Hàn lão gia thu tầm mắt từ căn biệt thự kia về trên người Hàn Trạch, nét giận hiện lên trong ánh mắt ông:
“Vậy ý con là con đã nghi ngờ ta?”
Hàn Trạch vì ánh nhìn đó mà run rẩy đến quỳ khụy xuống đất:
“Ba… lúc đó do con đã suy nghĩ không kỹ với lại tự mình phỏng đoán là chính nên tránh không được sai sót… xin ba đừng giận.”
Hàn Trạch âm thầm tụng trong đầu mình ‘anh trai à, em xin lỗi, em phải cứu lấy chính mình trước đã…’ Sau đấy, anh ấy vì bản thân nên đã cố ý đổ hết tội lỗi lên đầu Hàn Thần:
“Con đã gặp riêng anh Thần, nhìn thái độ anh ấy… thì đến chín mươi chín phần trăm là con của anh.
Ba, con sai rồi, con không nên nghi ngờ tình cảm của ba dành cho mẹ.”
Nghe câu chốt của con trai, Hàn lão gia mới tạm nguôi giận.
Ông nói:
“Đứng lên đi.
Đừng bao giờ có ý nghĩ ngớ ngẩn ấy lần nữa.”
“Dạ, con biết rồi.”
Hàn Trạch vịn tay vào thành ghế bày biện ở sân thượng để đứng lên.
Nghe cha dặn dò:
“Anh trai con trước giờ đều rất hiếu thắng lại lầm lì thích làm theo ý mình, ta sẽ nói chuyện riêng với nó.
Còn về chuyện này tạm thời khoan hãy nói cho mẹ con, tránh để bà ấy suy nghĩ linh tinh làm rối loạn mọi chuyện.”
“Dạ.”
Cha còn nhắc nhở thêm vài điều, rồi mới để anh đi nghỉ.
Hàn Trạch chậm rãi rời khỏi sân thượng, không đi thang máy mà lựa chọn thang bộ.
Tâm trạng hiện tại của anh vô cùng tệ, gương mặt nặng nề tâm tư trông thê thảm hơn nhiều lúc bị cha tức giận.
Mỗi lần nhắc đến Hàn Thần, cha anh cư nhiên sẽ nguôi giận và dù lời lẽ có nặng nhưng hàm ý đều như bênh và bào chữa cho những lỗi lầm của anh ấy.
Hàn Trạch nghĩ đến lời cha, từng lời từng lời ông nói giống như khen anh ấy giống ông, còn đứa con trai thứ là anh thì như một kẻ lạc loài…
Anh biết mình không nên nghi ngờ về tình cảm của ba dành cho mình, nhưng… anh không thể, dù anh đã rất cố gắng làm vậy.
Hàn Thần… Hàn Thần… lúc nào cũng là anh, anh thật đáng ghét.
…
Hàn Thần đưa Tần Minh trở về căn biệt thự A1-0012.
Nhìn thấy con trai hớn hở chạy vào thì Hứa Đào Nhi đã nghi nghi rồi, bình thường thằng bé này đi với bác Thần có vui vẻ gì đâu?
Quả nhiên, sau khi thấy tận mấy cái túi lớn đựng hộp mô hình, sắc mặt cô nghệt cả ra, không vui.
Đương nhiên vì là đồ Hàn Thần mua cho Tần Minh, nên dù cô không thích thì cũng nào ‘dám’ ý kiến.
Một nhóm người giúp việc từ dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh tới dọn dẹp theo ngày, thấy hôm nay căn biệt thự nhộn nhịp đến lạ họ cũng có chút bất ngờ, len lén bàn tán với nhau về cô gái xinh đẹp cùng cậu bé năm tuổi kia.
Họ không biết Hứa Đào Nhi, nên âm thầm đoán rằng cô là tình nhân bên ngoài của Hàn Thần, đến mức có cả con trai rồi cũng quá dữ tợn.
Nhìn đống hộp mô hình chưa được nhóc con ‘thị tẩm’ xếp gọn một bên, một bên khác Tần Minh đã bóc hộp một em ra để ‘trổ tài’, cứ vậy lặng lẽ ngồi ngoan ngoãn lắp ghép mô hình dưới thảm bông trải sàn mà người giúp việc giúp cậu trải ra.
Hứa Đào Nhi thực có chút bất lực.
