Tứ trụ vào cuộc, bộ công an mở tổng cuộc điều tra lớn nhất từ trước tới giờ.
Các vụ án: thuốc giả của Tần Thị, sản xuất vũ khí lậu của Triệu gia, hay là phe cánh phản động của Cao Tấn đều có liên quan đến nhau.
Trong đợt cao trào như vậy, ngay ngày đầu tiên của tháng tám, báo chí đưa tin Giám đốc Cao Tân Trì của Sở Nội vụ bất ngờ nộp đơn từ chức không rõ nguyên do.
Cả thiên hạ xôn xao bàn tán, nghi vấn Cao Tân Trì có liên quan đến Cao Tấn.
Thật sự không sai, tuy nhiên tin tức này chưa được phía cảnh sát công bố ra ngoài.
Cao Tân Trì không lâu sau thì bị bắt với tội danh nhận hối lộ.
Thực chất anh ta chính là đứa con trai ngoài dã thú của Cao Tấn với tình nhân, được Cao Tấn gài vào nhằm giở trò với các dự án, tiếp tay cho những việc làm sai trái, vi phạm pháp luật.
Kéo theo Cao Tân Trì, còn có rất nhiều các cán bộ tham nhũng khác có liên quan, các chủ doanh nghiệp làm ăn phi pháp… tóm lại đây là vụ án lớn nhất trong hai thập kỷ trở lại đây.
Thế mới thấy, đằng sau bộ mặt yên bình của đất nước, sẽ có vô số những con sâu làm rầu nồi canh.
Có thể hình dung như quả táo bị tiêm thuốc bảo quản, bên ngoài đẹp đẽ tươi ngon, bên trong thối nát mục rữa.
Nếu không có những người chính trực, dám nghĩ dám làm, dám đứng lên chống lại cái ác, thì liệu đất nước có thể tồn tại bao lâu?
Hàn Thị hay hội liên minh các doanh nghiệp đã hỗ trợ rất nhiều cho bộ công an, cả những chứng cứ sai phạm hay là hỗ trợ vật chất cần thiết… Thế nhưng chưa từng đòi hỏi phải được tuyên dương.
Nói chung, chỉ làm trong âm thầm.
Lý do quan trọng khác chính là vì Hàn Thần hay bất cứ người nào trong hội liên minh đều suy nghĩ như anh, vì sợ ảnh hưởng đến gia đình người thân.
Làm sao có thể tránh được việc bị những thế lực xấu trả thù?
Cuộc đời còn dài, sau này đâu biết sẽ có những chuyện gì xảy ra?
Tất cả chỉ hy vọng có thể giảm bao nhiêu tai họa, càng tốt bấy nhiêu!
…
Cao Tân Trì ngã ngựa rồi, nhưng Sở Nội vụ thì không thể không chủ.
Nội bộ các cán bộ dù không nói ra nhưng mặc định người thay thế chức vụ của anh ta chắc chắn chỉ có thể là Hứa Đào Nhi, bất kể một vấn đề gì đều hỏi qua ý kiến của cô trước khi thực hiện.
Hứa Đào Nhi rất ngại về vấn đề này, nhưng dưới sự động viên của chồng và cha mẹ, cô tạm thời đứng ra tiếp quản Sở Nội vụ trước khi có quyết định chính thức.
Rất nhanh thôi, cuối tháng tám, Hứa Đào Nhi nhận được công văn của Bộ Nội vụ thăng chức lên vị trí Giám đốc Sở Nội vụ, tuyên dương các thành tích xuất sắc và là Giám đốc Sở trẻ tuổi nhất từ trước tới giờ.
Tin vui này nhất định phải được ăn mừng thật long trọng.
Đại tiệc diễn ra tại Hứa gia.
Hàn Thần vừa đón con trai đi học trở về, Hứa Đào Nhi nhìn anh đi tay không lập tức tỏ ra giận dỗi.
Cả buổi không thèm nói chuyện với anh.
Hàn Thần sắc mặt đầy ý cười, biết thừa là cô đang giận chuyện gì nhưng vẫn cố ý hỏi:
“Vợ làm sao thế? Hôm nay ăn mừng vợ được lên chức mà không vui à?”
Hứa Đào Nhi hờn dỗi đẩy anh ra xa:
“Anh còn biết hôm nay ăn mừng em được thăng chức hay sao?”
