Hứa Đào Nhi nghe vậy thì rất là thương con trai.
Thực ra con trai cô có dấu hiệu cuồng sạch sẽ từ rất nhỏ, ban đầu cô nghĩ sạch sẽ cũng tốt.
Nhưng lâu dần, sợ con có bệnh nên cô đưa con đi khám.
Quả không sai, bác sĩ chẩn đoán con cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD.
Nhỏ như vậy… Chắc chắn là do thiếu thốn về tinh thần hoặc khủng hoảng tâm lý.
Nhưng bác sĩ lại cho rằng dựa theo biểu hiện của Tần Minh, phần lớn là do gen di truyền.
Cô có không?
Cô không mắc OCD.
Vậy Tần Dịch Phong có không?
Cô cũng từng hỏi dò xem quá khứ của anh ta thế nào, nhưng anh ta không mắc.
Chuyện này vẫn luôn là điều lo lắng trong lòng cô.
Để xoa dịu cảm xúc của con trai, Hứa Đào Nhi lấy từ trong túi xách chiếc khăn nén, thấm một chút nước khoáng, đợi khăn nở ra liền lau chỗ mà thằng bé cảm thấy khó chịu.
Đợi đến khi cảm xúc con trai dần ổn định, cô liền hôn lên gương mặt con, hôn vào chỗ đó rồi ôm con vào lòng:
“Không sao rồi, hiện giờ chỉ có mẹ mới đánh dấu chủ quyền với con thôi!”
Sạch sẽ rồi, Tần Minh dần bình thường trở lại.
Gương mặt cũng không còn nhăn nhó nữa, đã vậy, nhóc con còn ôm cô muốn cô hôn nhóc nhiều hơn.
Cô cũng hôn hôn cho con vừa lòng, nổi hứng còn chọc cù khiến nhóc bật cười.
Nhìn cô vui vẻ trở lại, Tần Minh mới len lén thì thầm vào tai cô:
“Mẹ, ban nãy, con đã đẩy ngã cậu ta… Nhưng… nhưng mà mẹ…”
Hứa Đào Nhi một lần nữa rơi vào trầm tư.
Tần Minh sốt ruột muốn giải thích, gương mặt nhỏ đáng thương, đôi tay bám víu lấy cô, cuối cùng chỉ nói được mấy chữ:
“Mẹ… con xin lỗi, con biết sai rồi… mẹ… đừng giận.”
Cô ôm con trai vào lòng, tiếp tục đặt nụ hôn lên trán thằng bé, trấn an cảm xúc hỗn loạn của con, cũng là tìm cho mình một cách giải quyết ít thiệt hại nhất!
Cô nghiêm túc nhìn con trai:
“Mẹ không giận.
Nhưng mà, con phải hứa với mẹ, đây là lần duy nhất thôi.
Bạn ấy dù có sai khi hôn con, nhưng cũng xuất phát từ niềm yêu thích con.
Nếu con cảm thấy không chơi được với bạn, thì cứ tránh mặt bạn đi.”
“Dạ, con hứa! Nhưng mà…”
Nghĩ tới điều gì, sắc mặt Tần Minh lại nhăn nhó:
“Lỡ mà, cậu ta vẫn tiếp tục tìm thấy con và hôn con thì sao?”
Hứa Đào Nhi cười khẽ, chợt đùa:
“Vậy chứng tỏ con trai mẹ rất có sức hút.
Cùng lắm, bảo bối cứ để các bạn hôn vài cái thì có sao.
Như vậy, sau này mẹ cũng được lên chức bà nội sớm.
Đấy chẳng phải là một niềm tự hào à?”
“Vậy là phải sinh con với cậu ta ư? Hừ… con không thích sinh con với cậu ta…”
Hứa Đào Nhi có chút không ngờ tới, lập tức đè thằng bé ra cù lét.
“Ô…ô… đứa trẻ này, con còn biết cả chuyện sinh con cơ à? Nói mau, ở trường con đã học được những gì thế hả…?”
“Ha… ha… mẹ… đừng… đừng mà…”
Cô chỉ mải đùa với con, quên cả việc chính.
Chắc là do chờ lâu mà cũng không thấy mẹ con cô sang ‘tạ lỗi’.
Hàn Thần đã bế Hàn An Nhiên tới tự lúc nào.
