Chồng Cũ Đến Cầu Hôn


Đang trong lúc rối ren này xin anh đừng vì tình yêu vươn tay ra giúp Thịnh Quang nữa.
Chu Lãng nghe vậy, tầm mắt rơi vào người Nguyễn Du Hà: “Cảm thấy khó chịu ở đâu, tôi gọi bác sĩ đến.”
Nguyễn Du Hà gắng gượng chống đỡ, nói: “Ha ha, tôi giả vờ đấy.”
Chu Lãng: “…”
Bùi Sam Sam: “…”
Lâm Tư: “…”
Nhưng dường như Chu Lãng không định bỏ qua cô dễ dàng như vậy, anh nắm lấy cổ tay nhỏ bé trắng nõn của cô, kéo cô vào phòng nghỉ ở bên cạnh.
Lâm Tư sững sờ: “Chuyện gì thế này?”
Nụ cười của Bùi Sam Sam dần cứng lại: “Chính là cái gì mà… có chút vướng mắc trong chuyện tình cảm.”
Trong phòng nghỉ, Nguyễn Du Hà dùng sức rút tay ra: “Tổng giám đốc Chu yên tâm, khoản tiền tôi nợ anh chờ sau khi show diễn kết thúc tôi sẽ trả lại cho anh, sẽ không làm lỡ thời gian của anh dù chỉ một phút.”
Vậy nên anh không cần phải cố ý chạy vào hậu trường nhắc nhở cô trong lúc nghỉ giải lao đâu.
Sao trước đây cô lại không nhận ra cái tên cặn bã này lại tính toán chi li thế nhỉ.
Đã nói là một tháng rồi, anh cứ như thật sự muốn treo một chiếc đồng hồ nhắc cô mọi lúc mọi nơi vậy.
“Tôi không…” Chu Lãng khựng lại một lúc, đôi lông mày sắc bén khẽ cau lại: “Em lấy đâu ra tiền?”
“Dù sao cũng không trộm không cướp không lừa tiền của người khác, tự kiếm được nhờ bản lĩnh của tôi.”
Thấy cô nói hùng hồn như vậy, Chu Lãng cũng bắt đầu nóng máu, cười nhạo: “Em có bản lĩnh kiếm tiền như vậy, sao ban đầu lại ép tôi cưới em bằng được làm gì?”

Nguyễn Du Hà mím môi lại, hồi lâu mới nói: “Xin lỗi.”
Nhìn gương mặt trông còn tái hơn vừa nãy của cô, Chu Lãng cũng thấy có chút bực bội: “Rốt cuộc là em không thoải mái ở đâu?”
“Không có gì.”
Nguyễn Du Hà hờ hững nói: “Có lẽ là vì trước giờ chưa từng đi catwalk bao giờ, có chút căng thẳng thôi.

Cứ căng thẳng là tôi sẽ thấy quặn bụng buồn nôn, hết căng thẳng thì sẽ đỡ.”
Nói rồi, cô lại đảm bảo: “Nhưng tổng giám đốc Chu yên tâm, điều này không ảnh hưởng đến việc tôi trả tiền cho anh.”
Chu Lãng trực tiếp bỏ qua câu nói phía sau của cô: “Ai bảo em lên sân khấu?”
“Nhất thời xảy ra sự cố, có một người mẫu phải đến bệnh viện, nên tôi chỉ có thể lên thay.”
“Bọn họ thiếu người mẫu thì liên quan gì đến em, em chỉ là một nhà thiết kế.”
Nguyễn Du Hà giật giật khóe miệng: “Đúng thế, tôi chỉ là một nhà thiết kế, nào được như tổng giám đốc Chu, có thể không để ai vào mắt, không nể nang ai.”
Chu Lãng im lặng trong chốc lát: “Xem ra là em giả vờ thật.”
“Trạng thái tốt như vậy, tôi không nhìn ra em thấy không thoải mái ở đâu cả.”
“Tổng giám đốc Chu thật tinh mắt, lại bị anh nhìn ra mất rồi.”
Sự kiên nhẫn của Chu Lãng hết sạch, anh quay người rời đi.
Anh đi chưa được hai phút, Lâm Tư đã nhận được điện thoại của người đại diện của Hứa Loan, bảo rằng bọn họ nghe nói hậu trường có chút sự cố, hai lượt diễn còn lại nếu như cần thì Hứa Loan có thể lên giúp.
Mặc dù Hứa Loan xuất thân là diễn viên, nhưng mấy năm nay lại là khách mời thường trú của các tuần lễ thời trang lớn, theo dõi hàng trăm show diễn, hơn nữa sự quen thuộc và khả năng làm chủ sân khấu không phải những người mẫu bình thường có thể so được.