Cô chỉ về phía bàn đựng vô số những hộp quà lớn nhỏ:
“Nhìn đi, người ngoài họ còn biết điều hơn anh đấy!”
“Họ là người ngoài mới cần câu nệ.”
“Anh…”
Thấy anh ra vẻ vô tội, cô tức không thèm nói nữa.
Nhìn thấy con trai đã thay bộ đồ hoàng tử nhỏ đi tới, cô tức khắc bỏ mặc anh mà đi tới chỗ con.
“Bảo bối hôm nay dễ thương quá trời, con cho mẹ hôn hôn cái nào!”
Hàn Thần Minh hôn chụt chụt lên má cô, để cô hôn lại một hồi sau đó cậu bé từ trong chiếc cặp nhỏ lấy ra một bức tranh:
“Mẹ ơi, nhân ngày vui của mẹ, con xin tặng mẹ bức tranh con đã vẽ ạ.”
Hứa Đào Nhi nhận lấy bức tranh được đóng khung đẹp đẽ, trong tranh là hình cô thật xinh đẹp với chiếc váy hoa hồng mặc hôm sinh nhật.
Cô xúc động rơi nước mắt:
“Bảo bối, con bí mật vẽ bức tranh này để tặng mẹ hay sao? Con giỏi quá, nhìn xem tranh giống mẹ quá trời này… Nếu không nói là con vẽ, mẹ còn nghĩ là do ảnh chụp lại ấy…”
Hàn Thần Minh hôn lên thái dương của cô:
“Mẹ, chỉ cần mẹ thích, con sẵn sàng làm mọi thứ ạ.”
“Mẹ biết mà, mẹ hiểu con trai thương mẹ cỡ nào mà… Đâu giống như ai đó, không có được thì tỏ ra tiếc nuối, có được rồi thì đâu còn trân trọng nữa…”
Biết cô ám chỉ ba nhóc, nhóc liền nói:
“Ba đã giúp con hoàn thiện bức tranh và đóng khung ảnh đấy ạ.
Ba thương mẹ lắm nên mẹ đừng buồn nha…”
Cô buông con trai ra, thật cẩn thận quan sát kỹ bức tranh xem đâu là nét của con, đâu là nét của anh.
Khi cô cảm nhận anh tiến lại gần, vừa quay lại đã đập ngay vào bờ ngực vững trãi của anh.
Hàn Thần hôn nhẹ lên môi cô, giây sau đã quỳ xuống trước mặt cô.
Hứa Đào Nhi thoáng sững lại.
Cảnh tượng quen quen khiến cô nghi hoặc.
Đừng nói cha con nhà này lại hợp sức bắt cô ký giấy tờ gì nữa đấy nhé!
Dưới ánh mắt ngờ vực của cô, Hàn Thần từ trong túi áo lấy ra hộp đựng nhẫn.
Trước mắt cô nhanh chóng xuất hiện chiếc nhẫn kim cương được thiết kế riêng thật xinh đẹp.
Anh tình cảm nói:
“Vợ à, đùa em đấy, ngày quan trọng thế này sao anh có thể quên tặng quà cho em được.”
Anh hôn lên mu bàn tay cô:
“Để anh đeo nhẫn cho vợ nha!”
Hứa Đào Nhi xúc động không nói nên lời, cô gật gật đầu.
Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của bàn tay phải:
“Anh yêu vợ lắm, cả đời này chắc em sẽ không tìm được ai thứ hai yêu em như anh đâu, nên vợ phải biết trân trọng anh đấy!”
Hứa Đào Nhi đỡ anh đứng lên, cô ôm lấy anh:
“Cảm ơn anh, em sẽ tử tế.”
Chỉ cần anh không thay đổi, cô quyết không thay lòng.
Hàn Thần Minh ở bên cạnh nghe câu chuyện của ba mẹ, có lẽ nhóc con vừa bất hạnh, nhưng cũng vừa may mắn.
Bất hạnh vì năm tháng đó không có được tình yêu trọn vẹn của ba.
Nhưng cũng may mắn hạnh phúc khi có thể chứng kiến được tình yêu chông gai của ba mẹ nhóc.
Cậu con kéo góc váy mẹ, cánh môi dâng lên một nụ cười toan tính:
“Mẹ ơi, mẹ yên tâm, ngoài ba ra có con là người thứ hai yêu mẹ hơn tất cả.”
Hàn Thần sắc mặt xị cả xuống, đứa nhóc này, con thật đáng đánh mông mà.
