt cô lại tươi thêm mấy phần.
Tranh thủ làm người ly hôn vui vẻ nhất hôm nay vậy.
Chu Lãng đến nơi, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân anh khựng lại, ánh mắt không lạnh không nhạt âm thầm nhìn về phía cô.
Không biết qua bao lâu, nụ cười cô cố gắng duy trì dần cứng lại, cúi đầu nhìn thời gian, nhỏ giọng mắng một câu: “Đồ cặn bã, ly hôn còn đến muộn, chủ tịch nước còn chẳng bận bằng anh.
”
Huyệt thái dương của Chu Lãng giật giật, đôi môi mỏng khẽ mím lại, sải bước đi về phía cô.
Nguyễn Du Hà nghe thấy tiếng bước chân bèn quay người lại, lúc nhìn thấy anh, mắt cô lập tức sáng lên: “Tổng giám đốc Chu, anh đến rồi đấy à?”
Chu Lãng lạnh lùng ừ một tiếng, lại hỏi: “Đợi lâu lắm rồi à?”
“Không lâu, không lâu, anh dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn có thể bớt chút thời gian đến ly hôn với tôi là tôi đã cảm động lắm rồi, chờ một lúc cũng không đáng là gì.
”
Thấy cô rất tự nhiên thay đổi vẻ mặt, Chu Lãng khịt mũi khinh thường.
Cô không đi đóng phim thì đúng là phí phạm tài năng.
Ngồi trước cửa đăng ký ly hôn, Chu Lãng liếc mắt nhìn Nguyễn Du Hà nhanh gọn lý tên vào đơn ly hôn, tay cầm bút hơi siết chặt lại, bỗng mở miệng nói: “Nguyễn Du Hà, anh cho em cơ hội cuối cùng, chuyện mang thai rốt cuộc có phải là thật không?”
Nguyễn Du Hà khựng lại một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, nở một nụ cười nói: “Chẳng phải tôi đã đưa anh giấy khám thai rồi sao?”
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô rạng ngời lại chói mắt.
Chu Lãng nhất thời không đoán ra được trong nụ cười này có mấy phần thật, mấy phần giả.
Giọng nói của anh lạnh dần: “Ba năm trước em cũng đưa cho tôi như vậy, lần đó, tôi đã tin em.
”
Vẻ mặt của Nguyễn Du Hà sững sờ, nụ cười nhạt dần, cũng không phản bác, chỉ nói: “Chẳng phải lần nào anh cũng dùng biện pháp tránh thai sao?”
Chính vì như vậy nên anh mới không thể nào chịu được việc cô hết lần này đến lần khác lừa dối và lợi dụng mình.
Dù cho cô bỗng dưng thay đổi, nói chuyện mang thai là lừa anh, anh vẫn có thể tha thứ cho cô thêm một lần.
Nhưng cô lại không biết hối cải, đã sai lại càng thêm sai.
Chu Lãng thu hồi tầm mắt, dứt khoát ký tên mình vào đơn ly hôn.
Sau khi ra khỏi Cục Dân chính, Nguyễn Du Hà cẩn thận cất kỹ đơn ly hôn, hai tay chắp lại, cười híp mắt nói: “Chu Lãng, chúc anh ly hôn vui vẻ.
”
Chu Lãng mặt không cảm xúc nhìn cô.
Nguyễn Du Hà nói: “Tổng giám đốc Chu, vì để bày tỏ cuộc ly hôn rất hòa bình và thân thiện của chúng ta, lúc này có phải anh cũng nên nói một câu chúc tôi ly hôn vui vẻ không?”
“Một mình em cứ từ từ vui vẻ đi.
”
Dứt lời, anh đi thẳng, cúi người bước vào chiếc Rolls Royce đang dừng ở phía trước.
Nguyễn Du Hà nhướng mày, lấy đơn ly hôn từ trong túi ra, nghiêm túc nói một câu: “Nguyễn Du Hà, chúc mày ly hôn vui vẻ.
”
Dù trước đây Chu Lãng có bao nhiêu hiểu lầm về cô, cho rằng cô ly hôn là vì có tính toán khác, nhưng hiện giờ cũng coi như đã hoàn thành thủ tục cuối cùng rồi.
Thời gian có thể chứng minh, cô chỉ đơn thuần muốn ly hôn mà thôi.
…
Buổi chiều, Nguyễn Du Hà đến Tạp chí Thịnh Quang.
Lần này cô đến là để thương lượng với Lâm Tư về việc ra mắt sản phẩm tiếp theo của bộ sưu tập “Tình đầu”.
Hiện giờ lượng đặt trước của ba mẫu được ra mắt đầu tiên rất ổn, bên Thịnh Quang muốn nhân lúc này tung nốt những mẫu khác.
