Ở phía Hàn gia, bà nội lại tiếp tục gắp đồ ăn cho cháu trai và cháu gái, nhân tiện hỏi cháu trai:
“Ba mẹ hay thế lắm hả con?”
Hàn Thần Minh gật gật đầu:
“Ba hay trêu mẹ rồi để mẹ giận, có lúc mẹ trêu ngược lại ba thì ba dỗi ạ.
Mỗi lần ba dỗi, ba đều kéo con vào câu chuyện của ba mẹ…”
Hàn phu nhân chẹp chẹp miệng, nghĩ bụng rõ ràng hai vợ chồng con đều già đầu cả rồi mà sao vẫn như trẻ con mãi thế, không làm gương cho con cái gì cả.
Bà xoa đầu cháu trai:
“Vất vả cho con rồi.
Con ở với ba mẹ con nếu chán quá thì cứ đến ở với bà nội nha!”
Hàn Thần Minh nghĩ rồi nói:
“Con không muốn đâu, con phải về với ba mẹ vì nếu ba mẹ muốn ly hôn, con còn biết để ngăn cản.”
Cả ông và bà nội đều không vui khi nghe câu này, rõ ràng chỉ là câu nói đùa vu vơ nhưng một đứa trẻ phải trải qua những đau đớn gì mới có thể nghĩ được như vậy?
Bà không nói được cháu với con lại quay sang trách chồng mình:
“Đấy, tất cả cũng tại anh, nếu năm đó anh nói cho em biết sớm, em sẽ cố gắng tới nói chuyện với con dâu thay vì để con dâu và cháu chịu thiệt thòi nhiều năm như thế.”
Hàn lão gia ngồi yên cũng trúng đạn, không nói được gì.
Hàn An Nhiên thấy thế thì mới cười cười nói nói:
“Bà nội đừng trách ông nội ạ, ba con hay bảo là do bác Thần không đủ hấp dẫn nên bác gái xinh đẹp mới không thích.
Ba nói nếu ngày ấy ba biết bác gái trước, chắc chắn bác gái xinh đẹp sẽ là vợ của ba…”
Hàn Thần Minh ở bên cạnh nghe xong tất nhiên có chút khó chịu, cậu bé hơi nhăn mày vẻ phán xét.
Lại thầm so sánh ba mình và chú Trạch với nhau, chú Trạch lúc nào cũng cười cười nói nói với các cô xinh đẹp, đến bác sĩ Liễu Linh Lan cũng thân thiết… người như vậy mà yêu chắc chắn mẹ sẽ không vui, mẹ sẽ hờn ghen.
Còn ba của mình, tuy rằng ba suốt ngày gây phiền phức cho cậu, nhưng kể ra cũng là yêu thương cậu và mẹ nhất, mẹ ở bên ba cười rất nhiều.
Thế là hiểu, ba mới là nhất.
Cậu bé chỉnh ngay:
“Mẹ anh là vợ của ba anh, không phải vợ của chú Trạch.
Mẹ của Nhiên mới là vợ của chú ấy.”
Nhiên Nhiên hơi khựng lại, xong cô bé lại tự vấn:
“Mẹ của Nhiên Nhiên sao?”
Mẹ đâu rồi?
Cô bé nói:
“Ba nói từ khi em sinh ra thì mẹ của em đã mất rồi, em chỉ có thể nhìn được mẹ qua tranh ảnh thôi.”
Ngoài một bức ảnh nhỏ trong phòng của ba, thì chỉ có ảnh trên bia mộ của mẹ.
Hằng năm cô bé sẽ được ba đưa tới thăm mộ mẹ…
Quả thực, mẹ so với bác gái Hứa Đào Nhi thì không xinh đẹp bằng, có phải vì vậy nên ba mới không yêu mẹ hay không?
Hàn Thần Minh thấy em gái họ rưng rưng, nghĩ rằng do mình đã đụng vào nỗi buồn của em thì vội vội vàng vàng chuyển đề tài:
“Không phải em thích ăn rau sao? Em ăn hộ anh cái này được không? Ăn đi rồi chiều nay anh dẫn em đi xem căn phòng bí mật ba đã cho anh nhé!”
Hàn An Nhiên chỉ là trẻ con thôi, rất nhanh đã bị anh họ dẫn dắt, hai đứa trẻ ngoan ngoãn ăn uống không tiếp tục trò chuyện nữa.
Bà nội thấy thế thì nói:
“Biết hai con thương nhau như vậy, bà nội cũng vui lắm.”
“Dạ, con thương anh Thần Minh nhất, anh là anh họ của con…”
Hàn phu nhân xoa đầu hai đứa trẻ, che giấu đi sự thương cảm đối với Hàn An Nhiên.
Một đứa trẻ thiếu vắng tình thương của mẹ, hẳn là sẽ chịu đựng kha khá sự tổn thương tinh thần mà không thể nói ra thành lời.
Nghĩ đến mới nhớ, sắp sang tháng tám… sắp đến ngày giỗ của mẹ cháu rồi, không biết năm nay con trai bà có còn nhớ tới người phụ nữ đó nữa hay không?
…
Vài ngày sau đó, Hứa Đào Nhi nghe tin ông Tần chết.
Cô xem thấy tin tức nói rằng ông ta bị một container đâm trúng khi đang trên đường chạy tới sân bay, nghe báo chí tả rằng cơ thể ông ta bị bánh xe chẹt qua, nát tơi tả không toàn thây.
