Hàn An Nhiên hơi sững lại khi thấy cách xưng hô lạ thường của ba Thần, có một chút hụt hẫng nho nhỏ, nhưng rồi cô bé đã hiểu chuyện:
“Dạ, Nhiên Nhiên phải gọi ba là bác Thần, phải gọi cô xinh đẹp là bác gái… bác gái xinh đẹp…”
Hứa Đào Nhi xoa đầu bé con.
Hàn An Nhiên lập tức chuyển đối tượng khi thấy Hàn Thần Minh:
“Anh Thần Minh… cuối cùng em cũng đợi được anh đến rồi, anh cùng em chơi đi…”
Bé con nắm tay Hàn Thần Minh dẫn đi xung quanh căn nhà, theo sau còn có quản gia và giúp việc trông nom.
Hứa Đào Nhi không quên dặn dò hai đứa trẻ:
“Cẩn thận ngã đó.”
“Dạ…”
Hai đứa trẻ đồng thanh rồi chạy đi mất tăm.
Cô cùng mọi người đi tới ngồi xuống ghế sô pha.
Hàn Trạch vờ than thở:
“Như vậy… hôm nay một tiếng chị dâu vẫn phải gọi.”
Hứa Đào Nhi cười nhẹ, không đáp.
Hàn An Tư thì cứ trêu cô mãi.
Không khí quả thực không khác lúc ở Hứa gia cho lắm.
Thật ra, cô biết mọi người vẫn luôn muốn giúp đỡ cô để cô có thể hòa nhập được vào không khí Hàn gia này.
“Lão gia…”
Nghe người giúp việc chào một tiếng, Hứa Đào Nhi ngay tại khoảnh khắc đưa mắt về phía phát ra âm thanh, hai mắt cô vô thức mở to, cả người hơi sững lại.
Hàn Thần nhận ra thái độ khác thường của cô, lập tức nhắc nhở:
“Đó là ba của anh.”
Không phải ‘giai tân’ cô có thể đụng được, kể cả lỡ mà có đụng được anh cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Anh yêu cô, anh là chồng cô, chỉ có anh thôi.
Nên bất kể người đàn ông nào khác, cho dù là ba của anh, anh cũng không chấp nhận.
Hứa Đào Nhi cười nhẹ, nụ cười không được tự nhiên lắm, cô cùng anh đứng lên chào ba chồng, ông ấy chính là người đàn ông khó tính trong những lời đồn mà cô đã từng nghe được.
“Con chào ba ạ.”
“Ừm.”
Hàn lão gia gật đầu đáp lại, sau đó ông bước tới vị trí chủ nhân.
Mắt thấy cô và Hàn Thần vẫn còn đứng thì ông nhắc nhở:
“Ngồi đi đừng đứng mãi thế.”
“Dạ.”
Cô thấp giọng đáp, theo cái ôm của Hàn Thần ngồi xuống.
Hàn lão gia nhìn thấy vợ đang ngồi chỗ khác, ông khẽ nháy mắt ra hiệu bà tới bên ông.
Hàn phu nhân đã quen với việc chồng chỉ muốn ngồi cạnh mình.
Hứa Đào Nhi âm thầm xác thực thông tin Hàn lão gia rất yêu thương Hàn phu nhân.
Sau khi tay đã ôm vợ thì Hàn lão gia mới đưa ánh mắt quan sát kỹ lưỡng Hứa Đào Nhi, cô thấy thế thì lập tức lên tiếng giới thiệu:
“Con tên Hứa Đào Nhi ạ.”
Hàn lão gia tùy ý gật đầu:
“Ta biết, con không cần giới thiệu.”
Cô cảm giác ông không có chút gì khó tính hay định gây khó khăn nhằm thử thách con dâu mới mà trực tiếp đi vào dặn dò:
“Từ giờ con cùng con trai ta chung sống hòa thuận, làm dâu Hàn gia không có nhiều gánh nặng, cũng không ép buộc con dâu cả là phải thờ cúng tổ tiên, chỉ cần những ngày lễ, ngày giỗ quan trọng trở về dinh thự Hàn gia cùng dùng cơm với gia đình là được rồi.”
Cô nghĩ, hóa ra đối diện với ba chồng không hề khó như cô tưởng tượng.
Ông rất nhẹ nhàng nói chuyện.
Ngoài những điều cơ bản, thì ông còn dặn dò cô thêm một vài thứ khác nữa.
Sau đó nói chuyện tặng quà, tặng của hồi môn cho cô.
Ngày xưa cô với Tần Dịch Phong, thì gia đình hắn mở miệng là đất đai, đóng miệng là vàng bạc tiền của đòi gia đình cô.
Bây giờ thì ngược lại, đất đai Hứa gia không thiếu nhưng ba chồng và mọi người trong Hàn gia đã thống nhất với nhau từ trước sẽ sang tên cho cô vô số bất động sản, từ trong nước lẫn bên nước ngoài khiến cô bị choáng ngợp.
Cảm giác như trở thành bà trùm bất động sản chỉ sau một đêm.