Khi cuộc họp diễn ra được một nửa, bỗng có nhân viên đi vào, nhỏ giọng nói mấy câu ở bên tai Lâm Tư, anh ta nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, đứng dậy nói với Nguyễn Du Hà: “Xảy ra chút chuyện gấp, tôi ra ngoài một lát.
”
Nguyễn Du Hà gật đầu: “Được.
”
Lâm Tư vừa rời đi, Nguyễn Du Hà lập tức cảm thấy bên ngoài phòng họp ồn ảo hẳn lên, đủ kiểu sắc mặt, thậm chí còn có mấy người nhìn về phía cô, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Bức tường làm bằng thủy tinh khiến cô có thể cảm nhận rõ trong những ánh mắt kia có xen lẫn sự cười nhạo và thăm dò.
Nguyễn Du Hà nhắn tin cho Bùi Sam Sam, hỏi cô ấy đã có chuyện gì xảy ra.
Chờ tầm mười phút Bùi Sam Sam vẫn chưa trả lời cô.
Nguyễn Du Hà thầm cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Nửa tiếng trước, bộ sưu tập trang sức “Tình đầu” vốn có lượng đặt mua tăng vọt bỗng đột ngột chững lại, hơn nữa còn bắt đầu liên tục giảm mạnh.
Không chỉ vậy, còn xuất hiện tình trạng trả hàng quy mô lớn.
Trang sức Thịnh Quang vì để đảm bảo lượng tiêu thụ, đã liên hệ với mấy công xưởng đồng thời sản xuất, những công xưởng này sau buổi họp báo hôm qua đã gấp rút sản xuất sản phẩm, nếu như lúc này có một lượng lớn khách trả hàng, vậy thì Trang sức Thịnh Quang sẽ tổn thất rất lớn.
Mà nguyên nhân của chuyện này, bắt nguồn từ một bài đăng bất ngờ xuất hiện cách đây một giờ trước.
Khác với những gì mọi người suy đoán vào hôm qua, bài đăng này viết các mốc thời gian của câu chuyện rất chi tiết, càng làm tăng thêm tính xác thực cho bài.
Bài đăng chỉ ra rằng, nhà thiết kế ký hợp đồng với Trang sức Thịnh Quang, Ruan, ba năm trước đột ngột biến mất không dấu vết, là bởi vì…
[Sau khi đoạt giải, cô ta đã nhanh chóng quyến rũ một người đàn ông giàu có, sau khi biết người đàn ông đó có gia đình, Ruan cũng không chịu từ bỏ, mà hao tâm tổn sức để mang thai, sau đó vác bụng bầu chạy đến nhà người ta ép hôn.
Vợ của người đàn ông giàu có kia không chịu nổi sự sỉ nhục này, ly hôn với người đàn ông kia, Ruan thành công bước chân vào cửa nhà giàu.
] [Nhưng sau khi cô ta được gả vào nhà giàu có không lâu, đứa trẻ trong bụng lại lặng lẽ biến mất, người đàn ông giàu có kia cảm thấy mình bị lừa dối, từ đó đối xử vô cùng lạnh nhạt với cô ta, cũng không thèm quan tâm đến cô ta, bắt đầu tìm thú vui mới ở bên ngoài.
Mà lần này Ruan tái xuất, cũng là bởi vì người đàn ông kia đã hoàn toàn chán cô ta, bảo cô ta thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà.
]
Cuối cùng bài đăng bày tỏ, sau khi Trang sức Thịnh Quang ký hợp đồng với cô, bộ sưu tập đầu tiên ra mắt gần như đã sỉ nhục cảm xúc của hai chữ “Tình đầu”.
Một người phụ nữ không biết lễ nghĩa liêm sỉ, quyến rũ đàn ông đã có vợ, căn bản không xứng để nhắc đến tình đầu, càng không xứng làm nhà thiết kế trang sức.
Mặc dù Nguyễn Du Hà không phải là người trong giới giải trí, nhưng Trang sức Thịnh Quang lại là tạp chí có tiếng trong nước, đều từng hợp tác với các minh tinh tuyến đầu trong nước, gần như được tính là nửa giới giải trí.
Thêm vào đó, ở thời đại thông tin mà hàng xóm đánh rắm cũng có thể lên hot search, trước nay không bao giờ thiếu những người hóng hớt không ngại làm lớn chuyện.
… “Trước đó tôi cũng khá thích bộ sưu tập “Tình đầu” này, ba mẫu ra mắt đầu tiên tôi đều mua, không ngờ nhà thiết kế lại là loại người này, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm, cũng may đã kịp thời trả hàng rồi.
”