Tan học, giữa một vùng trời các đôi các nhóm những đứa trẻ đi với nhau, chỉ có lác đác vài đứa trẻ đi một mình như Triệu Ngọc My và Hàn Thần Minh.
Triệu Ngọc My xa xa nhìn thấy cậu bé đang đi tới cổng trường thì chạy vội đến.
Vừa hay bắt gặp cảnh Hàn Thần Minh được một bé gái mũm mĩm nắm tay kéo lên chiếc xe Maybach Pullman mang biển số xe của Hàn gia.
Triệu Ngọc My không mấy hiểu rõ, lập tức gọi:
“Này, Thần Minh…”
Hàn Thần Minh và Hàn An Nhiên đều bị thu hút, hai đứa trẻ cùng quay lại nhìn.
Triệu Ngọc My lanh lẹ nở nụ cười tươi rồi vẫy vẫy tay với cậu nhóc.
Hàn Thần Minh mặt không cảm xúc ngay tức khắc quay đi, cậu bé lên xe rồi mà một lúc sau vẫn chưa thấy Nhiên Nhiên leo lên.
Mắt nhìn lại thì ai ngờ không thấy Nhiên Nhiên đâu cả.
Cậu bé hơi lo, bước xuống xe ngó tới ngó lui.
Hóa ra, nhóc con đanh đá Hàn An Nhiên đó đang đứng ra vẻ trước mặt Triệu Ngọc My, tay chống nạnh, giọng chất vấn hỏi:
“Chị là ai?”
Hàn Thần Minh muốn đỡ trán bất lực, cậu bé nói với chú vệ sĩ đứng gần đó đang theo dõi cô chủ nhỏ:
“Chú ơi, chú kéo Nhiên Nhiên về lại cho cháu.”
Chú vệ sĩ gật đầu đáp lại cậu chủ nhỏ, sau đó đi tới:
“Tiểu thư, cô lên xe đi, thiếu gia đang đợi rồi.”
Hàn An Nhiên tất nhiên không chịu, quay lại thấy Hàn Thần Minh đang từ bên cạnh xe đi về phía cô nhóc, thì không vui hỏi:
“Anh, chị ta là ai sao lại thân thiết với anh như thế?”
Bộ dạng ghen tuông khó ở này của Nhiên Nhiên thật khiến Hàn Thần Minh khó xử.
“Không ai cả, anh không quen chị ta.”
Nói xong thì cậu nắm tay Nhiên Nhiên tỏ ý nhắc nhở cô bé đi về:
“Về thôi, mẹ anh đang đợi chúng ta.”
Hôm nay là sinh nhật của mẹ, Hàn Thần Minh quả thực rất háo hức muốn trở về Hàn gia.
Hàn An Nhiên sẽ tin Hàn Thần Minh.
Cô bé ngay sau đó thể hiện tình cảm thắm thiết trước mặt ‘kẻ thứ ba’ kia bằng cách ôm lấy cánh tay Hàn Thần Minh, cả người đu vào cậu bé để cậu bé phải đỡ.
Cũng may, bây giờ Hàn Thần Minh cao lớn, trông như học sinh lớp lớn nên mới có thể đỡ một đứa bé mũm mĩm như Nhiên Nhiên.
Nhiên Nhiên lên tiếng cảnh cáo:
“Hừ, đừng có tỏ ra thân thiết với anh Thần Minh của tôi.
Anh ấy là của tôi, chị đừng có mơ mà chen chân vào phá hoại.”
Triệu Ngọc My nãy giờ bị một đứa bé con nạt nộ, cả người cứ đơ ra, nụ cười trên môi cũng cứng đờ không nói được câu gì.
Nhìn hai người khoác tay nhau rời đi, lúc chuẩn bị lên xe, Nhiên Nhiên không quên quay lại lè lưỡi với Triệu Ngọc My khiến cô con gái đó buồn bực một phen.
“Píp, píp…”
Tiếng còi xe ô tô khiến Triệu Ngọc My giật nảy mình, nhận ra người nhà đến đón thì vội vàng đi về phía chiếc xe.
“Chị… hôm nay chị đón em ạ?”
Nhìn thấy Triệu Ngọc Nghiên, Triệu Ngọc My thoáng ngỡ ngàng.
