“Em biết rồi.”
Hứa Đào Nhi có cảm giác cái lò đốt đang tiến gần về phía cô.
Cô hiểu rằng, nếu lần này cô mà ngã ngựa sẽ không phải là vấn đề tổn thất tinh thần như lúc gặp scandal kia nữa, mà kết cục chính là ở sau song sắt lạnh lẽo của nhà tù.
Trước kia khi dính đến Linda Heard cô từng nghĩ ở tù cũng không phải chuyện gì to tát cả, ở được thôi.
Nhưng giờ cô đã có con trai rồi.
Con trai cô cần có một tương lai sáng lạn chứ không phải một tiểu sử có mẹ là chính khách thất bại phải vô tù ngồi đâu!
Cô đã nói rồi, con trai là giới hạn cuối cùng của cô.
Sau khi hỏi Bạch Đô thêm vài vấn đề nữa, cô tắt máy.
Gương mặt tràn ngập suy tư được thay thế bằng vẻ ấm áp, cô tiến tới ôm hôn lấy con trai đang chăm chú đọc bài:
“Cục cưng của mẹ, đến giờ đi ngủ rồi.
Ngủ sớm, mai còn dậy đi học nữa con.”
Tần Minh rất yêu thích cảm giác được mẹ ôm hôn nhắc nhở đi ngủ như thế này, hằng ngày cậu nhóc đều chỉ chờ để được như vậy thôi.
“Dạ, mẹ cũng đi ngủ với con đi ạ.”
“Được rồi.”
Nói rồi, cô ôm con trai về phía giường ngủ.
Tần Minh mỗi lần ôm cô đều khó ngủ, cô từng hỏi con vì sao, con đáp lại rằng do thằng bé cảm thấy hạnh phúc quá mức nên không muốn ngủ, chỉ muốn ôm cô, nhìn ngắm cô như vậy mãi.
Vậy nên, mỗi lần ôm con cô đều trêu:
“Nếu con không ngủ, ngày mai mẹ sẽ không ôm con nữa đâu nhớ.”
“Không, không, không được đâu.
Mẹ ôm con, con sẽ ngủ ngoan…”
Trái tim ấm áp, hạnh phúc bao trùm lấy cô, xoa dịu cảm xúc rối ren bên trong lòng khi lo lắng về một viễn cảnh tương lai gần rằng nếu cô xảy ra chuyện, con của cô phải làm sao đây?
Đợi đến khi con trai ngủ rồi, Hứa Đào Nhi nhẹ nhàng vén chăn lên xuống giường, cô cầm theo laptop và điện thoại, khoác thêm một chiếc áo choàng rồi ra ban công làm việc để không ảnh hưởng đến con.
…
Cao Tân Trì là Giám đốc Sở Nội vụ, hơn cô đến những mười lăm tuổi, bình thường quan điểm của anh ta là trung lập.
Tính cách lúc cần thẳng thắn mẫu mực liền có, lúc cần mập mờ chơi xấu cũng có luôn.
Cho nên cô cũng không dám khẳng định một trăm phần trăm Cao Tân Trì không liên quan đến chuyện này.
Khi cô gọi cho cho anh ta, đại ý lời của anh ta nói ra cũng như lúc Bạch Đô kể cho cô: trốn tránh và đùn đẩy.
Cho nên, nói một hồi cũng không thu về kết quả gì.
Tắt điện thoại, Hứa Đào Nhi nhìn chăm chú vào màn hình laptop, trên đó có vô số dòng tin nhắn nhảy đến cho cô.
Nhiều nhất là Bạch Đô và Thiển Tây, rồi đến những người có quan hệ có thể nhờ vả, cô đang dần dần liên hệ cho họ.
[Giờ này muộn quá rồi, anh nhắn tin cho người quen bên Hàn Thị họ không trả lời, bình thường thì nhanh lắm mà giờ mãi không thấy đâu cả.
Chẳng biết là đi ngủ hay do biết anh định hỏi gì liền không muốn trả lời nữa??:)] - Bạch Đô Thân Thiện đã gửi một tin nhắn.
Thiển Tây Cô Nương đang soạn tin nhắn, một lúc sau trong nhóm ba người đã nảy lên vài tin của Thiển Tây.
