“Cảm ơn Hầu gia.” Kỷ Dao nghiêm túc nói, ánh mắt liếc về phía con mèo nhỏ, thấy nó lớn lên giống Miêu Miêu như đúc, lông trắng thật dài, đôi mắt xanh lam, ngoài việc thân hình nhỏ một chút, hầu như không nhìn ra khác nhau điểm nào, thật sự rất đẹp.
Khóe miệng nàng cong lên: “Ta còn đang muốn mua một con mèo cái đó, nhờ có Hầu gia...Không biết Hầu gia tốn bao nhiêu?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là từ chỗ một người bạn, vừa đúng lúc cặp mèo năm trước của hắn sinh ra ba con mèo nhỏ, đây là con thừa ra, không tốn phí.”
Kỷ Dao sửng sốt.
“Làm người tốt làm đến cùng, nếu như lúc trước tặng ngươi một con, cũng nên góp cho đủ một đôi.” Dương Thiệu nâng chung trà lên uống một ngụm, cười khẽ nói, “Nếu như ngươi thật sự băn khoăn, thì xem như Kỷ công tử thiếu nợ ta đi, lần tới mời ta uống rượu thêm vài vò.”
Phản ứng vừa rồi của người trong nhà này, Kỷ Đình Nguyên đối hắn tốt nhất.
Quả nhiên Kỷ Đình Nguyên lập tức nói: “Quyết định như vậy đi, lần trước uống rượu thua Hầu gia, ta còn phải thắng lại đó!”
Kỷ Dao thật muốn véo ca ca một cái.
Sớm biết vậy ngày đó đã không nói bừa, khiến cho ca ca tưởng chính mình vứt bỏ Dương Thiệu. Nhưng mà lúc ấy, nàng thật sự cho rằng bản thân mình và Dương Thiệu sẽ không có bất kì qua lại nào nữa.
“Mèo con vừa tới chắc vẫn còn nhát gan, ngươi nên đi sắp xếp một chút.” Dương Thiệu nhắc nhở, “Con trước kia chắc cũng lớn rồi?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, cũng một năm rồi”
“Kỷ tiểu thư, ta có thể đi xem thử không?”
Kỷ Dao không muốn dẫn hắn đến nội viện, nghiêng đầu nói: “Không biết nó có ở đây không, chắc là chạy ra ngoài chơi rồi.”
“Phải không? Vậy thì thôi, ta vốn muốn nhìn thử xem có giống mèo của trưởng công chúa Thọ Xuân không, dù sao cũng là nó sinh.”
Liêu thị kinh ngạc: “Trời, thì ra Hầu gia mua ở chỗ trưởng công chúa.” Ơn nghĩa này thực sự quá lớn, bà vội vàng nói, “Dao Dao, con mèo con kia, không phải con kêu một tiếng nó lập tức chạy ra sao, dẫn Hầu gia đi xem đi.”
Dù sao đó cũng là Đại Đô đốc, hắn tặng mèo nên muốn nhìn thử một chút là chuyện thường tình, ngăn cản khó tránh khỏi đắc tội với người ta.
Kỷ Dao cảm thấy thực chất Dương Thiệu có mục đích riêng, nhưng mà không còn cách nào, đành phải dẫn hắn đi.
Mộc Hương cầm theo giỏ tre đi theo phía sau.
Trên đường yên tĩnh quỷ dị, tiểu cô nương im lặng không nói tiếng nào, chỉ lo đi về phía trước.
Đột nhiên Dương Thiệu nói: “Du Tố Hoa đã đi Sở Châu rồi, sau này ngươi không cần lo lắng nữa.”
Ngày ấy nàng say nên hoàn toàn không biết, sau đó ở chỗ tỷ tỷ nghe nói, Du Tố Hoa bị thương, việc này nàng có chút hứng thú, dò hỏi: “Nàng ta bị làm sao vậy?”
“Nàng ta vốn muốn dùng Lục Phàn Du với ngươi.”
Kỷ Dao khiếp sợ.
Trong trí nhớ, Du Tố Hoa cũng không ác độc như vậy, kiếp này sao lại…
“Khoảng thời gian trước, ta buộc Du phu nhân đưa nàng rời khỏi kinh thành, mẫu thân ta cũng chưa từng cầu xin, từ chối gặp mặt nàng ta, nàng ta liền đem việc này đổ lên trên người của ngươi.” Dương Thiệu giải thích.
Kỷ dao bừng hiểu ra.
Chẳng lẽ bởi vì thái độ của Thái phu nhân thay đổi? Kiếp trước Thái phu nhân vẫn luôn yêu thích Du Tố Hoa, hiện tại không thích nữa, cho nên Du Tố Hoa cảm thấy tuyệt vọng, nên mới có thể làm ra loại chuyện này? Kỷ Dao thở phào một hơi, thật đúng là nên cảm ơn Dương Thiệu.
Nếu là nàng, nàng có thể sẽ trúng chiêu.
Lục Phàn Du đổ lên trên mặt sẽ như thế nào? Kỷ Dao không rét mà run.
“Cảm ơn Hầu gia.” Nàng hành lễ, nói xong lại phát hiện, hôm nay lại nói cảm tạ đến hai lần! Nàng càng không muốn thiếu nợ Dương Thiệu, sao thiếu càng nhiều vậy.
Kỷ Dao có chút buồn rầu.
Đi đến nơi nàng ở, Kỷ Dao kêu: “Miêu Miêu.”
“Meo!” Miêu Miêu đang ở trên một thân cây lập tức chạy xuống.
Gần đây nó thích trèo lên cao nhìn ra xa, lúc này thấy Kỷ Dao đến, nó vây quanh ở bên chân nàng cọ cọ, cái đuôi to dựng thẳng lên, giống như cỏ lau dập dìu.
“Miêu Miêu, nhờ phúc Hầu gia, ngươi có bạn rồi.” Kỷ Dao kêu Mộc Hương đặt giỏ tre xuống, vừa định mở ra, trên mu bàn tay đè nặng, bị nam nhân ngăn cản.
“Đừng thả ở chỗ này.” Hắn ngăn cản.
Lòng bàn tay cọ qua, cảm giác thô ráp, Kỷ Dao rút tay về: “Sao vậy?”
"Bởi vì nó chưa quen thuộc nơi này, nếu như thả ra sẽ nhanh chóng chạy mất," Dương Thiệu nhìn mèo đực, "Tốt nhất đợi thêm hai tháng nữa đi."
Lúc đầu Kỷ Dao còn chưa hiểu ra, về sau mới hiểu được hắn nói Miêu Miêu lớn hơn mèo cái rất nhiều, lỡ như giao phối, mèo cái nhỏ không tiếp nhận được.
Mặt nàng lập tức đỏ lên.
"Vậy nên thế nào? Cũng không thể đặt trong giỏ trúc mãi."
"Có thể tìm một gian phòng."
"Gian phòng?" Kỷ Dao ngẫm nghĩ, sai Mộc Hương đem giỏ trúc đến gian phía Tây, bây giờ phủ của Kỷ gia rất rộng, bên nàng có tận mấy gian phòng, mấy gian phòng ở phía Tây dường như không dùng đến, chỉ để tủ treo quần áo, thêm hai cái trương gỗ và một cái bàn vuông.
Mộc Hương đóng cửa sổ lại hết.
Cửa cũng đóng.
Nơi vốn dĩ sáng tỏ nhanh chóng trở nên âm u.
"Nuôi ở đây một thời gian, ngươi nhớ kỹ thường xuyên đến làm quen với mèo con, nó sẽ không rời đi." Ánh mắt Dương Thiệu rơi vào gương mặt của Kỷ Dao.
Càng tối, càng bật lên làn da trắng nõn như ngọc của nàng, giống như lông trên thân mèo con. Nếu Kỷ Dao cũng giống như mèo con, ở trong một căn phòng qua mấy ngày thì có thể nuôi dưỡng...
Đang nghĩ ngợi bên tai nghe tiếng Kỷ Dao hỏi: "Làm sao ngươi biết những điều này?"
Hắn lấy lại tinh thần nhìn nàng: "Đương nhiên bởi vì ngươi muốn nuôi, ta đặc biệt đi hỏi người khác. Nếu không phải vì ngươi, hôm nay ta sẽ không đến đưa mèo."
Thẳng thắng như vậy, Kỷ Dao đỏ mặt.
Thấy gương mặt nàng biến sắc, khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên.
Nàng thích nghe những lời này, hắn liền nói cho nàng nghe, Kỷ Dao chính là thích người khác yêu thương nàng.
Hắn bước lên phía trước hai bước.
Hơi thở mát lạnh trên người nam nhân lan tới, Kỷ Dao lùi về sau một bước: "Thật ra ngươi không cần phải như vậy, tự ta cũng có thể mua được mèo."
"Ta cũng vì xin lỗi." Dương Thiệu nắm chặt tay của nàng, "Trước đó thái độ của ta không tốt."
Giọng nói của nam nhân trầm thấp lại dịu dàng, Kỷ Dao cắn môi: "Thái độ của ngươi sao không tốt?"
"Ta vẫn không đến gặp ngươi."
Hừ, hắn cũng biết sao?
"Đã không gặp, vậy thì vĩnh viễn không cần gặp, Hầu gia làm gì còn nắm chưa buông?" Kỷ Dao co cổ tay lại, "Ta không phù hợp với Hầu gia, không bằng mỗi người một ngả đi."
"Ta cũng thật sự muốn quên ngươi..." Dương Thiệu nhìn chăm chú vào cặp mắt của nàng, "Làm sao vẫn không quên được, mẫu thân ta cũng nói, nói ta đến cầu thân sớm một chút, mẫu thân nói ngươi rất tốt."
Thái phu nhân nói nàng tốt?
Kỷ Dao giật mình, nhưng mà lần trước ở Hầu phủ, thái độ của Thái phu nhân không giống như trước, lần đầu tiên khen ngợi nàng.
Thấy nàng im lặng, Dương Thiệu nói: "Trước kia bởi vì ngươi muốn suy nghĩ, ta cảm thấy ngươi không muốn gả cho ta, vốn không đặt ta ở trong lòng, ta có chút tức giận."
Vậy sao hắn không nói thẳng ra? Cứ như vậy bỏ nàng qua một bên? Kỷ Dao chau mày.
"Bây giờ ngươi biết nguyên nhân rồi, có thể tha thứ cho ta không?" Dương Thiệu vô cùng dịu dàng, "Ngươi muốn ta bù đắp thế nào cũng được, cho dù là mèo, dù ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi."
Kỷ Dao ngây ngẩn cả người.
Dường như đây là lần đầu tiên hắn ngoan ngoãn phục tùng như vậy.
Nàng muốn từ chối tất cả, nhưng lại nói không nên lời.
Dương Thiệu chớp thời cơ ôm nàng vào ngực.
Mùi hương trên người cô nương lập tức bay vào chóp mũi, giống như hoa lan nở đầu xuân, nhàn nhạt, thơm ngát.
Hắn cảm thấy thỏa mãn.
Cũng cảm thấy trống rỗng.
Không biết cảm giác nào chân thực hơn.
Nhưng nàng là người thật, đang ở trong ngực hắn, hắn cúi đầu tìm môi nàng, Kỷ Dao một tay che lại: "Ngươi muốn ta lấy trâm đâm ngươi sao?"
"Rốt cuộc học được ở đâu?" Bờ môi Dương Thiệu dán lên mu bàn tay của nàng, "Được, ta không hôn ở đó, hôn nơi này."
Hắn liếm láp mu bàn tay của nàng.
Toàn thân Kỷ Dao tê rần.
Hắn lại liếm láp tiếp, đôi mắt đen láy chứa đựng ý cười nhìn nàng.
Kỷ Dao không thể tiếp tục chịu được, nhanh chóng lùi về sau: "Ngươi đừng được voi đòi tiên, đây là nhà của ta."
Cửa sổ đều đóng lại còn gì, Mộc Hương này lại nhìn quen rồi, Dương Thiệu liếc nhìn nha hoàn đang quay lưng, nhìn Kỷ Dao: "Ai bảo ngươi đáng yêu như vậy."
Lỗ tai Kỷ Dao nóng lên.
Nàng không để ý tới hắn, ngồi xổm xuống thả mèo con ra.
Mèo con nhỏ nhát gan, quả nhiên sợ người, nhanh chóng trốn đến phía sau tủ quần áo.
Kỷ Dao nhỏ giọng gọi nó, nhưng nó cũng không đi ra.
Nàng có chút buồn rầu.
"Chờ đói bụng, nó sẽ ra ngoài tìm thức ăn, đến lúc đó ngươi đem tới, nó sẽ nhận biết ngươi." Dương Thiệu nói với nàng, "Nó thích ăn thịt gà."
Hắn quả thật hỏi cẩn thận.
Kỷ Dao nói: "Ta sẽ dặn phòng bếp chuẩn bị."
Nàng muốn đi mở cửa.
Dương Thiệu kéo cổ tay của nàng: "Bây giờ ngươi lại muốn suy nghĩ bao lâu?"
Có phải là suy nghĩ lâu, hắn lại tức giận không để ý đến nàng không? Mặc dù dường như lần này thành ý rất đầy đủ, nhưng mấy lần trước hắn quá lạnh lùng, Kỷ Dao có chút sợ hãi, còn chỗ Thái phu nhân có thật sự thích hay không cũng khó xác định, còn ả nô tỳ trong phủ...
Tuy nói vì bảo vệ Dương gia, nhưng cũng quá đáng sợ.
Mặc khác, kiếp trước bọn họ không có con, cho dù là nàng, hay là Dương Thiệu, đều mời thái y bắt mạch, không có vấn đề gì, nhưng bọn hắn không sinh được.
Không biết có phải chịu nguyền rủa của quyển sách kia hay không, thân là nữ phụ, cứ cho là nàng gả cho Dương Thiệu thân thế vẻ vang, nàng cũng định trước không chiếm được hạnh phúc.
Trong lòng Kỷ Dao đột nhiên buồn bã.
Nàng lo lắng quá nhiều chuyện, có lẽ Dương Thiệu rất tốt, nhưng làm sao nàng nói với hắn những chuyện này đây? Đột nhiên nàng phát hiện, không phải nàng muốn suy nghĩ, là nàng không biết nói với hắn như thế nào!
Chẳng lẽ muốn nàng nói với hắn mình sống lại sao?
Dương Thiệu sẽ tin ư?
Không, ngay cả người nhà của mình nàng còn chưa nhắc đến, làm sao nàng lại nói cho Dương Thiệu?
Có lẽ rời xa hắn là lựa chọn tốt nhất.
Trước đó không phải bọn họ cũng rời xa nhau rồi sao?
Trên đời này, không có người nào rời xa người khác thì không sống nổi, Dương Thiệu ngồi ở vị trí cao, tuấn tú vô song, rồi hắn sẽ tìm được người vợ như ý.
Nàng cũng như vậy.
Kỷ Dao nhỏ giọng nói: "Hầu gia, ta nghĩ, việc này không cần suy nghĩ nữa."
"Vì sao?" Dương Thiệu nghĩ thầm, chẳng sẽ nàng không đồng ý hay sao?
"Ta cảm thấy..."' Nàng nhìn Dương Thiệu, ánh mắt như nước hồ thu, yên tĩnh buồn bã, "Ta không muốn..."
Dương Thiệu che miệng nàng lại.
"Câu nói này vĩnh viễn không cần nói." Hắn cười lạnh nhạt.
Nàng nói, hắn sẽ giết nàng!