Quý Nhiên hứng thú nhìn Quý Hoài Kiến trêu: “Con nít con nôi, nói không chừng là chơi đùa đấy! Hoài Kiến, em thấy sao?”
Quý Hoài Kiến nghe bọn cô nói chuyện mà đau đầu: “ Chị, em đi lấy xe.”
“Ok ok ok, đi đi, bọn chị chờ ở đây.”
Chờ sau khi Quý Hoài Kiến rời đi, Quý Nhiên mới nói: “ Tri Ý em thì sao? Em có dự tính gì?”
Lâm Tri Ý nhướn mày: “ Tôi thì có thể có dự tính gì, loại chuyện tình cảm như này không cưỡng ép được đâu.”
“Em đừng có dở trò này với chị nha, chị nghe nói gần đây Chu Lãng ly hôn rồi, nhà họ Chu đang định sắp xếp hôn sự khác cho anh ta đấy, lần này em trở về, chắc chắn cũng là vì nguyên nhân này nhỉ?”
Lâm Tri Ý không thừa nhận, nhưng cũng chẳng phủ nhận.
Cô ta và Chu Lãng mặc dù không tính là lớn lên cùng nhau, nhưng quan hệ hai nhà khá tốt, tuổi của cô ta lại trạc tuổi Chu Lãng, vẫn luôn tưởng rằng họ là sự lựa chọn tốt nhất của nhau.
Nhưng có thế nào cô ta cũng không ngờ rằng, Chu Lãng thế mà lại âm thầm kết hôn, hơn nữa còn cưới một người phụ nữ bị bán vào Chạng Vạng.
Vì điều này mà Lâm Tri Ý đã tức giận ở nhà rất lâu, nhưng cô ta nghĩ lại, cũng đúng, con riêng xứng với người đàn bà bị bán rẻ, đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Vốn dĩ cô ta còn nghĩ ra nước ngoài là có thể quên được tất cả, nhưng những người đàn ông mà cô ta gặp không có ai so sánh được với Chu Lãng, lại thêm thời gian 3 năm nay, người nắm quyền điều hành Chu thị rõ ràng đã lọt vào tay Chu Lãng, anh có quyền có thế có nhan sắc, có vốn liếng đủ để khiến cho phụ nữ rung động, ánh hòa quang này từ lâu đã che lấp đi thân phận con riêng của anh.
Huống hồ, trên thế giới này cũng chẳng có mấy người biết chuyện anh là con riêng.
Nền giáo dục từ nhỏ mà Lâm Tri Ý được tiếp nhận không cho phép cô ta xen vào hôn nhân của người khác, cho dù là cô ta có xem thường người phụ nữ bên cạnh Chu Lãng thế nào đi chăng nữa, thế nên sau khi nghe tin anh ly hôn, cô ta lập tức về nước.
Ba năm chờ đợi, cuối cùng cũng cũng đạt được ước muốn vào khoảnh khắc này.
……
10 giờ tối.
Giới tài chính phồn hoa đã qua giờ cao điểm, đường phố đã rộng rãi hơn nhiều.
Có một bóng người lảo đảo chạy ra từ góc đường, chạy thẳng đến tòa nhà cao nhất.
Đằng sau anh ta là một đám người cầm gậy, chẳng bao lâu đã đuổi kịp anh ta, ấn anh ta xuống đất, tay chân đấm đá.
Chu Lãng đến trước xe, dừng bước, quay đầu nhìn thấy ẩu đả phía trước không xa.
Lâm Nam hiểu ý, lập tức đi qua, biết được đại khái tình hình qua lời của người bị đánh, lúc quay về sắc mặt cũng có vào phần nghiêm túc: “Tổng giám đốc Chu, là bố của phu nhân.”
Dưới ánh đèn đường ấm áp, ngũ quan của Chu Lãng lạnh lùng mà nghiêm nghị, sải bước trên đôi chân dài.
Trong đám người, Nguyễn Quân bị đánh ôm chặt lấy đầu, chỉ truyền ra âm thanh tật nguyền: “Con rể tao… tổng giám đốc của Chu thị, tiền…”
Đám người thấy có người đi qua, vốn định lên tiếng uy hiếp, nhưng vừa nhìn thấy đối phương ăn mặc khí chất, thì biết lai lịch của anh không nhỏ, phía sau còn có vệ sĩ đi theo, liền lần lượt lui về sau, nhường một đường cho anh.
Nguyễn Quân thấy nắm đấm rơi xuống người biến mất một cách thần kỳ, thì nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện một đôi giày da màu đen dừng trước mặt ông ta, ông ta rướn người nhìn lên trên, cả người lại càng vui hơn, nắm lấy ống quần của anh: “Đây chính là con rể tôi, cậu ta có tiền, mấy người đòi cậu ta, bao nhiêu cậu ta cũng cho mấy người hết!”
Chu Lãng liếc xuống nhìn bàn tay đầy máu bẩn của Nguyễn Quân, khom người cúi xuống, âm thanh lạnh lùng: “Tôi nhớ lần trước lúc cho ông tiền đã nói với ông rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nguyễn Quân nào để ý gì đến mấy thứ này, bò dậy phủi máu và bụi trên mặt đi: “Con rể, tôi cũng đâu phải là không biết cậu có bao nhiêu tiền, năm trăm nghìn cỏn con đã muốn đuổi tôi đi ư?”
Bây giờ ông ta mới phát hiện, trực tiếp tìm Chu Lãng đòi tiền còn dễ hơn là tìm Nguyễn Du Hà, vẫn là người có tiền hào phóng, vừa ra tay cái là năm trăm nghìn.
Chu Lãng nâng mí mắt, quét mắt nhìn đám người xung quanh: “Lần này lại muốn bao nhiêu.”
Nguyễn Quân giơ tay đưa ra một con số: “Hề hề, không nhiều, một triệu là được.”
Chu Lãng bật cười thành tiếng, đứng dậy nói: “Ông nghĩ tôi là nhà từ thiện à.”
“Con rể, một triệu này cậu không lỗ mà.”
Nguyễn Quân cũng đứng dậy theo, lại gần anh nhỏ giọng nói, “Lúc đó Tiểu Hà nhà tôi bán vào Chạng Vạng cũng là con số này, người ta hào phóng lắm, chẳng thèm mặc cả đồng nào.
Nếu như không phải sau đó cậu đưa người đi, số tiền này đã vào túi tôi từ lâu rồi.
Bây giờ mới tìm cậu thu chút tiền lãi, cũng không quá đáng chứ?”
Sắc mặt Chu Lãng nhanh chóng lạnh xuống: “Cút.”
“Con rể, dù sao tôi biết bây giờ cậu đã ly hôn với Tiểu Hà nhà tôi rồi, nó xinh đẹp như vậy, người muốn nó có đầy ra, nếu cậu không cho tôi số tiền này, thì tôi đi hỏi người khác đấy, cậu đừng hối hận là được.”
Ánh mắt lạnh lùng của Chu Lãng quét về ông ta, môi mỏng mím chặt, toàn thân từ trên xuống tản ra khí lạnh.
Vào lúc Lâm Nam tưởng rằng anh nổi điên lên, thì lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo: “Đưa ông ta hai triệu.”
Nghe xong, mặt Nguyễn Quân phút chốc nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ vai Chu Lãng, không kiềm được niềm vui mà nói: “Con rể ngoan, thế mới đúng chứ.”
Chu Lãng đẩy tay ông ta ra, cảnh cáo từng câu từng chữ: “Số tiền này ông cầm cho chắc, còn tính kế lên người Nguyễn Du Hà, tôi khiến ông có số cầm tiền không có số tiêu.”
Nụ cười của Nguyễn Quân cứng lại một lát, rất nhanh lại khôi phục: “Cậu yên tâm đi, tôi đảm bảo cầm tiền cút xa, tuyệt đối không làm phiền hai người.”
Chu Lãng chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, quay người ngồi lên chiếc xe Rolls Royce dừng bên đường.
Sau khi Lâm Nam xử lý xong chuyện của Nguyễn Quân, vừa ngồi lên xe mông còn chưa đặt vững, phía sau đã truyền đến âm thanh lạnh đến buốt xương: “Chuyện tôi bảo cậu tìm Trần Kiêu điều tra đến đâu rồi?”
Lâm Nam nhanh chóng đáp: “Quản lý Trần nói lúc đó khi phu nhân tìm cậu ta nói trong nhà có việc cần tiền gấp, cậu ta thấy tác phẩm thiết kế của phu nhân rất có linh hồn, cũng không muốn mai một tài hoa của cô ấy, đã gửi đơn xin phép cho anh, nhưng đã bị anh từ chối.
Anh phê bình gay gắt ý nghĩ của phu nhân, còn nói ‘Cơ hội lần này là để cho người có ước mơ thiết kế thực sự, chứ không phải để cho người coi cuộc thi này là cơ hội thương mại, muốn được lợi từ đó’.”
“……”
Lâm Nam hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình có sức sát thương mạnh đến cỡ nào, chỉ sợ Chu Lãng thấy anh ta không nỗ lực làm việc, qua quýt với công việc mà anh giao cho, rõ ràng anh ta là trợ lý nhỏ tận tâm cần cù, sao có thể nhận loại nghi ngờ này.
Lâm Nam tiếp tục nói: “Quản lý Trần nói phu nhân nghe xong rất đau lòng, rất thất vọng, nhưng cũng không nói gì nhiều mà rời đi.
Không lâu sau phu nhân đã bị bán vào Chạng Vạng, sau khi quản lý Trần nghe nói, cảm thấy có thể là liên quan đến việc trong nhà xảy ra chuyện mà lúc trước phu nhân nói.
Sau khi cậu ta đến Chạng Vạng điều tra phát hiện phu nhân là bị chủ nợ cho vay nặng lãi của bố cô ấy cưỡng chế bán vào đấy.
Nhưng mà…”
Lâm Nam ngập ngừng rồi nói: “Em đến Chạng Vạng điều tra, có người nói, khi phu nhân bị bán vào đấy, hắn nhìn thấy Nguyễn Quân từng xuất hiện, nên rất có thể ông ta là cùng một giuộc với chủ nợ cho vay nặng lãi…”