Triệu Ngọc Nghiên ngồi ở ghế lái, miệng nhai singum, mắt đeo kính râm, một tay đặt trên vô lăng, một tay vuốt vuốt chỉnh lại mái tóc ngắn ngang vai mà ả mới cắt.
“Ừ, nay ba em bận, nhờ chị đi đón.”
Triệu Ngọc My nghe lý do này không có sức thuyết phục.
Cha của Triệu Ngọc My là Bộ trưởng Bộ Y tế Triệu Luật.
Ba đã có vợ, nhưng vợ ba không thể sinh con, cho nên đó là lý do Triệu Ngọc My được sự đồng ý của vợ ba mà về Triệu gia.
Về Triệu gia, cô bé đã vô tình phát hiện, hóa ra nguyên nhân mà vợ hợp pháp của ba không sinh con được chính là vì chị họ Triệu Ngọc Nghiên bỏ thuốc hãm hại.
Không biết ba có biết chuyện này không, nhưng cô bé cũng chẳng buồn mách lẻo.
Bởi biết rằng dù mang họ Triệu, dù sống trong xa hoa, nhưng cô bé sẽ không bao giờ được coi trọng chỉ vì mẹ ruột của cô bé là một cô gái bán hoa.
Kín miệng và biết điều sống ở trong ngôi nhà như vậy, Triệu Ngọc My mới thoát khỏi sự chèn ép của Triệu Ngọc Nghiên.
Nếu như để chị họ biết cô bé có dã tâm tranh giành tài sản với chị họ, chắc chắn cô bé sẽ lập tức đi theo những người khác về trời.
Quả nhiên lúc bấy giờ, Triệu Ngọc My đã nghe chị họ dò hỏi:
“Em với thằng bé vừa nãy quan hệ gì?”
Triệu Ngọc My biết mà, làm gì có chuyện chị họ tốt bụng đi đón mình, chắc chắn là có ý đồ riêng khác.
Cô bé thành thật đáp:
“Bọn em không quen nhau ạ.”
Thấy Triệu Ngọc Nghiên không tin, cô bé đoán là chị họ đã nhìn thấy mấy người nói chuyện với nhau nên giải thích tiếp:
“Cậu bé đó mới chuyển vào lớp học vượt, em vô tình gặp nên mới hỏi han một chút.”
Triệu Ngọc Nghiên hôm nay tới đây thật không phải vì nguyên nhân đón Triệu Ngọc My, mà là muốn xem thử thằng nhóc Hàn Thần Minh đó rốt cuộc thế nào.
Khi nhìn thấy gương mặt trẻ con sáng sủa dễ thương y như đúc Hàn Thần đó, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta nghĩ, giá như người sinh ra thằng bé đó không phải là Hứa Đào Nhi thì tốt!
“Từ giờ em tạo mối quan hệ tốt với thằng bé đó đi.”
Triệu Ngọc My không hiểu ý tứ ra lệnh của Triệu Ngọc Nghiên nên ngơ ngác:
“Là sao ạ?”
Triệu Ngọc Nghiên đôi mắt xoẹt qua một tia suy nghĩ ‘ngu ngốc’, nhưng vẫn giải thích cho Triệu Ngọc My hiểu:
“Chị muốn em thân thiết với thằng nhóc đó, sau này có chuyện chắc chắn cần dùng đến.”
Triệu Ngọc My ngỡ ngàng, cô bé mới chỉ học lớp ba mà chị họ đã muốn biến cô bé thành công cụ phục vụ mục đích trả thù chồng trước của chị họ sao?
Triệu Ngọc Nghiên thấy Triệu Ngọc My không lên tiếng thì đưa ánh mắt sang chiếu tướng:
“Triệu gia nuôi em ăn học, cho em sống trong khung cảnh xa hoa không phải để em ăn không ngồi rồi.
Ngoan ngoãn làm theo lời chị khắc có thưởng, còn nếu chống đối ý chị thì…”
Cô ta chợt dí sát vào Triệu Ngọc My, giọng nói giống như ác quỷ vang lên:
“Em biết rồi đấy… em sẽ giống như người đàn bà đó sớm thôi.”
Triệu Ngọc My tái mét cả mặt, chỉ biết ra sức gật đầu.