[Đang lúc căng thẳng, anh đừng dùng icon kia.] - [Thật chướng mắt!!!] - [Chị @Mộng_Đào_Đơn_Thân hay chị thử liên hệ với người của bên đó đi!]
[Liên hệ bằng cách gì?] - Bạch Đô Thân Thiện.
[Chị ấy sẽ có cách thôi mà!] - Thiển Tây Cô Nương.
[...]
Hai người họ liên tục vạch ra những bước đi, để xem phương án nào là khả thi nhất.
Lúc Hứa Đào Nhi đang căng não suy nghĩ, Thiển Tây đã gọi điện tới.
“Chị, chị đọc tin nhắn của em chưa? Em thấy bây giờ cách tốt nhất là chị cứ làm việc với lãnh đạo bên đó, bày tỏ luôn thái độ hợp tác của mình.
Nếu họ có khiển trách cũng không dám nặng lời với cháu nội của Đại tướng Hứa…”
“Em nhớ ngày trước từng giúp chị tìm số điện thoại của ‘vị kia’, đợi em tìm lại giấy note xong em gửi cho chị, chị thử liên hệ xem sao nhé!”
“Chắc từng là chỗ thân quen, người ta sẽ không đến mức làm khó chị quá đâu.
Chị của em cố gắng nhé, em xin lỗi, nếu em và anh Đô mà làm được cũng không để đến tay chị, chỉ là bọn em không đủ thân phận, gọi điện làm phiền mất công người ta quở trách mình không tôn trọng họ.”
Thiển Tây còn nói khá nhiều, cô từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, thi thoảng sẽ “ừm, ừ”.
Sau cùng trước khi tắt máy, cô đã hỏi Thiển Tây:
“Vì sao em biết anh Đô không ủng hộ chuyện này còn cố ý bày kế cho chị?”
Thiển Tây chột dạ, trả lời theo bản năng:
“Vì em lo cho chị.”
“Còn có lý do khác.”
Hứa Đào Nhi vạch trần:
“Chị biết gần đây em thay đổi.”
Thiển Tây chợt lặng thinh, chần chừ một lúc cô ấy bèn lựa chọn thành thật với Hứa Đào Nhi:
“Chị… em nói chuyện này… thực ra, em có tình cảm với anh ấy…”
Nói rồi, Thiển Tây nghĩ đến điều gì đó thì lo lắng:
“Chị đừng nói với anh ấy được không?”
Hứa Đào Nhi chỉ tiện vạch trần chứ không hề có tâm trạng muốn can dự vào chuyện tình cảm của hai người họ.
Thực tâm, cô cũng mong hai người họ về với nhau, như vậy có thể tận tâm giúp cô mà không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố tình cảm đôi lứa bên ngoài.
“Yên tâm đi.
Cũng không cần lo lắng về chị, nếu em và anh ấy về với nhau, người được lợi nhất là chị và con trai đấy.”
“Dạ…”
Tắt máy rồi, cô cũng không buồn nghĩ đến những lo lắng sâu xa của Thiển Tây về tâm tư của Bạch Đô dành cho cô.
Cả cô và Bạch Đô đều hiểu rất rõ mối quan hệ giữa đôi bên là như thế nào.
Đôi lúc Bạch Đô dành quá nhiều tâm tư lo lắng cho cô, khiến cho nhiều người lầm tưởng về quan hệ của cô và anh.
Nhưng thực chất, nó không như mọi người nghĩ.
Cùng lắm, anh chỉ coi cô như người em gái và cô cũng vậy.
Gạt bỏ những chuyện không liên quan ra sau đầu, cô không cần đợi tin nhắn của Thiển Tây gửi số điện thoại đến.
Mở danh bạ, tìm đến tận cùng đáy, chỉ thấy một số điện thoại được lưu với cái tên “Z”.
Vì sợ nếu có ai nhìn thấy lại nghi ngờ, cho nên cô tính là nhấn vào sửa tên thành “Ba bé An Nhiên” ai ngờ lỡ tay chạm luôn vào nút gọi.
Cả gương mặt cùng cơ thể Hứa Đào Nhi chợt sốt ruột đến nóng bừng lên.
Cô cũng tính là gọi cho anh, nhưng không phải trong tâm thế bất ngờ và chưa chuẩn bị kịch bản sẵn gì như thế này.
