“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đời người không, lần sau nếu mẹ tôi lại hỏi cậu thì cậu cứ nói tôi đang suy nghĩ về cuộc đời.”“Suy nghĩ như thế nào, hủy diệt trái đất à?”“Đúng, chính là như vậy!”Khưu Thiên Trường cười lớn, một nụ cười trong sáng, tôi nghe thấy tâm trạng cũng thoải mái trở lại.
Bọn họ dừng xe tại một câu lạc bộ, tôi cũng không hỏi nhiều, được Khưu Thiên Trường dìu vào bên trong, bởi vì tôi cũng không biết mình nên đi đâu.Căn chung cư của tôi và Tiêu Lạc Thiên đã không xứng được gọi là nhà, về đó cũng chẳng qua chỉ là một mình trải qua đêm dài đằng đẵng, suy nghĩ không yên, sau khi Tiêu Lạc Thiên trở về không biết lại là một trận bão tố như thế nào nữa.Cái câu lạc bộ này có quan hệ với bọn họ, Khưu Thiên Trường bế tôi đi vào từ cửa sau, lên đến khu hội viên ở tầng ba.
Tôi ngồi trên sofa, mệt mỏi đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy.
An Kiến Văn cũng muốn đi theo vào nhưng lại bị Khưu Thiên Trường quay người đẩy ra ngoài, Khưu Thiên Trường nói: “Chúng tôi ở đây nói chuyện yêu đương, một cái bóng đèn nhue cậu ở đây làm gì? Chỗ nào mát mẻ thì cậu đi đến đó nghỉ ngơi đi.”Đây chính là điển hình của việc dùng xong thì vứt bỏ, An Kiến Văn đỡ trán, thở dài: “Sớm muộn gì thì cũng tuyệt giao với cậu!”Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, không biết Khưu Thiên Trường từ đau tìm được một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho tôi, bảo tôi thay quần áo bị ướt trên người ra.
Tôi cầm lấy quần áo, hi vọng anh ấy có thể quay sang chỗ khác, nhưng mà anh ấy lại không có chút tự giác nào, mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm tôi.Tôi bị nhìn đến vô cùng xấu hổ, đành đẩy anh ấy một cái, nói: “Anh có thể quay người sang chỗ khác được không? Em phải thay quần áo.”“Từ đầu đến chân em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy đâu, mau thay đi, nếu không ngày mai bị ốm thì đừng có mà tìm anh khóc.” Khưu Thiên Trường tiến gần lại, ánh mắt nhìn hết một lượt những chỗ bị hở trên người tôi.“Anh mau quay người qua kia!” Có thể thoải mái thay đồ trước mặt đàn ông, việc này phải cần bao nhiêu dũng khí , tôi thật sự không làm được.“Được thôi, sợ em rồi.”Thấy Khưu Thiên Trương cuối cùng cũng quay đầu sang chỗ khác, tôi đang chuẩn bị cởi váy ra, nào có biết anh ấy lại quay đầu lại nói: “Thật sự không cần anh giúp sao? Em bị thương rồi, làm không tiện.”Tôi khóc cũng không được mà cười cũng không song, nói: “Chân của em bị thương chứ không phải là tay.”Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh ấy, ấu trĩ giống hệt một đứa trẻ,tôi vừa bực mình vừa buồn cười.
Người đàn ông này rất thần bí, có lúc là con nhà quyền quý bất cần đời, lại có lúc vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo giống như một vị đế vương cao cao tại thượng.
Nhưng mà ở trước mặt tôi, anh ấy giống như một người nhỏ hơn tôi mấy tuổi, giống như một đứa bé ấu trĩ.Vừa thay xong quần áo thì điện thoại kêu lên, là Tiêu Lạc Thiên, tôi chần chừ một lúc rồi cũng bắt máy, nghe thấy giọng nói không vừa lòng và mỉa mai của anh ta: “Đường Vân, cô lại chạy đi đâu quyến rũ đàn ông rồi, một ngày không có đàn ông thì cô không sống được hả?”Tôi nắm chặt điện thoại, nghiến răng kèn kẹt.
Đây chính là chồng của tôi, khi tôi bị người khác bắt nạt thì ngoảnh mặt làm ngơ, sau khi tôi rời đi lại mở miệng ra mỉa mai tôi, tôi giận dữ hét lên: “Đúng vậy, ở trong mắt của anh tôi chính là một cái xe công cộng mà, nếu chúng ta đều như thế rồi, vậy tại sao tôi lại không làm tình thêm với mấy người đàn ông nữa, biết đâu lại có người làm giỏi hơn anh.
Bây giờ tôi đang cùng đàn ông làm tình này, anh gọi điện thoại đến quá muộn rồi, đồ cặn bã!”Tôi dùng sức ném điện thoại xuống mặt bàn, ngự đầu dựa vào ghế sofa, hết lần này đến lần khác bị thất vọng, đã khiến tôi sắp quên luôn cả chính mình của ngày xưa, Tiêu Lạc thiên mà tôi yêu lại là cái dạng gì đây.Nhưng mà, cho dù là như thế nhưng khi tôi nói những lời bẩn thỉu kia với Tiêu Lạc Thiên, thì trái tim vẫn vô cùng đau đớn.
Tôi yêu đơn phương anh ta mười năm, từ khi anh ta vẫn còn là cậu thiếu niên mười ba tuổi, đến khi anh ta trở thành một người đàn ông xuất chúng, nhưng mà tất cả đã không thể quay lại được nữa.Nếu như yêu đơn phương biến thành tình yêu từ cả hai phía sẽ có hậu quả như thế này vậy hãy mang tất cả những điều tốt đẹp ấy bóp chết từ lúc còn ở trong nôi đi.
Tôi thà rằng mình vẫn còn là cô gái ngốc nghếch đứng một bên, lén lút quan sát Tiêu Lạc Thiên, ít ra tôi của lúc đó vẫn có một chút khát vọng với tình yêu, vẫn ước mơ về một điều gì đó tốt đẹp.“Khưu Thiên Trường, em muốn uống rượu, được không?” Từ trong túi xách lấy ra một cây kẹo que, nhét vào miệng, ăn mấy miếng, vẫn là cái vị ngọt như cũ nhưng lại không có cách nào khiến trái tim cảm nhận được một chút ngọt ngào nào.
Tôi muốn buông thả bản thân một lần..