Thấy hai cha con lại bắt đầu cuộc chiến ngầm, Hứa Đào Nhi vội vội vàng vàng giải vây.
Cô đánh lạc hướng anh:
“Nhẫn anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?”
Hàn Thần không rõ nghĩ gì lại trả lời:
“Vợ thấy dáng xấu lắm sao? Dáng nhẫn này đã thiết kế từ lâu.
Anh cũng cho người chuẩn bị nhẫn cưới khác đẹp hơn, hợp thời hơn rồi.”
Cô vẫn cảm thấy chiếc nhẫn rất đẹp mà, nhưng vì tò mò nên mới hỏi:
“Nó đã tồn tại bao lâu rồi?”
“Cỡ bảy, tám năm.”
Hứa Đào Nhi gật đầu, có chút thắc mắc:
“Suốt mười mấy năm yêu mỗi em anh không chán à?”
Hàn Thần nghiêm túc lắc đầu.
Cô nói đùa:
“Nhưng em đang có cảm giác chán rồi đây.”
Hàn Thần lập tức tét vào mông cô:
“Không cho nói linh tinh.”
Cô chỉ biết cười khúc khích, khoác lấy tay anh.
Cả gia đình ba người cùng dắt tay nhau đi ra bên ngoài khu vườn là nơi diễn ra tiệc chính.
Bữa tiệc được tổ chức với sự có mặt của rất nhiều quan chức quyền lực nên danh tiếng và địa vị của Hứa Đào Nhi càng được khẳng định.
Lúc diễn ra tiệc rượu, mấy vị quan chức cấp cao là bạn của ba cô làm trong ngành Luật đã bàn tán với nhau về mức xử phạt của mỗi thành phần vi phạm vừa rồi.
“Tên Tần Dịch Phong kia đến lúc sắp chết cũng thật khôn lỏi lựa chọn chấp nhận khai ra tất cả đồng lõa của mình.
Như thế chắc chắn hắn không bị tử hình đâu.”
“Nó khôn như thế nên khi xưa mới lấy được không ít của cải của nhà anh Hứa đấy, chỉ tội Đào Nhi và con trai cháu, hai người phải chịu đựng nó một thời gian dài.
Nhưng giờ thì tốt rồi, hai mẹ con cháu đã có bến đỗ khác tốt hơn.
Tính ra của hồi môn Hứa gia cho Tần Thị, Tần Thị lại bị thâu tóm bởi Hàn Thị, chẳng khác nào anh chị đang cho con rể Hàn Thần chứ chẳng phải người khác.”
Hứa Bạch nghĩ cũng phải, ông cười ha hả đáp:
“Nhà con rể đất đai của cải nhiều như thế, chút tiền của tôi có là gì.”
“Ít nhiều đâu quan trọng.
Quan trọng là ý nghĩa chứ… Nhìn xem, con rể của anh…”
Đối phương và mọi người bao gồm cả Hứa Đào Nhi đang đứng ở một bên nghe lén cùng hướng về phía Hàn Thần đang bế con và nói chuyện với một vài người đàn ông khác cũng dẫn theo con cái tới.
Nhìn bộ dạng mấy người họ thật giống những người đàn ông nội trợ đang khoe với nhau về con của mình.
Nhưng rất nhanh, Hàn Thần đã tách mình ra, bế con đi về phía cô.
Cô thấp giọng hỏi:
“Sao vậy, anh không nói chuyện với họ nữa à?”
Hàn Thần tỏ vẻ chán nản, để con trai xuống đất cho con chạy đi chơi với Nhiên Nhiên xong mới hớt lẻo với cô:
“Họ khoe khoang về con của họ ấy.
Anh chẳng muốn nói chuyện.
Nhưng mà… Vợ ạ, anh thấy con của họ chẳng ai sánh bằng được với con của vợ chồng mình.”
Nghe anh nói vậy, mấy ông bác bao gồm cả cha cô lúc ấy không nhịn được mà bật cười lớn.
Hứa Đào Nhi xấu hổ thay, kéo anh lại gần ra hiệu:
“Nói nhỏ thôi, anh muốn cho cả thiên hạ biết hả.”
Hàn Thần định nói gì đó nhưng đã bị cô chặn họng:
“Ngồi đây đi, em nghĩ anh không hợp với việc đi giao lưu với người ta đâu.
Chỉ sợ anh vừa nói chuyện đã khiến người ta tức chết.”.