Cô bỏ vào trong phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng vững chãi của người đàn ông đang nấu ăn, hình ảnh mới lạ mà lại rất ăn khớp.
Cô tạm thời bỏ qua sự quyến rũ của anh, nhịn không được mà lựa lời phàn nàn:
“Ôi, bác Thần chiều Tần Minh như vậy khiến người làm mẹ như tôi rất khó xử.”
Hàn Thần đã bình tĩnh lại sau cơn chấn động hồi chiều.
Anh quay lại nhìn cô gái, thấy sự không vui trong ánh mắt cô, anh cất lời nhưng ngữ khí như đang giải thích:
“Để cho thằng bé mày mò lắp ghép cũng giúp phát triển não bộ mà.”
Hứa Đào Nhi đâu có giận nổi với hai người đàn ông này, chỉ là cô lo lắng con trai mải mê chơi mô hình đến nghiện mà quên học.
Hàn Thần rót một cốc nước ép cho cô, mang tới.
“Được rồi, mẹ nó cái cần nghiêm thì không nghiêm, cái có thể thoải mái lại thật khó tính.”
Hứa Đào Nhi chột dạ, cô nhận lấy cốc nước ép, uống một hơi.
“Đâu có.”
Hàn Thần quay lại bếp, nói với cô:
“Nhóc con vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi, cô đừng khó tính quá về vấn đề này…”
Ngừng một chút, anh tiếp tục:
“Hồi tôi còn nhỏ, cũng rất thích chơi mô hình.
Không phải bây giờ, tôi vẫn phát triển đều đặn đây hay sao?”
Hứa Đào Nhi đến bật cười vì câu nói của anh, cô chịu thua, không cãi nổi anh.
Có chị giúp việc vẫn luôn lau dọn trong bếp nghe xong cũng len lén ý cười nhìn về phía cậu chủ nhà mình, bọn họ ở dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh lâu như thế, đâu biết cậu chủ lại có sở thích nói đùa này?
Hứa Đào Nhi uống hết cốc nước rồi đi tới kệ rửa bát, cô rửa cốc xong xuôi úp gọn, lại ngồi xuống chiếc ghế gần đó nhìn Hàn Thần nấu ăn.
Nghĩ bụng nếu cô mà biết nấu ăn, chắc chắn sẽ giúp anh một tay.
Chỉ tiếc bản thân vụng về, ban nãy lanh chanh đòi giúp anh nhặt rau mà không biết nhặt sai thế nào đi đời hết nửa bó rau khiến anh vội vàng ngăn cản, thế là anh trực tiếp không cho cô đụng tới nữa.
Điện thoại bấy giờ chợt kêu lên, vốn dĩ là máy phụ của Hàn Thần cho cô mượn nên chuông kêu cũng khác, nghe là lạ.
Nhìn thấy đuôi số của Bạch Đô, cô liếc nhìn qua Hàn Thần, anh cũng đang để ý sang bên này, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô, giữa hai người nở nụ cười thật gượng gạo.
Hứa Đào Nhi tự biết chỉnh nhỏ âm lượng của mình xuống, giọng điệu nói chuyện với Bạch Đô thật nhẹ khiến Bạch Đô không hiểu chuyện gì.
Ba mẹ cô hôm nay đến Sở Nội vụ, đã tiện xin cho cô nghỉ mấy hôm, tuy nhiên có một số giấy tờ cần cô đóng dấu xét duyệt gấp.
Bạch Đô nhắc cô check email rồi phản hồi lại để giữ làm bằng chứng, sau đấy ngày mai anh sẽ giúp cô xử lý.
Hứa Đào Nhi nghe xong rồi tắt máy, nghĩ tới laptop Hàn Thần vẫn còn ở ngoài bàn phòng khách, cô đã chủ động hỏi mượn máy anh để xử lý công việc.
Tất nhiên, anh đồng ý ngay và không ngại nói mật khẩu laptop của mình cho cô.
Hứa Đào Nhi ra ngoài phòng khách, lúc đi ngang qua chỗ con trai, thấy có chị giúp việc đang chỉ cho nhóc cái gì đó, cô tiện nhắc nhở con cẩn thận, tránh bày bừa quá ảnh hưởng đến mấy cô mấy chị.
Tần Minh ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng.
Người giúp việc cười xua tay:
“Không sao đâu thưa cô, đây là công việc của chúng tôi mà.”
Hứa Đào Nhi cũng cười, nói thêm vài câu khách sáo.
