Hứa Đào Nhi chỉ chỉ tay về phía hai người ra ám hiệu hai người đừng có làm trò gì sau lưng cô, để cô biết thì không yên với cô đâu.
Nhìn cô đi rồi, Tần Minh mới quay sang nói với bác Thần:
“Bác hứa rồi đó ạ, con ở với bác, bác phải cho con xem căn phòng bí mật của bác.”
“Tất nhiên rồi, quân tử nhất ngôn.
Ta trước giờ là người rất uy tín.”
Hàn Thần nói xong thì chớp mắt hai cái, cái chớp mắt này biểu thị cho điều gì thì chỉ có anh biết.
Khi ra ngoài, anh để Tần Minh lên xe ngồi trước, sau đó đứng ngay bên ngoài gọi điện cho Hứa phu nhân.
“Alo, bác gái ạ…”
“Dạ em ấy với trợ lý vừa lên máy bay… Vâng, con có chuyện này muốn nói với bác…”
“Em Đào muốn thuận tiện việc con trai đi học, cho nên nhờ con chăm sóc hộ thằng bé.
Vậy nên, con xin phép bác cho thằng bé về nhà con chơi mấy hôm, được không ạ?”
Đầu bên kia Hứa phu nhân ậm ừ một lúc, nghe ba chữ ‘được không ạ’ của anh sao mà bà thấy áp lực quá.
Cân nhắc một lúc, thôi thì bà đành chấp nhận:
“Nếu Đào Nhi đã nhờ con nom con trai của con bé rồi thì con giúp bác để ý thằng bé mấy hôm cũng được.
Bình thường thằng bé ngoan lắm, không quấy gì đâu.
Nếu A Minh nhớ mẹ thì cứ gọi video là được…”
Hứa phu nhân dặn dò thêm một số chuyện.
Tần Minh ở trong ghế lái phụ nhìn ra bên ngoài, thấy bác Thần đứng ngay đó nói chuyện điện thoại rồi cười cười cái gì ấy.
Mà đâu biết rằng vì bác Thần nói dối nên mới cố ý để cậu vào xe ngồi trước?
Lúc nói dối hạn chế để trẻ con nghe được, tránh việc chúng học tập theo.
Anh cũng thật tinh tế.
Sau đấy, Hàn Thần quả nhiên đã đưa Tần Minh về ‘căn phòng bí mật’ của anh khi xưa.
Thực ra cũng không phải là bí mật gì cả, chỉ là mấy mô hình cùng những món đồ chơi giới hạn không còn sản xuất lâu rồi nên được anh giữ lại thôi.
Mà căn phòng ấy thì ở tận dinh thự Hàn gia, cho nên Hứa Đào Nhi hoàn toàn không biết… khi cô với anh vẫn chưa là gì thì anh đã đưa con trai cô về ra mắt thổ địa Hàn gia rồi.
Và con trai cô tới cung điện Hàn gia, có vẻ hợp đất hợp thần nên không hề quấy nhiễu gì.
Ngoan ngoãn cùng anh ngắm nhìn lại những món đồ chơi cũ, Tần Minh đi tới đi lui trong căn phòng lớn, bộ dạng thật sự không quan tâm đến bất cứ ai ngoài những ‘báu vật’ trong căn phòng này.
Đôi mắt lấp lánh, làn môi mấp máy không rõ muốn nói gì, chỉ cảm giác thằng bé cứ xuýt xoa nâng niu mãi một mô hình cổ, cao gần hai mét, được bày đứng ở vị trí quan trọng nhất trong căn phòng.
Hàn Thần đánh giá con trai cũng thật có mắt nhìn, đây là thứ quý giá nhất trong căn phòng này rồi.
Anh nói với thằng bé:
“Con thích thì ta cho con.”
“Thật vậy sao ạ?”
Tần Minh hai mắt sáng rực.
Nhưng thấy bác Thần đột nhiên nở nụ cười khiến cậu bé cảm thấy bất ổn.
Và đương nhiên, bác ấy nói:
“Con gọi ba đi… gọi ba rồi tất cả chỗ này là của con…”
“Không, con không gọi đâu, bác không dụ dỗ được con đâu.”
Hàn Thần tiến tới bên cạnh mô hình cổ kia, vuốt ve nó:
“Con chắc chưa? Thời của ta, món đồ chơi này trên thế giới chỉ có ba bản thôi, bây giờ không sản xuất lại nữa.
