Sự tài trợ của Chu thị có nghĩa là cô sẽ có nhiều sân chơi tốt hơn và nhiều không gian phát triển hơn, trước mắt Trang sức Thịnh Quang mới ra mắt thương hiệu của riêng mình, cô lại là nhà thiết kế của bộ sưu tập “Tình đầu”, Thịnh Quang tuyệt đối không thể thả người.
Hơn nữa bản hợp đồng này nói trắng ra là đang chèn ép danh tiếng hiện giờ và linh cảm của cô.
Chờ đến khi cô không thiết kế ra được tác phẩm nào nữa, Thịnh Quang hoàn toàn có thể đi tìm những nhà thiết kế có danh tiếng khác, nhưng Ruan lại chỉ có thể dừng chân ở đó.
Dù anh ta cũng đã tìm ông chủ để phân trần, nhưng ông chủ nói tự Ruan đã đồng ý rồi.
Người làm ăn lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, căn bản không có chỗ cho việc lòng vòng.
Chu Lãng thấy anh ta muốn nói lại thôi, thêm vào việc Nguyễn Du Hà nói cô đã có tiền để trả cho anh rồi.
Sắc mặt anh tối sầm lại, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Cô ấy muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Tư không hề muốn tiết lộ loại vấn đề riêng tư như thế này, nhưng tình hình hiện tại có vẻ như là nếu anh ta không nói thì sẽ không thể thoát được.
Anh ta nói: “Ruan bảo chi cần đưa cho cô ấy hai triệu tệ trước, những cái khác…”
“Tổng biên tập Lâm, tổng biên tập Lâm.”
Đúng lúc này, bỗng có một nhân viên chạy tới, thở hổn hển nói: “Không hay rồi, Ruan vào bệnh viện rồi!”
Lâm Tư cau mày, đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhớ ra Chu Lãng vẫn còn ở đây.
Song anh ta chưa kịp mở miệng nói gì, Chu Lãng đã xoay người sải bước về phía cửa rồi.
Lâm Nam chạy theo anh hai bước rồi lại vội vàng vòng trở về, nhỏ giọng nói với Lâm Tư: “Tổng biên tập Lâm, những chuyện Chu thị làm đều không có liên quan gì đến cô Thư, tổng giám đốc Chu làm những chuyện này là vì… Tóm lại, mong tổng biên tập Lâm nếu có thời gian thì có thể đính chính lại giúp chúng tôi.”
…
Trong bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Nguyễn Du Hà, phán đoán bước đầu là cô bị ngộ độc, nói với y tá ở bên cạnh: “Chuẩn bị rửa dạ dày.”
Nguyễn Du Hà vốn đã hôn mê nghe vậy nắm lấy cánh tay bác sĩ, giọng nói cũng đứt quãng: “Không thể… Không thể rửa dạ dày, tôi… mang…”
Bác sỹ không nghe rõ, khi đang định cúi người xuống thì Quý Hoài Kiến khẽ mím môi, nói: “Cô ấy mang thai rồi.”
Bác sĩ nhanh chóng nói: “Xét nghiệm máu trước.”
Mười phút sau, kết quả xét nghiệm máu đã ở trong tay bác sĩ.
Là ngộ độc nhẹ, trước tiên có thể không cân rửa dạ dày, nhưng nhất định phải nôn ra mới được, nếu không thì cũng sẽ có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Nguyễn Du Hà mơ màng nghe bác sĩ nói, chống tay lên giường ngồi dậy.
Những đồ cô ăn hôm nay đã nôn ra hết sạch rồi, trong bụng chỉ còn lại mỗi nước, cứ thế ép mình phải nôn ra, lúc nôn vô cùng khó chịu.
Quý Hoài Kiến ở bên cạnh cô, khẽ vỗ lưng cho cô, vẻ mặt đau lòng.
Khi Chu Lãng chạy đến bệnh viện, những gì anh nhìn thấy là cảnh tượng dây dưa xúc động này đây.
Anh đứng yên tại chỗ, trên gương mặt không có chút biểu cảm nào.
Cả người anh đều tỏa ra sự lạnh lẽo.
Lâm Nam không khỏi lùi về phía sau hai bước, chết dở thật.
Sau khi nôn xong, Nguyễn Du Hà cũng không biết trên mặt mình là mồ hôi hay nước mắt nữa, có những giây phút cô chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn Du Hà cũng không chịu được nữa, kiệt sức ngất đi.
Chu Lãng đang định đi lên, Quý Hoài Kiến đã thấy anh, cau mày lại, không che giấu được vẻ thù địch: “Tổng giám đốc Chu đến đây làm gì?”
“Làm gì đến lượt anh quản chắc?”
Quý Hoài Kiến chặn trước mặt anh: “Tổng giám đốc Chu đừng quên, anh đã ly hôn với Du Hà rồi.”
Câu nói này giống như kim đâm vào tim Chu Lãng, anh lạnh lùng liếc nhìn về phía Nguyễn Du Hà đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, lại liếc nhìn Quý Hoài Kiến, cười nhạo: “Hóa ra là vậy.”
Vậy mà anh lại thực sự tin rằng Nguyễn Du Hà ly hôn với mình là vì ghen tuông giận dỗi.
Chẳng trách cô không cần một xu nào, vội vàng muốn thoát khỏi anh đến vậy.
