Hết ba ngày du lịch, cả gia đình Hứa Đào Nhi ra cảng đảo Nam Hà chuẩn bị lên du thuyền trở lại đất liền thành phố P để sớm quay về thành phố H tiếp tục cuộc sống thường nhật.
Thật ra vẫn có máy bay bay về, tuy nhiên cô vẫn lựa chọn đi du thuyền để ngắm cảnh biển.
Đã quá một ngày so với ngày nghỉ lễ nên khách du lịch đã về hết, chỉ lác đác số ít người.
Lúc ngồi ở phòng chờ dành cho khách VIP, Hàn Thần Minh có lẽ bị buồn nôn do say sóng nên ba con đã bế con vào nhà vệ sinh.
Hứa Đào Nhi cũng hơi cảm thấy nhức đầu, sáng nay cô và con có ăn một ít cháo ở nhà hàng gần cảng, chắc cháo cho nhiều bột ngọt nên giờ cả hai mẹ con đều có chút khốn khổ.
Nhưng vì Hàn Thần chỉ có một, và anh đã bận chăm con nên cô đành tự tìm cách giải tỏa cảm giác bức bách khó chịu trong người.
Cô ra bên ngoài, đứng nhìn mặt biển sóng đánh dữ dội, gió tạt mạnh vào mặt cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cảm thấy phía sau có người tới, Hứa Đào Nhi không quay đầu lại, cô nói:
“Đồ ăn nhiều bột ngọt khiến em đau hết cả đầu, biết thế không ăn còn hơn.”
Mãi không thấy Hàn Thần lên tiếng, cô đang định quay lại thì đột nhiên có một họng súng chĩa thẳng vào cổ họng cô.
Hứa Đào Nhi bị bất ngờ, cô chưa kịp cất tiếng thì giọng đàn ông lạ hoắc đã vang lên ngay bên tai cô:.
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
“Nếu không muốn bị bắn chết thì ngậm miệng và đi theo tao.”
Im lặng để bị chịu thiệt không phải là phong cách của Hứa Đào Nhi, nhưng trong giây phút đó cô đã nghĩ tới nếu như cô chết đi thì con trai và chồng cô sẽ sống thế nào?
Vậy nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn bị tên đàn ông kia cưỡng chế từ phía sau rời đi.
Nhưng người ở cảng này có kha khá người do Hàn Thần gài vào cải trang thường phục làm khách du lịch nhằm bảo vệ mẹ con cô, cho nên khi thấy cô đi theo một người đàn ông lạ mặt, bọn họ lập tức báo cáo cấp trên.
Một hai người đàn ông đi tới chỗ Hứa Đào Nhi đang bị đưa đi, rõ ràng đã quan sát thấy họng súng dưới eo cô vẫn giả vờ cất tiếng hỏi để kéo dài thời gian:
“Chị Anny… chị Anny… là chị phải không?”
Hứa Đào Nhi và tên kia cùng quay đầu lại, nhìn thấy hai người đó, Hứa Đào Nhi không dám chủ quan, cô nở nụ cười méo mó:
“Phải.”
Cô cảm giác cánh tay tên đàn ông đang bóp eo cô càng thêm chặt, cùng với họng súng được giấu ngay bên eo khẽ thúc nhẹ nên đành sửa lại:
“À không phải…”
Người của Hàn Thần thấy thế thì vừa tiến lại gần vừa nói:
“Chính là chị mà, em là fan lâu năm của chị, chắc chắn em biết.”
Đến một khoảng cách tên bắt cóc kia không thấy an toàn nữa, mắt thấy chiếc xe người của hắn đã tới, hắn quát lớn:
“Đứng yên… Chúng mày cút xa ra, nếu không tao bắn chết nó…”
Hứa Đào Nhi cảm thấy tên này thực sự có khả năng là một tên sát thủ chuyên nghiệp, bởi cách hắn ta cưỡng chế cô rất mạnh bạo và sành sỏi.