Lúc nghe được mấy chữ ‘lên chức bà nội sớm’, cảm xúc Hàn Thần có chút phức tạp.
Nghĩ người phụ nữ này… thật chẳng ra làm sao!
Hứa Đào Nhi đang trêu chọc con trai, chợt cảm thấy một cơn gió lùa qua khiến cô lạnh cả sống lưng.
Dựa vào bản năng cô hơi quay người nhìn sang, sau đấy liền bị giật mình, theo quán tính vội vàng đứng nghiêm chỉnh.
Nhìn Hàn Thần chậm rãi tiến gần đến trước mặt cô, lại thấy con trai đang vui vẻ đột nhiên sắc mặt khó chịu không vui, cứ chừng chừng về phía cha con hai người kia.
Cô lo lắng nắm lấy tay thằng bé kéo về đứng sau mình giống như hành động bảo vệ của người mẹ.
Vào mắt người đối diện, lại giống hai mẹ con cô đang bài xích mình.
Ánh mắt Hàn Thần toát rõ vẻ trào phúng.
Giây phút đó, Hứa Đào Nhi chợt cảm thấy đặc biệt xa lạ.
Liệu đây có phải là người mà cô đã gặp nhiều năm trước không? Hay đây là Nhị gia Hàn Trạch em song sinh của anh?
Vì có chút phân vân không biết đối phương là Hàn Thần hay Hàn Trạch nên nhất thời cơ miệng Hứa Đào Nhi cứng đờ, không kịp mở miệng chào hỏi.
Vậy nên, đối phương cũng chủ động trước mà ‘chào hỏi’ cô.
“Đây chẳng phải là cô Hứa sao?”
Vẫn là tông giọng trầm nam tính đó… hóa ra là anh.
Cô cảm giác, dường như anh của hiện tại với anh của năm năm trước, ngoại trừ thái độ dành cho cô thì chẳng có chút gì thay đổi.
Trong tiềm thức, cô nhớ anh dù xa lạ nhưng không lạnh nhạt với cô như thế.
Mà giờ đây anh đã là trai có vợ, cô là gái có chồng, hoàn cảnh khác xa lúc trước nên anh hành xử như thế cũng phải, cô còn có thể đòi hỏi gì hơn sao?
Hứa Đào Nhi mỉm cười không được tự nhiên, khách sáo đáp lại:
“Vâng, thật trùng hợp.
Đào Nhi cũng không ngờ là Hàn Thiếu còn nhớ đến mình.”
“Nhớ cô cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.”
Hàn Thần ra vẻ xem nhẹ:
“Tôi còn nhớ như in về cô nữa kia kìa!”
Nhất thời, Hứa Đào Nhi không hiểu được hàm ý mờ ám đầy đen tối trong câu nói của anh.
Cô cho rằng, chắc chắn năm đó khi xảy ra scandal ảnh hưởng lớn đến Hoàng Thành Mường Thanh thì anh đã hận cô lắm.
Giờ đây, ngoài cười trừ ra thì cô thực không biết phải làm sao.
“Chuyện năm đó… thật ngại quá!”
Anh đáp:
“Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, không có ý gì cả.”
Dù rằng Hứa Đào Nhi thấy rõ từ ngữ của anh toàn hàm ý sâu xa, thế nhưng anh nói vậy thì cô cũng dễ thỏa thuận chuyện của con trai cô hơn rồi.
Miệng cô cười chưa kịp mừng thì anh chợt tiếp tục ý sau:
“Hiện tại mới đáng để lưu tâm đấy, vả lại tôi rất quan ngại về cách dạy con của cô Hứa đây.”
Cách dạy con sao?
Trong đầu Hứa Đào Nhi nổi lên chút bất mãn.
Nhưng nghĩ đến vấn đề thiệt hơn, cô đã cố gắng che giấu cảm xúc trên gương mặt mình.
“Cảm ơn góp ý của anh, tôi sẽ xem xét lại.”
Hàn Thần thừa hiểu ý đồ không phục toát lên từ trong đôi mắt cô.
Thật nhiều năm trôi qua, vạn vật thay đổi, hoàn cảnh biến hóa khôn lường, khiến con người ta như ngã từ đỉnh cao xuống thẳng mười tám tầng địa ngục.