Biết bao nhiêu người trả giá đắt gấp cả chục lần ta còn không muốn bán.
Sau này con có tiền con cũng không thể mua được bản mô hình nào quý như này đâu.”
Thấy Tần Minh vẻ mặt tiếc nuối, Hàn Thần vô cùng đắc ý.
Xung quanh có biết bao nhiêu bản mô hình đứng cao như này, nhưng Tần Minh chỉ tập trung vào mô hình cổ này cho thấy thằng bé thực sự rất thích.
Anh tiếp tục tấn công, nhằm bồi thêm chút cảm xúc cho Tần Minh:
“Ta là ta rất quý con nên mới cho con điều kiện dễ dàng như thế.
Ra ngoài kia, không có ai đối với con tốt như ta đâu.
Mà nếu có thì họ cũng đâu có mô hình cổ giống như ta.”
“Gọi một tiếng ‘ba’ có khó khăn gì đâu, lại còn được hưởng lợi ích nhiều như vậy nữa… Tính ra con có được đống đồ chơi trong đây là con đã có một khối tài sản lớn rồi đấy… Nhìn xem, cái này hay cái này, cái này…”
Anh chỉ từng món đồ quý giá xung quanh:
“Chúng đều đang chờ đợi con đến lấy đấy, rất dễ dàng.”
Tần Minh ỉu xìu:
“Không được đâu… mẹ biết… mẹ sẽ giận con…”
Anh nói:
“Con không nói, ta không nói thì mẹ con có biết đâu?”
“Mẹ dặn con không được nói dối mẹ.”
“Không nói khác với nói dối mà, đúng không?”
Hứa Đào Nhi dạy dỗ được con trai đến mức này, Hàn Thần thật cảm thấy thương cô vất vả.
Thấy Tần Minh im lặng không nói, anh đành giở chiêu bài cuối, vờ thở dài:
“Thôi vậy… nếu con vẫn còn chần chừ thì cứ từ từ suy nghĩ… khi nào có can đảm gọi một tiếng ‘ba’ thì nói với ta.”
Anh làm bộ nhìn đồng hồ:
“Cũng muộn rồi, đi ăn thôi không đói.”
Anh nói rồi bước đi trước hai bước.
Tần Minh sau đó phải đấu tranh tâm lý lắm mới dám chạy tới níu bàn tay anh lại.
‘…’
Cho đến khi ra khỏi phòng đã là nửa tiếng sau.
Hàn Thần khóa chốt căn phòng lại.
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nho nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền cho bé nam.
Anh móc chiếc chìa khóa có thiết kế đẹp mắt của thương hiệu trang sức cao cấp thế giới Tiffany & Co vào sợi dây chuyền anh đã dặn nhà thiết kế thiết kế riêng cho Tần Minh.
Hai vật không liên quan lắm mà khi móc lại thành một thì chợt ăn khớp đến lạ, cứ y như chiếc vòng quyền lực mở ra cánh cửa thiên đường trong những bộ phim phiêu lưu huyền bí.
Không bàn về ngoại hình thì giá cả của chúng cũng là giá trên trời, nguyên liệu đặt làm đều là nguyên liệu quý.
“Đây, từ giờ nó là của con.
Ta trao lại cho con…”
Tần Minh thấy anh định đeo cho mình, nhóc con hơi nhón chân lên biểu thị vô cùng mong ngóng.
Kết quả anh dừng lại giữa chừng, ánh mắt đầy ý cười hỏi cậu nhóc:
“Vừa nãy con gọi ta là gì nhỉ?”
Tần Minh cũng cảm thấy xấu hổ, cậu nhóc không dám nhìn vào mắt anh, khe khẽ nói:
“Ba ạ…”
Hàn Thần xấu xa cố ý nói thêm:
“Sao cơ? Ta không nghe rõ? Đàn ông con trai phải mạnh dạn lên, thì thầm yếu đuối như thế sau này có thể bảo vệ được mẹ con sao?”
Tần Minh đúng là bị chọc cho giận mà không thể giận, cậu bé còn nhỏ nhưng cũng có liêm sỉ chứ bộ.
Vậy nên sau đó cậu bé nói mà như hét lên.