Một tay hắn kẹp cổ, một tay dí họng súng vào thái dương cô, không cho cô cơ hội được giở trò.
“Ôi ôi, anh giai bình tĩnh, có gì từ từ nói kẻo trượt tay…”
Cô vừa nói, vừa bị hắn kéo ngược về phía chiếc xe, nhìn mấy người kia không dám manh động, Hứa Đào Nhi chỉ có thể ra hiệu tay cho họ báo cảnh sát.
Lúc Hứa Đào Nhi bị cưỡng ép lên chiếc xe ô tô đen không biển số, cô nhìn thấy Hàn Thần từ phía xa đang chạy đến.
Khoảng cách xa quá nên cô không rõ cảm xúc của anh, chỉ có thể suy nghĩ: con trai đâu rồi, anh để con cho ai? Nhỡ anh bị người ta lừa mất con thì sao? Ở đây biển nước thăm thẳm, sóng đánh mạnh như vậy, lỡ họ ném con cô xuống thì sao…?
Ngay giây phút ấy, cô không hề nghĩ tới bản thân mà chỉ lo lắng suy nghĩ về con trai của hai người.
Trên xe, bốn năm tên đàn ông hợp sức trói tay, bịt miệng cô lại.
Cả quá trình bọn họ rất hung bạo trái ngược hoàn toàn với thái độ hời hợt sao cũng được của cô.
Được cảnh báo trước rằng cô có đai đen Taekwondo, lại thêm thái độ lạnh lùng không quan tâm như vậy càng dọa mấy tên đàn ông phải nâng cao cảnh giác.
Hứa Đào Nhi thấy thế, trong lòng thầm xem thường.
…
Chiếc xe rẽ đường đi về hướng đông của đảo Nam Hà.
Đảo Nam Hà phía nam là đô thị, khu du lịch.
Phía đông lại là vịnh biển nước sâu, dành cho những người thích mạo hiểm có chuyên môn cao.
Bởi phía đông toàn là những dãy núi thô sơ, nằm ngay cạnh đó là vùng nước sâu thăm thẳm nằm ngoài tầm kiểm soát của chính quyền thành phố P.
Con đường nối thẳng lên trên núi, đi qua biển đỏ cảnh báo nguy hiểm do có vùng nước sâu và dãy núi gồ ghề.
Chiếc xe dừng lại ở đoạn đường mòn, xe không thể đi thêm được nữa.
Hứa Đào Nhi bị hai tên đàn ông kéo xuống xe một cách hung hăng, cô khẽ cau mày.
Một tên khác từ trên đường tới đây lúc nào cũng chăm chăm vào biểu cảm của cô như thể cố gắng tìm ra thái độ khác ngoài vẻ lạnh lùng.
Nên khi thấy cô cau mày, hắn đã giật miếng băng dính ra rồi quát:
“Hay lắm, mày kêu đi… giờ mày có kêu bằng giời cũng không ai cứu mày…”
Hứa Đào Nhi nín nhịn lại cơn tức giận.
Một tên khác thấy cô khinh khỉnh, đã vỗ đét vào mông cô.
Hứa Đào Nhi mặt lạnh, cô chỉ thản nhiên nói hai chữ:
“Thích không?”
Tên kia bị đôi mắt xinh đẹp của cô chĩa tới, dù cô không thể hiện quá rõ rệt nhưng hắn vẫn cảm nhận được tia căm thù toát lên từ đôi mắt đó.
Hắn cợt nhả nói thêm vài câu khiếm nhã nhưng ánh mắt lập tức trốn tránh đi nơi khác.
Tên cầm đầu trong số đó thấy vậy thì giải vây sự xấu hổ cho tên đàn em của mình:
“Thôi kệ nó đi, dẫn lên kia trước đã.
Tí nữa xong việc kiểu gì chả đến lượt chúng mày.”
“Vâng, đại ca.”