Lúc chuông reo được hai hồi, mắt cô nhìn qua đồng hồ, đã mười giờ hơn rồi, cô gọi giờ này không cần phải hỏi cũng biết là rất thiếu chuyên nghiệp.
Mà nói thẳng ra là vô duyên, chứ người ta cũng đã có vợ con, giờ ăn uống ngủ nghỉ mà cô lại gọi nói chuyện công việc thật sự không ổn chút nào.
Với lại, số lạ, chắc gì anh thấy đã nghe?
Nghĩ như thế, cho nên Hứa Đào Nhi lập tức muốn tắt máy, có gì mai cô sẽ liên hệ lại sau.
Ai ngờ, đầu dây bên kia ấy vậy mà kết nối được luôn rồi.
Hứa Đào Nhi nín thở, chưa sẵn sàng lên tiếng.
Nhìn vào thời gian trên màn hình cuộc gọi, từng giây từng giây trôi qua, đối phương cũng chưa lên tiếng.
Đầu óc cô tê rần rần, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi ‘nói gì bây giờ, nói gì bây giờ?’
Ngay lúc cô định hành động ngu ngốc là dập máy do chưa bình ổn được tâm trạng thì đối phương chợt lên tiếng.
“Alo?”
Hứa Đào Nhi chỉ vì một tiếng alo này của anh, trái tim chợt đập thình thịch liên hồi, cô cảm tưởng trái tim mình sắp bay ra ngoài đến nơi.
Thế nhưng mặt khác, có thể vì tông giọng trầm nam tính của anh lại khiến cô bình ổn suy nghĩ hơn rất nhiều.
Cô cũng dẹp luôn suy nghĩ tắt máy giữa chừng, bởi biết rằng, một số máy lạ mà được anh nghe máy, cơ hội này không có đến lần thứ hai đâu.
“Hàn Thiếu, là anh sao?”
Dù biết rõ đến chín mươi phần trăm là anh, nhưng cô vẫn cố ý xác nhận lại một lần.
Nghe nói anh có anh em song sinh, biết đâu được số điện thoại này từ đầu đã không phải của anh?
Anh không vội trả lời, một mảng yên tĩnh chợt bao vây lấy cô và đầu dây bên kia.
Cô lắng tai nghe, còn cảm nhận được từng nhịp thở của anh.
Một lúc sau, anh nói:
“Cô Hứa gọi cho tôi, chỉ để hỏi đây có phải là tôi hay không sao?”
“...”
Thấy anh nhận ra mình, Hứa Đào Nhi bất giác đứng thẳng lưng, chiếc áo choàng theo hành động của cô mà rơi xuống đất, cơn gió đêm lùa đến nhưng do hồi hộp đến toát mồ hôi nên cô cũng không thấy lạnh.
Trong đầu hiện về hình ảnh lúc ban chiều, anh đứng trước mặt cô, một thân vest đen đầy lịch lãm, trên tay ôm bé gái Hàn An Nhiên.
Nhớ lại cảnh tượng đó khiến cô bỗng nhiên thấy anh gần gũi hơn nhiều, nỗi lo lắng hồi hộp cũng từ từ giảm dần.
Cô cố ý cười một tiếng thật khẽ, thật khẽ chỉ đủ để đầu dây bên kia nghe và biết là cô đang ôn hòa cầu thị:
“Xin lỗi, là do tôi muốn xác nhận là anh chứ không phải ai khác nghe điện thoại.”
Giọng nói cô vốn dĩ đã cực kỳ dễ nghe mà êm tai, thêm cả kỹ năng diễn xuất biết điều chỉnh tông giọng lên xuống đúng lúc vậy nên dễ dàng thao túng tâm lý người khác.
Chưa kể thông qua đầu dây điện thoại, cảm giác rất nhẹ nhàng như khi nói chuyện với bạn trai.
Có thể do hoàn cảnh ‘tối trời giá rét’ cùng với đống giấy tờ khô khan chưa phê duyệt xong sinh ra cho người đàn ông cảm giác mệt mỏi, nên khi vừa nghe thấy giọng nói của cô, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hứa Đào Nhi không hề hay biết, ngay lúc này cô giống như có thêm một lá bài ưu tiên.
“Có chuyện gì sao?”.