Người giúp việc thấy Tần Minh dễ thương, nên vừa xong việc của mình thì muốn chơi cùng một chút, nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn không hề xem thường công việc dọn dẹp của mình thì họ lại càng quý.
Đâu như một số vị công tử bột bạn của tiểu thư An Nhiên dẫn về, mới tí tuổi mà đã chửi bới người giúp việc xơi xơi.
Sau này, tiểu thư An Nhiên cũng không dẫn người ta về thêm lần nào nữa, nghe nói bị ông chủ Hàn Thần cấm rồi.
Sau khi nhìn thái độ Hứa Đào Nhi cả một tối thì bọn họ càng chắc chắn người mẹ này giáo dục con rất tốt.
Chỉ có điều, mối quan hệ nhập nhằng không rõ giữa cô và Hàn Thần khiến bọn họ càng thêm tò mò về cô.
Hứa Đào Nhi đi tới bàn, cẩn thận cầm laptop của Hàn Thần, vừa mở lên cô đã bị bất ngờ bởi hình nền máy tính của anh.
Thế mà anh lại có được bức ảnh chung giữa Tần Minh và Hàn An Nhiên.
“Con ơi, hôm trước đi ăn bác chụp ảnh con với Nhiên Nhiên à?”
“Dạ.”
Tần Minh chăm chú lắp ghép được một phần mô hình, đầu nhỏ không ngẩng lên, mách lẻo:
“Bác cứ bắt con chụp ảnh ý!”
“Haha.”
Hứa Đào Nhi đang cười, nhìn thấy Hàn Thần đã đứng ở ngoài cửa phòng bếp hóng chuyện, anh ‘e hèm’ một tiếng, bày tỏ rằng ‘ta đã nghe hết rồi đấy!’ sau đó quay vào trong tiếp tục nấu ăn.
Tần Minh nghe tiếng anh, cậu bé ngẩng đầu nhìn, thấy anh đi rồi, lại nhìn sang mẹ đang cười vui vẻ, cậu con biết điều lập tức nhỏ giọng hơn nói với cô:
“Bác bắt chụp nhiều lắm ạ.”
Hứa Đào Nhi nhìn ngắm bức ảnh, Hàn An Nhiên tựa nhẹ vào vai con trai cô, cô bé có thể ví như miệng cười đến tận mang tai, trông vô cùng hạnh phúc.
Còn con trai cô, sắc mặt tuy không tốt lắm nhưng cũng phối hợp tạo dáng.
Trông hai đứa trẻ thật đáng yêu.
“Nhìn cũng dễ thương mà.”
Nói vậy chứ cô đang âm thầm khen anh có mắt nhìn, đến chụp ảnh cũng đẹp cũng khéo.
Nhìn chán rồi cô mới gõ mật khẩu mở khóa laptop, quả nhiên, khi vào màn hình chính thì còn có một bức ảnh khác chụp cả ba người, trông giống như đang tự sướng hơn.
Hàn Thần vậy mà lại chụp chung với hai đứa trẻ kèm theo filter con gấu màu hồng đầy dễ thương.
Cô ôm laptop đi vào phòng bếp, cười khúc khích trêu anh:
“Ảnh đẹp thế này mà chẳng thấy Hàn thiếu chia sẻ cho tôi gì cả.”
Uổng công hai người nhắn tin với nhau nhiều như thế.
Hàn Thần trả lời tỉnh bơ:
“Tôi quên.”
Cô ngồi ở bàn trong phòng bếp, đăng nhập vào email của mình.
Sau khi làm việc xong xuôi, lại trở về màn hình chính nhìn ngắm bức ảnh của ba người.
“Dễ thương thật đấy!”
Thấy cô cứ nhìn mãi, Hàn Thần mới nói cho cô biết trong máy tính của anh còn có rất nhiều ảnh.
Anh vừa nấu xong món cuối cùng, sau khi rửa tay lau khô mới tiến tới mở cho cô xem.
Có rất nhiều cách để không rơi vào trạng thái sát gần nhau, nhưng anh lại chọn tư thế khiến hai người trông thật thân mật.
Hứa Đào Nhi không tập trung nhìn anh mở file ảnh, cô chỉ để tâm đến hơi thở của anh đang ở ngay bên tai mình, thật ấm áp đan xen một chút tê dại.
Hai người gần nhau đến mức có thể nghe tiếng tim đập thình thịch….