Hứa Đào Nhi nghĩ bụng nếu không vì chúng có súng, thì chả bị cô xử trong phút chốc.
Cô bị chúng dẫn lên trên núi, gọi là núi nhưng nơi đây giống như những tảng đá lớn bị mẹ thiên nhiên xếp gọn vào một bên rồi vô tình quên mất sự hiện diện của nó.
Những hòn đá trải qua gió mưa, bão tố đã bị bào mòn, bạc màu.
Nơi bằng phẳng nhất, là nơi có một căn nhà dựng tạm.
Hứa Đào Nhi chưa tới nơi, cô đã thấy sự xuất hiện của Triệu Ngọc Nghiên.
Quả đúng như cô nghĩ, đám người này là của cô ta.
Chỉ là không ngờ, cô ta tới đây quá nhanh.
Cả cô và Hàn Thần đều đã quá chủ quan… Không nghĩ cô ta dám liều lĩnh đến mức này.
Triệu Ngọc Nghiên ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế nhựa.
Thật trùng hợp, hôm nay cả cô và cô ta đều mặc bộ đồ màu đỏ.
Cả người cô ta trông gầy gò đi kha khá, gương mặt hơi hóp lại để lộ ra cặp gò má cao cùng với đôi mắt thâm quầng.
Rõ ràng nhất chính là ánh mắt hận thù từ lúc cô tới luôn chĩa về phía cô.
Cách chỗ cô ta ngồi còn có một cái thùng phi sắt màu xanh được đậy nắp.
Hứa Đào Nhi không rõ trong đó là thứ gì, nhưng chắc chắn là một thứ chẳng hề tốt đẹp.
Cô mới đọc được tư liệu về việc hành hạ người khác bằng hàng nghìn con rắn… có lẽ nào là nó?
Hứa Đào Nhi thoáng rùng mình, cô lắc lắc đầu không dám nghĩ đến.
Nếu hôm nay, Triệu Ngọc Nghiên muốn giết cô bằng cách đó, cô tình nguyện cắn lưỡi t.ự t.ử trước khi bị ném vào trong.
Mấy tên tay sai của Triệu Ngọc Nghiên ép cô quỳ xuống dưới đất, trước mặt cô ta.
“Chà chà, sao hôm nay mày ngoan quá vậy?”
Triệu Ngọc Nghiên cười xảo quyệt:
“Mày đừng có tưởng chút tính toán của mày sẽ giúp mày thoát khỏi đây, Hứa Đào Nhi, tao nói cho mày biết… nhất định hôm nay chỉ có tao hoặc mày được sống.
Mày đừng hòng trốn thoát.”
Hứa Đào Nhi suy nghĩ thật kỹ, sau đó cô đã hỏi ra điều mà cô thật lòng muốn biết bao lâu nay:
“Triệu Ngọc Nghiên, tại vì sao cô ghét tôi đến thế? Năm lần bảy lượt cô hãm hại tôi, rốt cuộc là vì điều gì?”
Cô lấy hơi, nói ra một loạt:
“Lúc trước, tôi từng nghĩ do tôi cướp chồng cô, cô muốn trả thù.
Như vậy rất dễ hiểu.
Nhưng sau này mới biết rằng chính cô năm đó là người giết chết Mộng Mộng của tôi, còn chính là người giật dây Tần Dịch Phong hãm hại tôi nhiều năm trước… Tất cả, là vì gì?”
“Hahahaha…”
Triệu Ngọc Nghiên cười mà như hét lên, tiếng cười the thé vang vọng cả vùng trời.
Phía xa xa kia chính là vực biển, tiếng sóng và gió va đập vào nhau càng tăng thêm sự quỷ dị cho điệu cười của cô ta.
Cô ta đi tới trước mặt cô, bàn tay hung hăng giật tóc, tặng cô hai cái tát ngon ơ lên mặt:
“Mày muốn biết lắm đúng không?”.