“Tương lai không nói trước được điều gì, ba mẹ cho con những thứ đó xem như là để đảm bảo cho con một cuộc sống tốt sau này nếu như con trai ba mẹ thay lòng đổi dạ.
Cũng là để người đời không bao giờ có thể xem thường chúng ta, xem thường con dâu của Hàn gia…”
Hàn phu nhân thay chồng giải thích.
Hứa Đào Nhi nhìn mấy chồng sổ đỏ đất đai rồi một đống hồ sơ trước mắt, cô hơi hơi cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ.
Hàn Trạch quan sát biểu hiện trên gương mặt cô, anh ấy trêu rằng:
“Hôm nay chị dâu tha hồ mà ký mỏi tay rồi nhé!”
Cô cười ngại ngùng, lên tiếng từ chối thì không được, mà nhận thì cũng không xong.
Thái độ của mọi người một là một, hai là hai, rất kiên quyết muốn tặng cho cô những thứ này.
Hàn phu nhân hiểu được tâm trạng cô cho nên đã nói:
“Đừng ngại ngùng gì cả, sau này khi A Trạch kết hôn, vợ của thằng bé cũng sẽ nhận được hết thảy những thứ như con mà, đây là quyền lợi của con…”
Hàn Trạch nhạy cảm, anh hơi cau mày:
“Mẹ… sao mẹ lại nói đến chuyện này…”
Ngữ khí Hàn phu nhân có vẻ gắt gỏng nhưng ý đùa bỡn:
“Mẹ nói thế không đúng hay sao, con còn không mau lấy vợ đi, đến lúc ấy già rồi ế ra đó cho coi…”
Hàn Trạch lắc đầu:
“Hay là của hồi môn mẹ định tặng cho vợ của con thì mẹ cứ tặng cho chị dâu hết đi.
Con không lấy vợ, sẽ ở vậy làm con trai cưng của mẹ suốt đời…”
“Ôi, tôi không thèm…”
Hàn phu nhân chối bỏ ngay, bà chỉ chỉ Hàn Trạch và Hàn An Tư:
“Hai cô cậu dẹp ngay cái tư tưởng không lấy vợ lấy chồng đấy đi nhé!”
Hàn An Tư đột nhiên bị kéo vào chuyện này, em ấy lập tức cười nói:
“Mẹ à… bây giờ đại ca đã là chồng người ta rồi, không còn là bảo bối duy nhất của mẹ nữa… mấy nữa mẹ sẽ biết đến sự quan trọng của con và anh Trạch nhá!”
Hàn phu nhân chợt ngừng lại như thể bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, thế rồi bà đầy mong đợi nói:
“Không sao không sao, các cô cậu cứ yên bề gia thất đi rồi sinh cháu cho tôi, có cháu là được rồi.
Nhất là hai đứa con đấy…”
Bà hướng về đôi vợ chồng son:
“Nhìn A Minh mà xem, mẹ thật sự rất mong có thêm nhiều cháu khác mang gen kết hợp của hai đứa… hai đứa phải thúc đẩy nhanh nhanh cho mẹ đấy nhớ!”
Cùng là những lời nhắc nhở lấy chồng sinh con, nhưng Hứa Đào Nhi lại cảm thấy Hàn phu nhân chỉ đang nhắc nhẹ chứ bà không có ý định sẽ can thiệp vào chuyện sinh con đẻ cái của hai vợ chồng cô, cảm giác được tôn trọng như vậy vô cùng thoải mái.
Cô gật đầu lễ phép đáp:
“Bọn con sẽ cân nhắc ạ.”
Bàn tay đang đặt bên eo cô chợt bóp nhẹ.
Hứa Đào Nhi mặt không biến đổi cảm xúc, cười nói với Hàn phu nhân thêm mấy câu.
Sau khi mọi ánh mắt rời đi cô mới âm thầm đánh khẽ vào người anh, ánh mắt liếc nhẹ chứ không có ý gì cả…
“Phải rồi.”
Ba chồng đột nhiên lên tiếng hỏi Hàn Thần:
“Con tính bao giờ tổ chức hôn lễ?”
Nghe nhắc đến chuyện này cô cũng đưa mắt sang Hàn Thần, nhìn anh.
Anh cười nhẹ với cô rồi đáp:
“Con đã cho người chuẩn bị dần rồi.
Dự kiến sang đầu năm tới sẽ tổ chức, như vậy cũng vừa lúc ‘ổn định’ những chuyện ‘khác’.”
Hàm ý này ngoại trừ Hứa Đào Nhi và mẹ chồng cô ra thì mọi người đều hiểu Hàn Thần đang nhắc tới vụ liên quan đến Triệu Ngọc Nghiên và bọn phả.n đ.ộng kia.
Hàn lão gia gật đầu:
“Ừ, như vậy cũng được.
Chủ động sắp xếp là vừa rồi, đáng lý chuyện này đã phải tiến hành từ năm năm trước chứ không phải chờ đến tận bây giờ.
Dâu con Hàn gia để bị thiệt như thế rất không nên.”
Thật hiếm khi Hàn Thần toàn tâm toàn ý nghe theo ba:
“Vâng, con đã hiểu.”.