‘Người đàn bà đó’ chính là mẹ kế của chị họ, đã bị chị họ hại chết.
Và quan trọng là chị họ cũng đã biết chuyện cô bé biết chị họ giết người rồi hay sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Triệu Ngọc My, Triệu Ngọc Nghiên mới hài lòng.
Đây cũng xem như là một phép thử, rằng liệu có phải Triệu Ngọc My vẫn luôn giả vờ ngu ngốc hay không.
Kết quả đã có rồi, Triệu Ngọc My… thật ăn hại, không có sức uy hiếp.
…
Đưa Triệu Ngọc My về Triệu gia xong thì Triệu Ngọc Nghiên lại quay về khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh.
Cô ta có kha khá nhà, nhưng chỉ thích vởn vơ xung quanh khu đô thị này.
Lâu dần thì nơi đây xem như là căn nhà chính thức của cô ta ngoài Triệu gia.
Biệt thự của cô ta nằm ở cuối dãy khu C.
Trước kia cô ta dùng thân phận của người khác để mua căn biệt thự này không phải vì không có tiền mua căn khác cao cấp hơn, chẳng qua là nhằm cho việc thuận tiện cùng Tần Dịch Phong qua lại không bị ai phát hiện.
Kết quả thật vô nghĩa, ‘người’ biết vẫn biết, nhưng ‘người’ không thèm quan tâm dù chỉ một chút…!
Chưa tới nơi, Triệu Ngọc Nghiên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Dĩnh Yên bên ngoài cổng biệt thự.
Gương mặt Triệu Ngọc Nghiện lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
Diệp Dĩnh Yên nhìn thấy cô ta về, mừng rỡ chạy vội tới.
“Nghiên Nghiên, cậu về rồi…”
Diệp Dĩnh Yên đôi mắt thâm quầng, gương mặt tái nhợt không trang điểm lộ rõ làn da xỉn đi không đều màu.
Cả người cô ta so với khi trước đã gầy đi hẳn do tác hại của thuốc phiệ.n.
Cô ta mặc nguyên chiếc váy ngủ hai dây, đôi chân đi dép lông trong nhà, tay bám vào thành cửa xe của Triệu Ngọc Nghiên:
“Nghiên Nghiên… cho mình đi… cho mình…”
Triệu Ngọc Nghiên tặng Diệp Dĩnh Yên một ánh mắt chán ghét bên dưới cặp kính râm, nói:
“Vào nhà đi, cậu đừng để người ta nhìn thấy bản thân cậu thảm hại như vậy chứ?”
Diệp Dĩnh Yên liên tục gật đầu như gà mổ thóc, chạy theo xe của Triệu Ngọc Nghiên đi vào trong.
Chỉ vì tiện xin thuốc từ Triệu Ngọc Nghiên, Diệp Dĩnh Yên đã mua một căn nhà ở gần biệt thự của cô ta.
Mọi chuyện vốn dĩ đang rất bình thường, tại sao Diệp Dĩnh Yên lại bị Triệu Ngọc Nghiên đưa vào con đường nghiện ngập như vậy?
Triệu Ngọc Nghiên không hề dấu diếm, mở ra hộc bàn ngay tại phòng khách, lấy ra một lượng thuốc phiệ.n vừa đủ cho Diệp Dĩnh Yên.
Diệp Dĩnh Yên bấy giờ chân tay run rẩy vì thèm thuốc phát điên, vừa nhận được đã không đợi đến lúc mang về, ả lập tức chơi ngay tại chỗ.
“Aaa…”
Diệp Dĩnh Yên rên lên một cách sung sướng khi được thỏa mãn.
Trông thấy cô ta như vậy, Triệu Ngọc Nghiên không biết suy nghĩ điều gì, miệng lẩm bẩm gọi:
“Yên…”
“Há?”
Giọng nói phê pha của Diệp Dĩnh Yên vang lên, nhưng ả ta không hề để ý đến thứ gì khác ngoài thuốc.
Triệu Ngọc Nghiên chán nản, đứng lên đi vào bên trong phòng bếp, rót một cốc nước lọc.
“Đừng trách tôi… tất cả hãy trách do cậu quá tò mò…”.