Vậy mà chỉ duy nhất ánh mắt cùng dáng vẻ không chịu khuất phục này của cô là chẳng hề thay đổi…
Lúc Hàn Thần định lên tiếng, Hàn An Nhiên bên cạnh bị Tần Minh chừng mắt mà khóc ré lên.
Cô bé một bên ôm lấy Hàn Thần, một bên chỉ tay về phía Tần Minh liên tục mách với anh:
“Ba ơi… cậu ta chính là Tần Minh, Tần Minh đã đẩy ngã con, con bị chảy máu rồi đây này hức hức…”
Theo cái chỉ tay của Hàn An Nhiên, cả Hàn Thần, Hứa Đào Nhi và Tần Minh nhỏ bé cũng nhướn người lên nhìn thử.
Rốt cuộc thì thấy một hai vết xước nho nhỏ, đối với người lớn trông như muỗi cắn, nhưng với trẻ con thì là một chuyện cực kỳ hệ trọng.
Đối với tiểu công chúa được cưng chiều từ nhỏ như Hàn An Nhiên, chuyện này còn quan trọng gấp mười lần.
“Thế thôi mà cũng khóc!”
“Ấy… khụ khụ…”
Cô nhẹ kéo Tần Minh, thằng nhóc này thấy chưa đủ gây chuyện cho mẹ nó hay sao mà lại nói như thế vào lúc này! Báo hại cô giả bộ ho, nhìn bộ dạng rất buồn cười.
“Mẹ…”
Lúc Tần Minh tưởng cô bị ho thật còn lo lắng, cô đã lén trừng mắt với nhóc con.
Nhóc con nhận được ánh mắt cảnh cáo từ mẹ, tủi thân đứng một chỗ, dỗi không thèm lên tiếng nữa.
Thấy cảnh cáo được cục nợ này, Hứa Đào Nhi mới yên tâm ‘diễn’ như không diễn trước mặt cha con Hàn Thần.
“Ôi… Con là bé An Nhiên mà con trai cô nói đây sao! Sao lại có bé con trông đáng yêu như vậy nhỉ?"
"..."
Hàn An Nhiên bỗng dưng được khen thì hơi choáng, căn bản những lời khen có cánh trẻ con như cô nhóc đã nghe nhiều rồi nên cảm thấy đó như là một điều đương nhiên.
Chẳng qua do đây là mẹ của Tần Minh nên cô bé không dám tỏ thái độ gì.
Ban đầu thì hời hợt đối đáp, sau dần liền bị sự xinh đẹp nhiệt tình của Hứa Đào Nhi lừa bịp, làm cho cười tít mắt.
Hứa Đào Nhi trong lòng thở phào, cũng may trẻ con dễ bị thao túng, với vì có kinh nghiệm 'nhiều năm' dỗ dành Tần Minh.
Chứ phải đứa trẻ khác cũng khó như con trai cô, cô bó tay thật.
"Cô ơi, anh Tần Minh lúc nào cũng không chịu chơi với con cơ…"
Hàn An Nhiên sau khi đã thân thiết liền mách lẻo với Hứa Đào Nhi.
Con bé còn đòi xuống khỏi cánh tay Hàn Thần để hướng về phía mẹ con cô.
Điều này khiến Hàn Thần có chút không ngờ tới, ánh mắt nhìn vẻ mặt 'diễn như không diễn kia'… hoá ra còn có công dụng dỗ dành trẻ nhỏ.
Hứa Đào Nhi đang lấy lý do giải thích cho Hàn An Nhiên nghe, bỗng dưng cảm nhận được ánh mắt của anh chiếu tới mình.
Cô tỏ ra tự nhiên mà vờ đưa mắt qua.
Ai ngờ bắt ngay được khoảnh khắc anh cười…
Trái tim tĩnh lặng chứa nhiều tổn thương của Hứa Đào Nhi thoáng chốc đập thình thịch hồi hộp.
Anh cười sao…?
Chỉ là cơ miệng anh hơi nâng lên, ý cười rất khẽ nhưng từ ánh mắt lại toát lên chút thi vị hài lòng, cho thấy anh đang rất ưng ý khi cô dỗ dành Hàn An Nhiên?
Đúng lúc này, Tần Minh phía sau vì ghen tị với Hàn An Nhiên được cô khen đã kéo tay cô, vừa giải vây giúp cô thoát khỏi ánh mắt 'dạt dào cảm xúc' của Hàn Thần.
"Mẹ… đi về được chưa?".