Trong lòng cô xoẹt qua sự thương cảm.
Ông ta mới bị phát lệnh truy nã, cô nghĩ nếu như kịp đầu thú sớm, có lẽ sẽ không chết đau điếng như vậy.
Cô nói chuyện này với Hàn Thần, anh chỉ bảo là:
“Ông ta không chết ngoài này thì cũng sẽ chết trong tù thôi.”
Cô hỏi:
“Tại sao?”
Anh cau mày:
“Vợ quan tâm đến nhà họ Tần thế làm gì?”
Cô đánh khẽ vào người anh:
“Thôi đi, đừng có kiếm chuyện lúc này, mau nói cho em nghe trước đã.”
Bị cô đánh, anh mới nghiêm túc kể lại rằng là do Tần Dịch Phong đã khai hết toàn bộ thông tin với cảnh sát, cho nên Triệu Luật mới trả thù gia đình hắn ta.
Không rõ giờ này bà Tần trong tù có ổn không, nhưng Tần Dịch Phong thì được chuyển sang một buồng riêng rồi, nếu không chỉ sợ hắn sẽ chết trước khi vụ án lớn này được xét xử xong xuôi.
Nhìn gương mặt anh rất đứng đắn nên cô không nghi ngờ gì, thực chất, sau khi nghe Tống Ca báo cáo lại vụ Tần Dịch Phong bị Tước Phệ hành hạ thì anh đã cho người can thiệp vào.
Dù sao, Tước Phệ không phải người của anh, anh không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Hứa Đào Nhi cảm thán:
“Tội thật, vào tù rồi cũng không yên!”
Nghĩ lại trong bao năm qua, cho dù bọn họ đối xử tàn nhẫn với cô nhưng kỳ thực Tần Dịch Phong cũng chưa từng một lần xuống tay đánh cô.
Cho dù hắn muốn, cũng chẳng được.
Nói chung, hắn biết Hàn Thần Minh không phải con của hắn, hắn không yêu thương con cô là điều hết sức bình thường.
Hắn có tội, nhưng cảm xúc con người không thể quá sắt đá, trong một vài giây phút cô từng cảm thấy thương hại.
Hàn Thần nắm lấy tay cô, thần sắc có chút lạnh:
“Vào tù mà yên thì đã không gọi là vào tù.
Đó cũng là cái giá mà hắn phải nhận, vợ đừng có tư tưởng thương hại hắn, hãy quên hắn đi.”
Thấy anh nói có lý, cô gật đầu đồng tình:
“Tên Triệu Luật đó khi xưa em từng gặp qua vài lần, không nghĩ người trông tử tế như ông ta lại ác anh nhỉ?”
Hàn Thần gật đầu:
“Người của Triệu gia, không ai là bình thường hết.
Bây giờ, Triệu Luật ngoài đấu tranh với phía cảnh sát và lãnh đạo bên trên, còn bị tác động từ ông Triệu.
Hai anh em bọn họ đấu đá qua lại suốt mấy hôm nay rồi.”
Hứa Đào Nhi ra vẻ đã hiểu, xong tự dưng lại hỏi:
“Sao mà chuyện gì anh cũng biết hết vậy? Có phải anh đã cài nội gián trong Triệu gia không đó?”
Cô nói đùa như thế, ai ngờ thấy anh cười khẽ không phủ nhận.
Cô tò mò:
“Là thật à?”
Anh gật đầu.
“Người đó là ai?”
Cô thực sự muốn biết.
Anh không giấu diếm cô, thản nhiên nói ra mấy chữ:
“Con gái của Triệu Luật.”
“Triệu Ngọc My?”
Hứa Đào Nhi khá bất ngờ:
“Chẳng phải nghi ngờ con bé đó có ý đồ với con nhà mình sao? Sao giờ thành nội gián của anh rồi?”
Hàn Thần không nói cho cô biết, một phần lý do Triệu Ngọc My nghe theo lời của thư ký Lưu chính là vì Hàn Thần Minh.
“Triệu gia sớm thôi sẽ sụp đổ hoàn toàn, tranh thủ trước khi Triệu Ngọc My chưa bị hắc hóa, anh đã cho người lôi kéo con bé về để đào tạo.
Sau này, khi Triệu gia ngã xuống, cũng gọi là cứu được một người.”
Cô hiểu rồi.
Thấy cô trầm ngâm, anh có chút lo lắng:
“Vợ có giận không, chuyện anh đã cứu con của kẻ thù ấy?”
Cô lắc đầu:
“Không có.”
Thực lòng cô cảm thấy Hàn Thần là người có trái tim đa nhân cách.
Giây trước anh có thể tàn nhẫn khiến cả gia đình người ta rơi vào cảnh khốn cùng, giây sau anh đã cưu mang đứa bé là con của họ, và anh thật sự có thể dùng tâm để suy nghĩ cho đứa bé đó.
Anh giải thích:
“Trẻ con không có tội, nếu vợ không thích thì anh sẽ bảo thư ký Lưu đem đứa bé đó cách xa gia đình chúng ta, là được đúng không?”
“Không cần phiền phức như thế, anh cứ làm những việc anh cảm thấy hợp lý là được.
Em không sao.”
“Ừ, đừng lo lắng.
Anh chắc chắn chỉ làm những việc có lợi đối với mẹ con em thôi.”
Cô nói:
“Cảm ơn anh.”
Anh lịch sự đáp:
“Vợ khách sáo rồi!”
“...”.