“Dạ… là ba ạ, ba… ba… ba…”
“Ơi… con trai ngoan…”
Hàn Thần bật cười, nhìn anh rất hả hê mà thật ra thì nụ cười của anh đem theo sự hạnh phúc muôn vàn, như thể anh đã thực sự được làm cha.
Cảm giác này từ trái tim lan đến tận cơ quan đầu não khiến anh khép không được miệng, cười cả tối đó, đến lúc ngủ rồi nghĩ lại vẫn còn cười.
Người thì đẹp trai đấy mà lại cứ cười ngốc nghếch đến khó tả… Không sao, bảo anh ngốc cũng được.
Cuộc đời anh đâu mấy khi có được cảm giác vui vẻ thực sự như vậy?
“Từ giờ đến khi ta chính thức cưới mẹ con, con cứ tạm thời ‘không nói’ cho mẹ con biết chuyện.
Tránh mẹ con không vui, nhớ chưa?”
“Dạ, con nhớ rồi.”
Lần nào xong việc bác Thần cũng dặn dò.
Sau khi đeo dây chuyền cho Tần Minh, anh bế thằng bé rời khỏi nơi này.
Bên dưới sân vườn rộng thênh thang, Hàn phu nhân đã đứng chờ sẵn.
Bà đang đi mát xa xông hơi mà nghe quản gia gọi điện báo ‘Cậu Thần dẫn một đứa bé về, nhìn y như là bản sao hồi bé của cậu…’ nghe chất giọng thì chắc quản gia đã bị hù dọa một phen.
Hàn phu nhân đầu lập tức nảy số, sai quản gia chuẩn bị cơm tối thật long trọng.
Sau đó chưa làm xong liệu trình đã lập tức ba chân bốn cẳng vội vàng trở về.
“Ôi, bảo bối của bà…”
Nhìn thấy anh bế Tần Minh xuống, bà đã tiến tới muốn bế cậu bé.
Tần Minh thì không theo bà bế, nhưng lần này cậu bé không né tránh bà như tránh tà nữa.
Mặc cho bà nựng má, hết sờ tay đến sờ chân trông thật giống một fan cuồng nhiệt.
Bởi vì bà nhìn thấy cậu bé là như nhìn thấy hai đứa con của mình hồi còn nhỏ.
Lúc con còn nhỏ, bà không hay được bế con do tiểu sử từng bị ngã từ sân thượng xuống, mạng giữ được đã là may, nên tránh không được sức khỏe yếu đi.
Không được cưng nựng con nhiều, điều đó vẫn luôn khiến bà cảm thấy tiếc nuối.
Giờ đã có cháu trai, bà thật muốn bù đắp cho quãng thời gian đó biết bao.
Tần Minh ở lại Hàn gia ăn tối.
Bữa tối gặp ‘ông nội’ trong lời bác Thần dặn, thằng bé nhìn thấy vẻ mặt ông nghiêm nghiêm cứ sờ sợ.
Nhưng ngoài sức tưởng tượng, lúc ông nói chuyện với cậu bé lại dùng chất giọng vô cùng nhẹ nhàng.
“Tên là gì đây? Tần Minh?”
Hai tiếng Tần Minh, Hàn lão gia cố ý liếc qua Hàn Thần.
Con của mình mà cho mang họ kẻ khác thật là không chấp nhận được.
Hàn Thần chỉ nhìn Tần Minh, cười nhẹ không đáp, trong lòng anh đã tính toán hết rồi.
Tần Minh ngoan ngoãn đáp lời:
“Dạ, con tên Tần Minh ạ.”
“Ừm.”
Ông hỏi tiếp:
“Năm tuổi rồi hả?”
“Vâng ạ, con năm tuổi rồi ạ.”
Ông hơi nhướng mày, liếc nhìn cậu con trai cả mà ông vẫn luôn phải ‘cảnh giác’.
Giờ đây, khi nhìn hai cha con Hàn Thần, ông mới có một chút gì đó an tâm.
“Nếu tính cả thời điểm mang thai trong bụng mẹ thì là sáu tuổi… sáu năm.
Con hành động cũng nhanh đấy!”
Nghe ý hơi mỉa mai của chồng, Hàn phu nhân chen vào:
“Chả nhanh tí nào.
Em còn đang sốt ruột lắm đây…”
Bà cười với Tần Minh:
“Không biết bao giờ bảo bối mới về với chúng ta đây ha…”.