Hóa ra là vậy, hóa ra là vì cô và Quý Hoài Kiến đã ở bên nhau rồi.
Quý Hoài Kiến không biết Chu Lãng lại lên cơn gì, chỉ biết nếu như không phải vì Chu Lãng, Nguyễn Du Hà cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Du Hà cần phải nghỉ ngơi, nếu như tổng giám đốc Chu không có chuyện gì thì có thể rời đi rồi.”
Chu Lãng hừ lạnh liếc mắt nhìn anh ta, không ở lại thêm nữa, sải bước rời đi.
Trên chiếc Rolls Royce màu đen, đôi môi mỏng của Chu Lãng mím chặt lại, hồi lâu mới nói: “Nguyễn Du Hà và Quý Hoài Kiến quen nhau từ khi nào?”
Lâm Nam không dám không trả lời: “Cậu Quý và phu nhân là bạn đại học, cũng là tình đầu mà phu nhân nói lúc trước.
Khi đó mọi người đều nói hai người họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi…”
Chu Lãng lạnh mặt ngắt lời anh ta: “Tôi hỏi cậu cái này à?”
Lâm Nam ho khan mấy tiếng rồi lại nhanh chóng nói tiếp: “Lý do phu nhân tham gia Cuộc thi nhà thiết kế Tân Nhuệ ba năm trước hình như cũng là do cậu Quý giới thiệu.
Khi đó nhà họ Quý sắp xếp cho cậu Quý đi du học ở Paris, mà sau khi phu nhân đoạt giải vốn cũng có thể nhận được tài trợ của Chu thị đi Paris… nếu như không phải xảy ra chuyện giữa chừng.
Vậy nên em thấy có thể là hai người bọn họ đã hẹn nhau trước rồi.”
“Ý cậu là tôi đã chia rẽ bọn họ hả?”
Lâm Nam không dám trả lời, trong lòng thầm nói, anh với bố của phu nhân, chắc là mỗi người một nửa.
Nếu như ban đầu tổng giám đốc Chu chấp nhận yêu cầu của phu nhân, đổi cơ hội đến Paris thành tiền đưa cho cô, có lẽ sau phu nhân trả nợ xong sẽ đi Paris tìm Quý Hoài Kiến sống một cuộc sống ngọt ngào rồi.
Khi xe sắp đến biệt thự Tinh Hồ, Chu Lãng bỗng mở miệng nói: “Quay lại bệnh viện.”
Ở buổi trình diễn.
Sau khi Thư Tư Vi xuống khỏi sân khấu, tìm mãi vẫn không thấy Chu Lãng đâu, nhưng lại nghe được tin tức cô ta muốn nghe.
Nguyễn Du Hà vào viện rồi.
Lần này cô ta làm rất bí mật, trong phòng hóa trang lại có nhiều người ra vào, dù Nguyễn Du Hà nghi ngờ cô ta thì cũng không có chứng cứ.
Nhưng Thư Tư Vi còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy có nhân viên nói: “Vừa nãy tổng biên tập Lâm nói rằng, Thư Tư Vi không phải là người Chu thị muốn nâng đỡ lần này, dặn chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa.”
“Hả? Thật sao? Nhưng tôi nghe nhân viên của Thư Tư Vi nói, cô ta đã mua rất nhiều bài viết nói rằng buổi biểu diễn tối nay sẽ cho mọi người một bất ngờ, hơn nữa ngay cả cảm nghĩ khi đoạt giải cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Những lời tổng biên tập Lâm nói còn có thể là giả được sao? Hơn nữa biểu hiện của Thư Tư Vi tối nay thật sự rất bình thường, nếu cho tôi chọn, chắc chắn tôi sẽ chọn Ruan.
Mặc dù Ruan chỉ đi catwalk một lượt, nhưng rất nhiều người ở đó nói cô ấy xinh đẹp, khí chất không thua kém gì những người mẫu chuyên nghiệp.
Chưa kể đến Hứa Loan lên sàn sau đó, có thể nói là đè bẹp Thư Tư Vi luôn.”
“Tôi cũng thấy vậy, có lẽ là phía Chu thị cũng nhìn ra được tình cảnh hiện giờ, không tiện trao suất đó cho cô ta nữa.”
Thư Tư Vi nghe bọn họ nói những lời này, tức nghiến răng nghiến lợi.
Đều do Nguyễn Du Hà, đều là do người phụ nữ không biết xấu hổ đó!
Đáng ra cô ta không nên chỉ bỏ một chút thuốc, nên đầu độc chết Nguyễn Du Hà mới đúng!
…
Trong phòng bệnh, Nguyễn Du Hà nằm yên trên giường, tay đang được truyền nước, hơi thở đều đều.
Bùi Sam Sam nói với Quý Hoài Kiến: “Chuyện hôm nay cảm ơn nhé, nếu như không có anh, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn rồi…”
“Không cần phải khách sáo với tôi, đây vốn dĩ là điều tôi nên làm.”
Vì tìm Nguyễn Du Hà nên hôm nay anh ta mới đến show diễn, nhưng lại vô tình biết được một chuyện khác.
Quý Hoài Kiến im lặng một lúc rồi mới nói: “Khoảng thời gian này Du Hà vẫn luôn ở cùng cô à?”