Lâm Tư nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Nguyễn Du Hà, gần như không hề do dự gật đầu đồng ý.
Vì vậy Hứa Loan cứ thế bị đẩy lên catwalk trên sân khấu.
Nhân viên của Thịnh Quang biết tin lập tức bùng nổ.
“Không ngờ tổng giám đốc Chu lại làm đến mức này vì Thư Tư Vi, đó là Hứa Loan đấy, Song Thê Ảnh hậu lại lên sàn diễn catwalk giúp chúng ta.”
“Thôi… Không nói nữa.”
“Mối tình này cảm động trời đất, rõ ràng là ép tôi đẩy thuyền mà.”
“Cô đừng nói nữa, bị tẩy não lâu như vậy, giờ thật sự cảm thấy bọn họ đúng vị rồi đó.”
Chỉ có mình Nguyễn Du Hà nghỉ ngơi trong phòng hóa trang là chưa nghe thấy những lời thảo luận này, chỉ thở phào một hơi, cuối cùng cô cũng có thể thoát thân thành công rồi.
Nguyễn Du Hà lại ngồi nghỉ ngơi tầm hai phút, khi chuẩn bị đứng lên thì cảm thấy bụng quặn thắt.
Chỉ trong nháy mắt thôi, cảm giác này đã khiến trán cô đẫm mồ hôi.
Cô nghiến răng cố đứng dậy, khi tìm được điện thoại muốn gọi điện thì Quý Hoài Kiến đúng lúc gọi đến.
“Du Hà, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Quý Hoài Kiến…”
Trong giọng nói của Nguyễn Du Hà lộ ra vẻ đau đớn khó chịu, ngón tay cầm điện thoại cũng trở nên trắng bệch.
Quý Hoài Kiến lập tức phản ứng lại: “Du Hà, em thấy không thoải mái sao? Em đang ở đâu?”
“Tôi ở…” Nguyễn Du Hà khó nhọc hít thở: “Anh gọi cho Sam Sam hộ tôi, nói với cô ấy tôi đang trong phòng hóa trang ở hậu trường show diễn.

“Du Hà, em ở đó chờ anh, anh lập tức đến ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Du Hà chống tay lên trên bàn, hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Cô ôm lấy bụng mình, thầm hô trong lòng hết lần này đến lần khác.
Đừng mà, đừng…
Mẹ xin con đấy, đừng bị làm sao cả.
Mấy phút sau, cửa phòng hóa trang bị mở ra, Quý Hoài Kiến xông vào trong: “Du Hà!”
Nguyễn Du Hà mấp máy môi tính nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã ngất đi.

Còn hai tiếng nữa mới kết thúc show diễn giới thiệu, nhưng Chu Lãng cũng không còn kiên nhẫn chờ thêm nữa, anh trực tiếp bảo Lâm Nam đi tìm Lâm Tư.
Lâm Nam đã chuẩn bị xong hết lời thoại, đường đường chính chính nói với Lâm Tư: “Tổng biên tập Lâm, sau khi xem hết show diễn, chúng tôi nhận thấy tác phẩm của nhà thiết kế trang sức bên Thịnh Quang rất có linh hồn, cá nhân cô ấy cũng là một người rất có tài.

Vậy nên Chu thị quyết định sẽ tài trợ cho cô ấy, sau này bất cứ một tuần lễ thời trang nào ở nước ngoài, tác phẩm của cô ấy đều có cơ hội xuất hiện trên sân khấu.

Ngoài ra, nếu như cô ấy cần tài nguyên gì, Chu thị cũng sẽ giúp đỡ hết mình.”
Lâm Tư: “?”
Lâm Nam tổng kết ngắn gọn: “Tổng giám đốc Chu của chúng tôi rất coi trọng cô Nguyễn.”
“Tôi không hiểu lắm… Chẳng phải tổng giám đốc Chu muốn nâng đỡ Thư Tư Vi sao?”
Mặc dù lúc này khi ở hậu trường Chu Lãng kéo Nguyễn Du Hà đi, nhưng khúc đệm nhỏ này không hề ảnh hưởng đến “giang sơn” Chu Lãng gầy dựng cho Thư Tư Vi trong khoảng thời gian này.
Dù anh và Nguyễn Du Hà thật sự có gì đó, cũng chỉ có thể chứng minh anh là tên cặn bã chân đạp hai thuyền mà thôi.


Lần này đến lượt Lâm Nam thắc mắc: “Tổng giám đốc Chu muốn nâng đỡ Thư Tư Vi bao giờ?”
Lâm Tư cau mày: “Cử đội ngũ PR tặng quà cho các nhân viên trong tòa tạp chí của chúng tôi, trong show diễn này lại chọn những người có biểu hiện ưu tú để giúp đỡ hết mình, chẳng phải là vì để trải đường cho Thư Tư Vi sao?”
“…”
Lâm Nam im lặng hồi lâu mới dần chấp nhận sự thật đã bị bẻ cong này, anh ta vẫn không từ bỏ hỏi: “Tất cả mọi người… trong tòa tạp chí đều nghĩ vậy sao?”
Tất cả mọi người trong tòa tạp chí đương nhiên cũng bao gồm cả phu nhân.
Kế hoạch anh ta đã vắt óc suy nghĩ để tìm đường lui cho tổng giám đốc Chu nhà mình không ngờ lại thành công cốc.
Nếu như tổng giám đốc Chu biết được chuyện này, có thể sẽ đá thẳng anh ta xuống lòng đất mất.
Lâm Tư khó hiểu nên hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa.”
Thấy anh ta không nói gì, Lâm Tư lại thở dài một hơi: “Đúng rồi, dù người Chu thị quyết định nâng đỡ là Ruan, có lẽ cô ấy cũng không thể nhận tấm lòng này được.”
“Tại sao?”
Chu Lãng không biết đến đây tự bao giờ.
Lâm Tư nói: “Mấy hôm trước Ruan đã ký lại hợp đồng với tòa tạp chí, ký mười năm, yêu cầu trong hợp đồng cũng có chút…”
Lâm Tư không nói rõ hẳn ra, dù sao đây cũng là chuyện trong nội bộ tòa tạp chí bọn họ.
Hơn nữa bản hợp đồng này có thể nói là điều khoản ngang ngược, nói ra cũng chẳng vẻ vang gì.
Mười năm kể từ sau khi ký hợp đồng, Ruan đều chỉ có thể là nhà thiết kế của Trang sức Thịnh Quang, đừng nói là tham gia tuần lễ thời trang, thiết kế của cô ngay cả Thịnh Quang cũng không được sản xuất để bán.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận