Hứa Đào Nhi từ yêu thương cưng chiều đến chuyển hẳn sang vừa rên rỉ ú ớ vừa mắng anh… Nhưng cảm giác như thế thật kích thích làm sao.
Chuyện Hàn Thần và Triệu Ngọc Nghiên chỉ là kết hôn hờ, cô đã biết.
Cô trêu anh rằng:
“Như thế… đúng ra em không phải là người thứ ba chen vào cuộc tình của anh.
Mà chính anh mới là ‘tiểu tam’ chen vào cuộc sống của ‘vợ chồng em’.”
Hàn Thần vẫn bình thường dù bị cô nói là ‘tiểu tam’ cho đến khi nghe được một câu ‘vợ chồng em’ của cô… Đấy… lý do anh giận đơn giản chỉ có như thế, mà cô biết anh hay ghen tuông vặt vãnh càng hay cố ý trêu anh cho anh giận.
Thế thì cô bị anh ‘hành hạ’ trong phương diện khác quả đúng là cái giá mà cô phải trả thôi.
Ok, cô sai.
Cô chấp nhận.
Cô không cãi được.
‘…’
Hứa Đào Nhi thay lên người một chiếc váy hoa dài chạm đất màu ánh trăng, chiếc váy có thiết kế thắt eo, kín cổ, dáng tay bồng có nhún bó sát ở phần cổ tay.
Dưới chân cô đi một đôi giày cao gót mười lăm phân.
Khoác theo chiếc túi xách Hermes trị giá bằng cả căn biệt thự cao cấp.
Mái tóc tạo kiểu xoăn nhẹ, xõa dài.
Gương mặt trang điểm ngọt ngào với màu son đỏ làm điểm nhấn nổi bật cho cả gương mặt.
Cô cân nhắc kỹ lưỡng chọn một mùi nước hoa thật đơn giản nhưng không được mờ nhạt, nó có sự kết hợp của hương cỏ xanh ban mai.
Thanh thuần là thế nhưng vào mắt đàn ông vẫn là một sự quyến rũ khó cưỡng.
Từ lúc cô xuất hiện trước mặt hai cha con Hàn Thần ra đến xe, ngồi lên xe rồi mấy lần anh không kiềm chế được mà muốn hôn cô.
Nhưng cô đã chải chuốt xinh đẹp, đời nào cô cho anh hôn hít trôi hết makeup.
Hàn Thần giận giận dỗi dỗi còn hơn cả Hàn Thần Minh, chỉ đành hôn lên mu bàn tay cô gỡ gạc lại chút ít sự khao khát của mình.
Hàn Thần Minh nhìn qua ba mẹ, ánh nhìn chán chường rồi lại quay đi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe ô tô.
Hôm nay cả gia đình nhỏ của cậu bé sẽ phải về Hàn gia ra mắt ông bà nội và đất thần Hàn gia.
Phía trước tài xế lái xe.
Ba ngồi bên cạnh mẹ.
Cậu bé thì phải ngồi bên cạnh ba, sát cửa sổ, chứ không được ngồi trong lòng ba nữa… như thế tránh trường hợp làm phiền ba mẹ tình tứ.
Nhóc con có chút tủi thân mà nhóc không có nói.
Nhưng dù sao chỉ cần ba mẹ hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc theo ba mẹ.
Gần đến nơi, Hàn Thần Minh đã nhìn thấy cung điện xa hoa của Hàn gia, cậu bé reo lên mừng rỡ:
“A… sắp tới rồi…”
Hứa Đào Nhi theo câu reo hò của con trai mà sốt ruột, tim cứ đập thình thịch loạn hết cả lên.
Nhưng đột nhiên sắc mặt cô trở nên nghi ngờ, cô hỏi con trai:
“Sao con biết là sắp tới?”
Cô và con chưa từng tới đây mà nhỉ?
Con trai thành thật khai báo dưới sự kiểm soát của ba:
“Ba dẫn con tới vài lần rồi ạ.”
“Lúc nào, sao mẹ không biết?”
Cô gặng hỏi.
Hàn Thần Minh nói:
“Lúc mẹ đi công tác, lúc mẹ giận ba ạ…”
‘…’
Ờ…
Hứa Đào Nhi chợt cảm thấy tủi thân.
Hàn Thần hỏi cô:
“Em không vui à?”
Cô dùng giọng ghen tị nói:
“Chả có gì mà phải không vui.
Hai người thân nhau như thế, rủ nhau tới đây chơi cũng đâu thèm rủ theo em, em chỉ là người thừa, là người đẻ thuê cho nhà anh thôi…”
Hàn Thần cười khẽ khàng, lại một lần hôn lên tay cô:
“Xin lỗi em… đáng lẽ anh không nên giấu em…”
Cô không phải giận thật, cho nên đánh nhẹ vào đùi anh:
“Lần cuối thôi đấy.”
Hàn Thần khẽ lắc đầu, không đáp.
Cô không hiểu thái độ này của anh là thế nào, đang định hỏi thì chiếc xe đã tiến dần vào cánh cổng sừng sững của dinh thự Hàn gia.
Hứa Đào Nhi ngồi thẳng lưng, tay chỉnh lại váy vóc, đeo sẵn túi xách chuẩn bị một tư thế xinh đẹp nhất để tới nơi đây.
Dù là lần lấy chồng thứ hai, tuy nhiên có rất nhiều cảm giác khác lạ.
Chẳng hạn như là cảm giác hồi hộp khi về nhà chồng này là lần đầu tiên cô trải qua.
Trước kia lần đầu về Tần gia, cảm nhận thật sự rất tồi tệ như thể bước vào chốn âm u bức bách vô cùng khó chịu.
Dàn người giúp việc và vệ sĩ đông như kiến sớm đã đứng chờ sẵn để đón thiếu phu nhân.
Hàn phu nhân từ lúc nghe Hàn Thần bảo bắt đầu lên xe tới thì bà đã sốt ruột đứng chờ sẵn bên ngoài.
Nhìn thấy chiếc xe đỗ lại, bà vui mừng khôn tả bước mà như chạy tới.
Hứa Đào Nhi ngồi ngay bên ngoài, nên khi vệ sĩ bên ngoài mở cửa xe chào đón cô đã chủ động xuống trước.
Đôi chân dài với đôi giày cao gót đặt xuống nền đất, tiếp đến tà váy hoa rung rinh cùng dáng người cao cao xinh đẹp.
Cả một hội người giúp việc đứng gần đó lập tức trầm trồ, tiếng ‘ồ’ vang lên không ngớt bởi vì sự xinh đẹp của đại thiếu phu nhân.
Hội vệ sĩ xa xa mặt lạnh giữ nguyên tư thế, nhưng để ý thấy tròng mắt đen khẽ đảo về phía bên này theo tiếng ‘ồ’ của mấy chị giúp việc.
Sau đấy, tia mắt đồng loạt chấn động mà vội đảo ngay về chính diện.
Người càng xinh đẹp, nhìn còn không được chứ đừng nói là được động vào.
Nếu để lão gia hay thiếu gia biết, số phận sẽ thật bi thảm.
Hứa Đào Nhi nhìn thấy Hàn phu nhân đã cất tiếng chào ‘bác ạ’.
“Bậy nào bậy nào…”
Hàn phu nhân tiến tới nắm tay cô, đương nhiên sẽ chỉnh lại ngay cách gọi của cô:
“Con gọi ‘bác’ nào chứ? Phải là mẹ, Đào Nhi mau gọi mẹ đi… nhanh nhanh…”
Hứa Đào Nhi bị gượng, chần chừ mấy giây mới cất tiếng gọi ‘mẹ’.
Hàn phu nhân cười hớn hở đáp ‘ơi, con dâu đáng yêu của mẹ’.
Thấy cô chỉ cười nhẹ, bà liền nói chuyện:
“Hôm trước mẹ về Hứa gia chơi với cháu không thấy con đâu cả, hai đứa kết hôn với nhau cũng chẳng thèm nói chuyện cho mẹ biết… mẹ còn tưởng do con dâu ghét bỏ mẹ, muốn tránh mặt mẹ đấy…”
Hứa Đào Nhi cẩn thận quan sát ánh mắt và nét mặt của mẹ chồng mới, thấy trong ánh mắt chỉ toàn là ý cười vui vẻ cô mới an tâm hơn chút.
Nghĩ bụng đây không phải là bà Tần gian xảo, đây là bác gái thân thiết, là mẹ chồng mới của cô.
Cô phải thừa nhận, là do cô có ý trốn tránh mẹ chồng thật.
Nói chung việc cô và anh kết hôn đột ngột như vậy… chắc cũng chỉ có mình anh và con trai nghiện mô hình kia là chấp nhận được.
Còn từ Hứa gia đến Hàn gia, ngay cả cô cũng bị sốc kia mà.
Hôm trước ‘em chồng’ Hàn An Tư gọi điện rủ cô đi cafe tâm sự, cô xấu hổ kiếm cớ từ chối vì người ta gọi cô là ‘chị dâu’ nữa cơ.
“Con không dám có ý đó ạ.”
Cô nói một câu thật lễ phép.
Hàn phu nhân thấy thế, lập tức vỗ vỗ vào mông cô:
“Ôi giời, thoải mái đi con… người một nhà con khép nép như thế tự dưng làm mẹ thấy ngại đó.”
Nói thế nào thì cô cũng khó mà thích ứng ngay được.
“Dạ.
Con sẽ cố gắng.”
Hàn phu nhân cười hì hì, càng nhìn cô càng thấy ưng mắt.
“Con dâu của ai mà xinh thế chứ lị.”
Hứa Đào Nhi đáp khẽ:
“Con dâu của mẹ đấy ạ.”
“Phải phải, là con dâu của mẹ…”
Nhìn thấy Hàn Thần bế Hàn Thần Minh xuống xe, Hàn phu nhân lập tức ‘để mặc’ cô sang một bên:
“Ôi cục cưng của bà…”
Hàn Thần đặt con trai xuống đất, để thằng bé được bà nội dẫn đi vào trong nhà.
Còn anh thì bước tới bên cạnh cô, ôm eo cô cùng đi vào trong.
Hàn An Tư và Hàn Trạch từ hôm trước đã đưa Nhiên Nhiên về dinh thự Hàn gia ở, thuận tiện cho việc hôm nay chào đón chị dâu mới.
Cho nên lúc Hứa Đào Nhi bước chân phải vào nhà trước thì đã thấy mấy người họ ngồi đầy đủ trên ghế sô pha rộng lớn trong phòng khách xa hoa.
Hàn Trạch và Hàn An Tư ăn mặc rất thoải mái, nhưng cũng gọi là chỉnh tề.
Thấy cô thì cùng lúc đứng lên vẫy vẫy tay vui vẻ chào, Nhiên Nhiên đợi mãi mới thấy cô xinh đẹp tới thì chạy đến luôn miệng gọi:
“A cô xinh đẹp…”
Con bé ôm lấy chân cô, giây sau đã nghe Hàn Thần nhắc:
“Nhiên Nhiên phải gọi vợ bác là bác gái, nghe chưa?”.